-Thế mà đã chạy rồi à?
Nhìn thấy Hắc Miêu khua một ngón chân như người sau đó bỏ chạy không chút do dự, Mạc Ngôn không khỏi ngạc nhiên.
Đương nhiên nếu như cậu nguyện ý không dám nói nhất định có thể giữ lại con mèo này, nhưng ít nhất cũng không để cho nó đi nhẹ nhàng như vậy.
Thấy Hắc Miêu biến mất ở đầu tường, Mạc Ngôn cuối cùng từ bỏ ý định đuổi theo. Cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy con mèo đen này, cậu có một dự cảm, bản thân mình nhanh chóng có thể nhìn thấy một con mèo đen kiêu ngạo.
Ngoài ra, cậu cũng có thể cảm nhận được, con mèo đen có chút quỷ quái này không có chút ác ý nào với mình cả, nếu không cũng sẽ không mời mình "ăn bữa tiệc lớn" vừa rồi.
Đổi lại là người bình thường có thể cảm thấy con sâu âm dương màu trắng này thật kinh tởm, đừng nói là ăn sống, đến chiên rán, rắc thêm muối tiêu thơm phức cũng không dám cho vào mồm. nhưng Mạc Ngôn thì khác, con sâu màu trắng này thực ra ẩn chứa tinh hoa sinh mệnh dồi dào, có công hiệu bồi bổ không kém gì sâm nhiều năm tuổi trong truyền thuyết.
Ví dụ như Mai Thanh Giản lúc trước, nếu như có thể ăn một con sâu bản mệnh như thế thì dù không có Mạc Ngôn cứu thì cô cũng có thể mượn tinh hoa của sinh mệnh này, ít nhất cũng có cuộc sống bình thường trong mười lăm năm nữa.
Đương nhiên đối với tu sĩ mở bể khổ như Mạc Ngôn mà nói thì hiệu quả của loại này cơ bản là bằng không.
-Không nhìn không biết, thế giới thực kì diệu, thật không nghĩ tới, trên đời lại thật sự có yêu…
Mạc Ngôn lắc đầu, than nhẹ một tiếng.
Sự kì lạ trên thế giới là không thể tưởng tượng được. hai ngày trước cậu nhìn thấy một con ma, nay lại nhìn thấy một con yêu như trong truyền thuyết. có phải chỉ trong một thời gian ngắn nữa lại xuất hiện phật trên khắp bầu trời nữa không?
-Cứu…cứu tôi…
Khi Mạc Ngôn đang suy nghĩ thì Hồ Húc Đông trên mắt đất đã hơi hồi tỉnh một chút, vươn tay, muốn nắm lấy mắt cá chân của Mạc Ngôn, miệng cững không ngừng cầu cứu.
Mạc Ngôn cúi đầu nhìn về phía Hồ Húc Đông, nở nụ cười sáng lạn, lập tức điểm vào huyệt Thái Dương của hắn, làm có hắn vừa tỉnh lại ngất đi.
Trước mắt thì A Nhã ở phòng trên tầng hai và Vu Mỹ Nương ở vườn hoa sau không thể sống lâu hơn được, Hồ Húc Đông lúc này được coi như là nhân chứng sống duy nhất nên đương nhiên là được giữ lại.
Trên thực tế nếu Hồ Húc Đông là một hậu duệ đạo môn chính tông, thì Mạc Ngôn nhìn trên phương diện là thể diện của đồng đạo, có lẽ sẽ thả hắn rời đi, hoặc sẽ giết hắn, nhưng nhất định là không thể giữ hắn ở đội đặc cần của cục an ninh được nữa.
Nhưng điều đáng tiếc là hai người phụ nữ bên cạnh hắn là ngoại đạo, không phải là tu sĩ, tính nguy hiểm rất lớn, Mạc Ngôn muốn đảm bảo rằng nguy hiểm này không ảnh hưởng đến những người thân, bạn bằng hữu của mình nên nhất định phải áp dụng biện pháp không giống như bình thường.
Cho nên cậu giao Hồ Húc Đông cho Lộ Lương không một chút do dự, sau đó Lộ Lương ra mặt, đi điều tra rõ nguồn gốc của Hồ Húc Đông trên tư liệu của cục an ninh.
Sau khi đánh ngất Hồ Húc Đông, Mạc Ngôn lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Lương.
Hai phút sau, Lộ Lương liền đưa Sở Ngọc vội vàng đi vào vườn hoa phía sau.
-Anh Mạc, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Sở Ngọc coi như là người quen cũ của Mạc Ngôn, sau khi gặp mặt có vẻ rất vui mừng, cười hì hì chào hỏi.
Mạc Ngôn cười nói:
-Đúng, lại gặp rồi, tôi nhớ cô là người miền Bắc, có quen sống ở Uyển Lăng không?
Sở Ngọc cười hì hì nói:
-không quen thì cũng phải chịu thôi, ai bảo người ta bị bắt đi tòng quân đâu.
Lộ Lương nghe vậy, lập tức nét mặt nghiêm nghị lại, ho khan một tiếng.
Sở Ngọc không để ý đến hắn, xem đôi nam nữ đang nằm trên mặt đất nói:
-Mạc đại ca, đây là do anh làm à? Oa, anh ra tay ác độc quá đấy, đến cả con gái cũng không tha.
Lộ Lương nhìn thấy cũng nhíu mày, thấy Vu Mỹ Nương có một lỗ thủng trên ngực lỗ ra liền nói:
-Với thân thủ của anh, không cần phải dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy chứ?
Mạc Ngôn tức giận trả lời:
-Các người có ai nhìn thấy là tôi làm không?
Lộ Lương ngẩn ra nói:
-Không phải anh à?
Mạc Ngôn trả lời:
-Khi tôi đến đây thì mọi chuyện đã như vậy rồi, có người đến trước tôi…
Cậu nói lời này mà thoải mái vô cùng, dừng lại ở tai Lộ Lương lập tức là một hương vị khác.
Nét mặt Lộ Lương lập tức biến sắc nói:
-Có người đuổi phía trước chúng ta?
Với cậu ta mà nói thì điều không mong muốn nhất là nhìn thấy có nhân tố xuất hiện ngoài ý muốn. một Mạc Ngôn thôi đã đủ cho cậu ta đau đầu lắm rồi, nếu như lại có thêm người nữa chắc cậu ta phát điên lên mất.
Mạc Ngôn cười cười nói:
-Nói có thể cậu không tin, nhưng thực ra không phải là người, mà là một con mèo đuổi phía trước chúng ta.
Lộ Lương ngẩn ngơ, móc móc lỗ tai nói:
-Anh nói cái gì? Tôi nghe không rõ, một con mèo?
Tai của hắn rất tốt, đương nhiên không phải là không nghe rõ mà là lời nói của Mạc Ngôn thật sự quá vớ vẩn, thế nên làm cho Lộ Lương cảm thấy như tai mình có vấn đề.
Sở Ngọc đứng bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng, kinh ngạc nói:
-Mèo? Anh Mạc, anh đang nói đùa đấy à?
Mạc Ngôn lấy chân đá Hồ Húc Đông nói:
-Tôi có nói đùa hãy không cứ để người này tỉnh dậy rồi biết.
Có chút dừng lại rồi nói tiếp:
-Đúng rồi, trên tầng có một cô gái là đồng lõa với Hồ Húc Đông, đều là tu sĩ tu luyện bản mệnh cổ, còn hai cô gái khác thì là bạn của tôi, tình hình không tốt lắm đặc biệt là Dung Lệ Lệ, muốn để cô ấy khôi phục lại như bình thường, e rằng phải nhờ đến Hồ Húc Đông. Ngoài ra, không chỉ dựa vào nghi ngờ Dung Lệ Lệ được mà còn phải dựa vào bản thân mấy người.
Lộ Lương gật đầu nói
-Tôi hiểu, những việc này đều là bổn phận của tôi, anh yên tâm di.
Mạc Ngôn lại nói:
-Lộ Khoa, bất luận là mọi người tìm được tin gì, cũng đừng quên nói cho tôi biết, những tin khác tôi không quan tâm, tôi chỉ cần biết, mục đích của Hồ Húc Đông ở Uyển Lăng là gì, sau hắn còn ai nữa không? Bất kể là ai thì cũng phải diệt cỏ tận gốc, nếu không khi một tu sĩ hiện thân nhất định phải trấn áp xuống nếu không hậu họa sẽ khó lường. Lộ Khoa, tôi nghĩ cậu hiểu được ý của tôi.
Lộ Lương nói:
-Yên tâm đi, cho dù anh không nói thì tôi cũng sẽ vẫn nói kết quả cho anh đầu tiên.
Mạc Ngôn không đứng ở đây lâu, chỉ đại khái miêu tả một lần rồi rời khỏi.
Ra khỏi công viên, đầu tiên cậu gọi cho Thiên Hiếu để cảm ơn sau đó gọi cho cục trưởng Mã.
-Chú Mã, sự việc cơ bản đã được giải quyết, hai người bạn của Khúc Thanh cũng được cứu. nhưng trong thời gian ngắn e rằng Khúc Thanh không thể nhìn thấy bọn họ được. Nguồn:
Mạc Ngôn nói:
-người bên cục an ninh đã ra tay, người có liên quan đến sự việc này đều sẽ được "chăm sóc" ở mức độ nhất định.
Thân là cảnh sát Mã Thiên Hành đương nhiên là nghe rõ ý của Mạc Ngôn.
-Có cần Khúc Thanh phối hợp điều tra cùng bọn họ hay không?
Ông ta hỏi.
Mạc Ngôn trả lời:
-Cháu đã nói chuyện với Lộ Lương, có thể sẽ cần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là ghi chép lại thôi.
Cuộc gọi điện này nhanh chóng chấm dứt, Mạc Ngôn cũng không nói cụ thể đã trải qua chuyện gì, còn cục trưởng Mã cũng không hề hỏi cặn kẽ. bất luận là chuyện gì, chỉ cần có cục an ninh nhúng tay vào thì đều là chuyện phiền phức, cục trưởng Mã biết rõ điều này, đương nhiên là trốn được thì trốn. huống chi việc này còn liên quan đến vợ của ông, nếu như hỏi quá nhiều quá sâu, thì người của cục an ninh cũng không ngại gì mà mời ông uống trà cùng.
Nhưng có một số việc thì có thể giấu được, một số việc lại không thể giấu.
Thí dụ như "li kì vụ mất tích" của người thừa kế thứ ba tập đoàn ngoại thương của Hồ gia và công tử nhà Mỗ Thường Ủy bị đánh gãy một chân, điểm quan trọng chính là hai việc này đều có liên quan đến cố vấn của Thất Xử.
Thân là lãnh đạo tối cao của tỉnh, cục trưởng Mã nhanh chóng cảm nhận được áp lực lớn từ xung quanh.
Nhưng điều này đều là sau khi công tử này bị đánh gẫy chân vẫn nằm nguyên xi trên nền đá lạnh lẽo, bất tỉnh nhân sự.
-Tiền trao cháo múc, lão tiên sinh, khuôn viên này, còn có cả vườn hoa quả, bây giờ đều thuộc về ông rồi.
Cách núi Hồ Lô chừng 20m có một người đàn ông bí mật ân cần đứng trước mặt Đỗ Khuyết.
Mà Đỗ Khuyết nhìn trang trại nhỏ trước mắt cũng cảm thấy vừa lòng.
Sau khi Mạc Ngôn chia tay ông ta, ông không dám trì hoãn, lập tức vào thành tìm mua một trang trại nhỏ có vườn cây ăn quả trong vòng một ngày.
Luyện đan cần có một môi trường thích hợp, nếu như nói tốt nhất là dựa vào núi, gần sông hồ, ít người lui tới.
Nhưng ở đây nơi dựa vào núi sớm bị biến thành địa điểm du lịch, làng du lịch hoặc là khu biệt thự của người có tiền rồi, mà nơi ít ai lui tới ngoài rừng nguyên sinh, sa mạc và núi tuyết ra thì không còn chỗ nào khác nữa. cho nên đối với Đỗ Khuyết, căn nhà biệt lập trong khu rừng yên tĩnh như thế này là lựa chọn tốt nhất rồi.
Nói tóm lại, trong một ngày mà tìm được chỗ này, đồng thời làm xong thủ tục mua bán là quá hài lòng rồi.
-Được rồi, ông có thể đi rồi, sau này có việc gì, tôi sẽ tìm ông.
Đỗ Khuyết đuổi người môi giới này đi, sau đó mang cuộn thước ra bắt đầu đo đạt diện tích của khu vườn này, ông định dỡ bỏ hết căn nhà tranh bên phải khu vườn xuống, sau đó xây dựng một phòng luyện đan, ngoài ra biện pháp phòng hộ cần thiết cũng cần phải nghĩ đến.
-nơi này tuy rằng rất yên tĩnh, nhưng luyện đan thì không thể để chút sơ hở nào, hoặc là… có thể xem xét việc xây dựng phòng luyện đan dưới lòng đất.
Đỗ Khuyết nghĩ đi nghĩ lại, để cho ổn thỏa, cuối cùng từ bỏ phương án đầu tiên, quyết định xây phòng luyện đan dưới lòng đất.
Ngoài ra để không khiến cho người ngoài nghi ngờ, ông còn định đi mua công cụ và vật liệu xây dựng để tự mình xây dựng.
Nửa giờ sau, ông liệt ra những thứ cần mua, rồi đi ra ngoài, khóa cửa lại, chuẩn bị vào thành phố để mua.
Khu vườn này cách núi Hồ Lô khoảng 20m, ra khỏi cửa ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy chân núi phía xa xa.
Đỗ Khuyết ra khỏi vườn cây ăn quả, men theo con đường làng đi đến đường xi măng vào thành phố, đang định giơ tay vẫy xe thì có một tiếng động lạ bỗng vang lên.
-Đây là có chuyện xảy ra?
Khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía núi Hồ Lô.
Sau khi hợp tác thành công với Mạc Ngôn, thì hắn biết chuyện tình trong núi Hồ Lô cơ bản cũng không liên quan đến mình, việc cần làm duy nhất bây giờ là chờ Mạc Ngôn đem đan thư tới, sau đó thu thập tài liệu, đóng cửa tĩnh tu, một lòng luyện đan trường thọ.
Nhưng đân thư dù sao vẫn còn ở Vân La đạo cung, chứ chưa hề nắm trong tay.
Đối với Đỗ Khuyết mà nói, ngày nào mà đan thư còn chưa đến tay thì còn lo lắng ngày đấy.
Cái gọi là nghĩ nhiều sẽ bị loạn, đan thư đối với ông ta không chỉ là linh dược đối với sinh mạng mà còn là bước đệm cho đạp cửa Phá Thiên, ông ta không thể hờ hững giống như Mạc Ngôn được.
Kỳ thực Đỗ Khuyết có thể nhận ra được, việc Mạc Ngôn có lấy được đan thư hay không, bên ngoài thì tỏ ra rất tin tưởng nhưng bên trong nhất định là có rất nhiều suy nghĩ trái chiều.
Nói ngắn gọn, đối với đan thư, Mạc Ngôn có một tâm thái tùy duyên. Cái gọi là được thì tôi hưởng, mất thì tôi chịu, cầm được đan thư dĩ nhiên là tốt, không chiếm được cũng không có gì to tát cả.
Mạc Ngôn là tu sĩ đích thực đạp cửa Phá Thiên, nên đương nhiên là hờ hững, nhưng Đỗ Khuyết thì khác, dù thế nào cũng không thể hờ hững.
Đỗ Khuyết nhìn chằm chằm dãy núi Hồ Lô phía xa xa kia, dần dần nhíu mày.
-Vẫn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra… chẳng nhẽ mình nhất định phải đợi ở đây, đem vận mệnh của mình giao hết cho người khác à?
Đỗ Khuyết không thể tin tưởng Mạc Ngôn 100% sau khi hơi trầm ngâm một lát cuối cùng hạ quyết tâm nói:
-Không được, ta phải vào núi xem sao, không có gì dĩ nhiên là tốt nhất, nếu thực sự sắp xảy ra chuyện gì đó ít nhất có thể hòa hoãn thời gian xung đột.
Nghĩ đến dây, ông không thể chậm trễ việc tiến đến núi Hồ Lô.
Hướng ông đi là hướng đối diện làng Bạch Thủy không bao lâu thì đến tiểu thôn quen thuộc này.
-Ông chủ, hôm nay có vẻ như làm ăn không tốt lắm nhỉ.
Ông không vội vàng đi vào núi, mà là đi vào một khách sạn nhỏ, có gắng lấy một ít thông tin từ chủ khách sạn.
-Cũng không hẳn…
Ông chủ nói:
-Mấy người tham gia khảo cổ học kia đều đi hết rồi, đột nhiên dọn ra một nửa phòng có thể không không tốt được sao?
Đỗ Khuyết hỏi:
-Tất cả đều đi rồi sao? Tôi nhớ là bọn họ hình như là thuê phòng lâu dài mà.
Nghe xong lời này, ông chủ lập tức vui mừng nói:
-Đúng là thuê phòng lâu dài, đến tận 15 tháng sau, haiz, thế mới nói bây giờ những người tham gia khảo cổ học thực đúng là có tiền, nói đi là đi, đến tiền thừa thuê phòng cũng không cần.
Đỗ Khuyết ra vẻ kinh ngạc nói:
-Hào phóng như vậy, đến cả tiền thừa cũng không cần á?
Ông chủ cười nói:
-Ông nghĩ xem, Bọn họ hoặc là có tiền nhiều nên không cần nữa, hoặc là có việc gấp cần phải đi, nói đi là đi ngay, đến không cả chào hỏi đã đi rồi.
Đỗ Khuyết nói:
-Bọn họ đi vào núi à?
Ông chủ lắc đầu:
-không đi vào núi mà quay về thành phố.
Không vào núi.
Đỗ Khuyết đột nhiên có ý nghĩ không tốt.
Nói đến đây, ông không hiểu Thích Viễn Sơn cho lắm, nếu không phải là Mạc Ngôn nhắc đến, ông thậm chí cũng không biết rằng Thích Viễn Sơn cũng ham muốn có được đan thư như ông.
Nhưng có điểm ông khẳng định là Thích Viễn Sơn nhỏ tuổi hơn ông, nhưng cũng không nhỏ hơn nhiều, cũng tiến đến hành trình cuối cùng của sinh mệnh rồi.
Đỗ Khuyết tự vấn lòng, nếu như mình là Thích Viễn Sơn, trước khi chưa cầm được đan thư, nhất định sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm.
Đáp án không thể nghi ngờ là phủ định.
Bởi vậy Đỗ Khuyết đoán được, Thích Viễn Sơn phần lớn là đã tiến được vào cửa của Vân La đạo cung rồi, nếu không ông ta nhất định sẽ không dễ dàng mà giải tán những chuyên gia này.
-Có cần phải gọi điện cho Mạc Ngôn hay không?
Đỗ Khuyết rời khỏi khách sạn, lấy điện thoại ra, do dự không biết có nên gọi cho Mạc Ngôn hay không?
Kì thực trước đây ông cũng đã nghĩ nếu trong núi Hồ Lô có chuyện gì xảy ra thì ông cũng không cần làm gì cả, chỉ cần gọi điện cho Mạc Ngôn là được rồi. dù trời có sập xuống thì cũng có người gánh vác. Có tu sĩ đích thực đạp cửa Phá Thiên –Mạc Ngôn trước mặt rồi, không cần phải mang bộ xương già khọm của mình đi liều mạng nữa.
Nhưng cho tới bây giờ, cái tin tức này chỉ là suy đoán chủ quan của ông mà thôi, không có bằng chứng xác thực nào cả, nếu cứ như vậy mà báo cho Mạc Ngôn, nhiều ít cũng có hiềm nghi vu vơ, thần hồn nát thần tính.
Mặc dù già rồi, nhưng nét mặt của Đỗ Khuyết cũng không đến mức già quá, để tránh bị tiểu bối cười nhạo, ông cuối cùng cất điện thoại đi, định sau khi đi vào núi xem có chuyện gì không rồi mới báo cho Mạc Ngôn.
-cửa đi vào Vân La đạo cung nằm dưới đầm tiên nữ, trước tiên đến đó xem đã, nếu như chung quanh không có động tĩnh gì thì chứng tỏ mình đã lo lắng hão.
Nói đến đây Đỗ Khuyết cũng là cao nhân nhập thất cảnh, có thể nói, ông cũng là một trong những đại tu sĩ trong thiên hạ. xa thì không nói, đơn giản thì khi mà ông tìm tới Thích Viễn Sơn, ý khí của ông như làn gió, tràn đầy tự tin.
Nhưng khi ông liên tiếp gặp ma vật dưới đất cùng Mạc Ngôn người đạp cửa Phá Thiên thì sự tự tin của ông đã hoàn toàn sụp xuống trong đêm đó.
Tỷ như lúc này, sau khi ông quyết định vào đầm tiên nữ ở núi Hồ Lô xem thế nào, đúng là đến đường núi cũng không dám đi, mà cẩn thận lựa chọn đường đi vào dãy núi bên cạnh.
Từ thôn Bạch Thủy đến đầm tiên nữ không xa, khoảng 50m, hơn nữa đường gập ghềnh khó đi, mãi đến chạng vạng tối Đỗ Khuyết khó khăn lắm mới đi đến rãnh ưng.
Đầm tiên nữ nằm ở rãnh ưng, Đỗ Khuyết dừng ở đây cách đầm tiên nữ khoảng hai ba mét.
Đến đây ông ta liền dừng lại, đầu tiên cần dừng lại để lấy hơi, tiếp đó là ông lo có người đến đầm tiên nữ trước rồi, nếu như mình tùy tiện xông vào đó, nói không chừng sẽ có một trận tranh đấu sinh tử diễn ra. Nếu đổi lại là trước kia, để có được đan thư, cho dù có mất cái mạng già này ông cũng không tiếc, nhưng từ khi ở sau Mạc Ngôn "tai to mặt lớn", ông liền dập tắt ngay cái ý nghĩ liều mạng lấy đan thư này.
Nghỉ tạm một lúc rồi ông tiếp tục lên đường.
Nhưng bước chân ngày càng chậm hơn, đồng thời cũng dùng linh thức nhiều nhất có thể.
Cẩn thận này của ông quả nhiên có kết quả, không bao lâu ông đã phát hiện ra có dấu vết của con người đằng sau bụi cây.
Với dấu vết khô mà nó để lại, thời gian xuất hiện của nó cùng lắm là khoảng hai tiếng đồng hồ.
-Nơi này quả nhiên là có người đã tới.
Đỗ Khuyết khẽ thở dài, tuy rằng đây chỉ là dự đoán nhưng vẫn là điều mà ông không mong muốn nhìn thấy. từ trong thâm tâm ông chỉ hi vọng những dự cảm của mình chỉ là sự suy đoán chủ quan mà thôi.
Trên thực tế, trong phạm vi 1000m tính từ trung tâm đầm tiên nữ, không chỉ có người từng xuất hiện mà có không ít người từng xuất hiện.
Ngoài Thích Viễn Sơn, Trương Trường Thanh và Đỗ Khuyết ra, vùng phụ cận đầm tiên nữ còn có dấu vết của nhiều người khác nữa.
Bóng đêm dần dần buông xuống, bao phủ cả núi non.
Cho dù là Đỗ Khuyết hay người khác, đều không có phát hiện ra vào ban đêm núi Hồ Lô đang lặng lẽ có một sự biến hóa nào đó.
Vùng trung tâm đầm tiên nữ có một tầng sương mỏng không thể nhìn thấy được đang từ từ nảy sinh dưới lòng đất.
Tầng sương mù này rất kì quái, nó dày lên quay cuồng hướng ra phía ngoài, lại không hề ngăn cản tầm mắt của con người, cùng lắm chỉ thấy trong nháy mắt tầm mắt của mình đột nhiên hướng xuống dưới. nếu đây là ban ngày, thì những tu sĩ như Đỗ Khuyết và Thích Viễn Sơn phần lớn là phát hiện ra hiện tượng khác thường này, nhưng dưới sự bao phủ của màn đêm đen tối, đúng là không ai có thể phát hiện ra được.