Ngày xưa thường là dao thớt, bây giờ là thịt cá trước người ta, thực là báo ứng!
Trong lòng hắn thở dài, thu lại cảm xúc trong lòng, ngay ngắn đứng ở nơi đó, nhìn như cơ thể xương cốt trong phòng thí nghiệm….
- Lưỡng giới thạch đó là mắt trận của trận pháp sao….
Mạc Ngôn gật gật đầu, không có vẻ gì kinh ngạc.
Trước khi tiến vào pháp trận này, hắn đã cảm thấy hơi thở quen thuộc của lưỡng giới thạch, hơn nữa cũng mơ hồ đoán được đồ này phần lớn là mắt trận của trận pháp này.
Bởi vì sớm đã có dự liệu, cho nên lúc này hắn không có vẻ kinh ngạc.
Nhưng nếu vị họ Dương trung niên nam tử kia ở đây, tuyệt đối có thể kinh ngạc tới mức con mắt rơi xuống mặt đất…
Lưỡng giới thạch vừa nói, sớm nhất là từ trong miệng hắn nói ra, mục đích đơn giản là tìm một vật hy sinh. Nhưng trên thực tế, gọi là lưỡng giới thạch thực ra là thuận miệng bịa ra, ít nhất trong đầu hắn, món đồ này căn bản không tồn tại, chỉ là vạch người nhập cục mồi….
Nhưng thế sự kỳ diệu, đúng tại nơi này.
Hắn thuận miệng bịa đặt mồi, lại thực sự tồn tại trong pháp trận này!
May mắc hắn lúc này ở đây, nếu không sau khi nghe hài cốt nói, nhất định sẽ phun một ngụm máu ra….
- Pháp trận này làm sao có thể phá vỡ?
Mạc Ngôn vội tìm Hắc Miêu, nén lại những nghi vấn trong lòng, nói thẳng đến điểm mấu chốt.
Cằm hài cốt kẽ mở khẽ khép, phát ra khàn khàn mang theo một tia cười trào phúng, nói:
- Mỗ gia nếu như phá vỡ được pháp trận này, sao lại có thể gặp ngươi chứ?
Mạc Ngôn đối với cách xưng này không quen, có điều vẫn tốt, lời nói của tên này còn coi là thực thà, không có rung đùi đắc ý khoe chữ, nếu là động một chút lại lại lừa đảo, hắn không dám bảo đảm mình có thể nhảy dựng lên, đem khối xương này nấu nhừ…
- Vậy ngươi biết lai lịch của toà pháp trận này hay không?
Mạc Ngôn hỏi.
Hài cốt gật đầu, ngữ khí hơi có vẻ thổn thức , nói:
- Theo mỗ gia biết, toà hai giới thập vạn pháp trận này chính là nơi thiết kế của Vân La đạo cung …
Mạc Ngôn ngẩn ra, lập tức cắt lời, nói:
- Đợi đã, ngươi nói trận pháp này là do Vân La đạo cung thiết kế?
Hài cốt bị ngắt lời, có vẻ không vui, nhưng sau khi nghĩ tới chính mình hẳn là thời khắc giác ngộ nào đó, không tình guyện gật đầu nói:
- Không sai, đây chính là trận pháp do Vân La đạo cung thiết kế, cũng là nơi nuôi thạch …
Mạc Ngôn nói:
- Nơi đây ít nhất cách Vân La đạo cung mười mấy dặm xa, cự li cách Vân La đạo cung chính thức sợ rằng còn xa hơn, bọn họ tại sao muốn lập pháp trận ở đây? Còn nữa, ngươi lúc nãy nói là nơi dưỡng Thạch là có ý gì?
Hài cốt cười nhạo nói:
- Ngươi là từ nơi hương dã nào tới vậy? Sư trưởng của ngươi không có nói cho ngươi biết Vân La đạo cung năm đó là uy phong ra sao sao?
Mạc Ngôn cười cười, không để ý đến lời cười nhạo của hài cốt, nói:
- Ta thật sự không biết, làm phiền ngươi nói rõ chút.
Thấy Mạc Ngôn nhũn nhặn, hài cốt xem như tìm thấy sự ưu việt nói:
- Vân La đạo cung lúc còn tồn tại, phạm vi rộng trăm dặm vì có sở hạt, đừng nói là mấy chục dặm xa, là trăm dặm rộng, cũng chưa từng thoát khỏi quản hạt. Trong phạm vi đạo cung quản hạt, nhìn không khỏi bình thường, không khỏi quan phủ. Nhưng nếu như có tu sĩ tiến vào, nhất định phải báo trước, nếu không, kết cục tốt nhất cũng bị lão đạo buộc đi làm khổ dịch. Hoặc là đồng tử hái thuốc, hoặc là công nhân đốt lửa, thậm chí còn có người bị kéo đi làm vật thử thuốc lô dỉnh ( nổ), quả nhiên là bá đạo vô cùng….
Vân La đạo cung năm đó đã uy phong như vậy? Cũng như là người xuất thế.
Trong lòng Mạc Ngôn thì thầm một tiếng, lại hỏi:
- Vậy cách nói dưỡng Thạch kia là sao?
Hài cốt nói:
- Dưỡng thạch là nơi dưỡng thạch, có gì mà cách nói? Như thế dễ hiểu, dựa vào mặt chữ liền có thể nghiền ngẫm ra, ngươi không thể đến điều này cũng không biết chứ?
Có chút dừng lại, hắn dừng tầm mắt trên người Mạc Ngôn, nhìn thấy quần áo cổ quái trên người, bỗng nhiên nói:
- Mỗ gia ngủ say đã lâu, không biết ngày tháng, các hạ có không cho biết, nay là ngày nào tháng nào, triều đại nào?
- Không có thời gian đâu mà nói những lời vô nghĩa với ngươi, ta muốn đi tìm bạn ta, vấn đề của ngươi để nói sau đi...
Đổi lại là lúc bình thường, khẳng định là Mạc Ngôn sẽ có vấn đề với bộ xương này, hơn nữa hắn còn không ngại trả lời các vấn đề của đối phương. Nhưng bây giờ cơ hội không thuận lợi, hắn không có tâm tư giải đáp những vấn đề về bộ xương này.
Thực ra vấn đề về triều đại, câu nói đầu tiên là có thể trả lời hoàn tất nhưng trong lòng Mạc Ngôn rất rõ, bộ xương của vị tiên sinh này khẳng định là không phải là cái gì là công nguyên, cũng không có cách nào tưởng tượng ra là có ai thời đại hoàng đến tồn tại như thế nào. Cho nên chỉ cần hắn mở miệng trả lời thì tiếp theo sẽ gặp càng nhiều những vấn nghi vấn. Nói tóm lại dù là hỏi hay trả lời thì cũng đều mất nhiều thời gian…
Mạc Ngôn nói có vẻ như là rất không khách sáo, Hài Cốt không khỏi phẫn uất, y nhớ lại năm đó người dám nói chuyện với mình như vậy không có nhiều, vậy mà hôm nay lại gặp phải người như vậy… Đáng tiếc là lúc này y chỉ là một bộ xương, ngay cả cái nhíu mắt cũng không có cách nào để biểu hiện ra đành phải cắn răng để sự khó chịu trong lòng vậy.
Sau khi thoáng biểu đạt sự bất mãn, y cũng không biểu hiện sự kiêu ngạo như lúc trước.
Đầu tiên là y đã nhận rõ hình thức, cũng có sự giác ngộ, không ngờ là đã chọc giận Tiểu tử này.
Tiếp theo là, y hiểu rõ hơn so với Mạc Ngôn, cái mạng già của mình còn muốn tiếp tục giữ lại trên đời này, đường ra duy nhất chính là theo sát Mạc Ngôn, còn phải giống như một nô bộc dù là sống hay chết cũng phải xung phong về phía trước. Nếu như Mạc Ngôn gặp phải nguy hiểm gì thì y cũng chẳng có được kết quả gì tốt đẹp. Nói tóm lại, giọt máu kia của Mạc Ngôn không chỉ cứu sống y mà còn thực tế còn như khế ước của sự sống chết. Một cái lông tơ của Mạc Ngôn cũng không được mất nhưng nếu như Mạc Ngôn chết thì nhất định y cũng sẽ tan thành mây khói.
Ngoài ra vẫn còn một lý do nữa để y phải giúp Mạc Ngôn.
Y cũng không biết là đã ngủ say trong cái trận pháp này bao lâu nhiêu năm rồi, tự nhiên tỉnh lại y cô đơn cũng là điều đương nhiên. Y không ngờ là lại càng ở trong này thì càng không chịu nổi sự dày vò của nỗi cô đơn cho nên y phải giúp Mạc Ngôn dời khỏi chỗ này. Nếu không kết cục chờ đợi y sẽ hoặc là cùng tiêu vong với Mạc Ngôn, hoặc là tiếp tục chịu đựng sự giày của những giấc ngủ say và cô đơn...
- Mỗ gia cho rằng ý tưởng lúc này dời đi mới là thượng sách, hai tòa trận pháp này vô cùng huyền diệu với tu vi của ngươi lợi hại của ngươi có thể phiêu du được...
Hài Cốt chỉ trầm mặc trong hai giây rồi bắt đầu hiến kế.
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Tôi không thể dời nơi này đi được, vừa rồi tôi đã nói rồi, bạn của tôi cũng vào đây trước tiên tôi phải tìm thấy cô ta đã.
Hài Cốt thấy ngữ khí của Mạc Ngôn có vẻ kiên quyết, một lúc lâu sau lại hỏi:
- Chẳng lẽ bạn của các hạ là nữ tu sĩ?
Mạc Ngôn vừa cảm ứng được túc khí của Hắc miêu, xác định phương vừa thuận miệng nói:
- Sao có thể khẳng định được?
Hài Cốt nghe thấy hỏi vậy tự cho là mình đã có được đáp án nhận tiện nói luôn:
- Một chữ tình khó nhất là khám phá, tu vi của ngươi không sâu, khám phá cũng bình thường. Hơn nữa nhìn tướng mạo, tính tình cũng khẳng định được người này đương nhiên là một cô gái. Nếu như mỗ gia đoán không sai cô ta phải là nữ nhân của ngươi.
Nói ra sự duy đoán lần này của mình y không kìm nổi rung đùi, không kìm lòng nổi, rất là tự đắc. Chỉ không có râu cằm nếu không sẽ vuốt một cái để tỏ rõ sự oai phong.
Tâm trạng của Mạc Ngôn có chút không yên nhưng sau khi nghe xong những câu này, y cũng không nhịn được cười nói:
- Ta chưa mạnh đến thế đâu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hài Cốt không hiểu ý này, hỏi:
- Xin chỉ giáo cho?
Mạc Ngôn nói:
- Nói hay lắm, ngươi sẽ chọn một con mèo giữa đường sao?
Hài Cốt sợ run run một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói:
- Bạn của ngươi là yêu miêu sao?
Mạc Ngôn gật đầu không nói gì nữa.