Biệt giá là quan phụ tá của một châu, phụ trách mọi công vụ trong châu phủ, chức quyền rất lớn. Vì lúc đi tuần không được ngồi cùng xa giá của Thứ Sử nên biệt giá phải ngồi một xe riêng, từ đó đặt như vậy.
Trần Hữu Lương vừa nghe Mộ Thanh muốn thẩm vấn biệt giá Biện Châu, sắc mặt tối sầm lại: “Công tử, Hà đại nhân là mệnh quan triều đình, chính tứ phẩm!”
Mộ Thanh nhướng mày, nghe xong thì gật đầu. Trần Hữu Lương cho là nàng đã hiểu, chợt nghe nàng nói: “Truyền!”
Trần Hữu Lương: “...”
Cửa mở, người từ xa đã nói: “Đại nhân, sao lại đổi công đường thành thẩm vấn riêng? Có đầu mối mới sao?”
Người nọ khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc bộ áo gấm màu nâu, chiều cao trung bình, nhưng với quan văn mà nói, vóc người của ông ta cũng tính là cao. Ông ta đi tới cửa, nhìn thấy tình hình trong phòng, người nọ cũng ngẩn ra, hỏi: “Đại nhân, vị công tử này là…?”
“Thân phận của vị công tử này bản quan không tiện tiết lộ, tối nay hắn hỏi, ngươi đáp. Sau này bản quan sẽ nói rõ với ngươi.” Nói dối nhiều sẽ quen, Trần Hữu Lương tuần tự nói ra, chỉ là sắc mặt rất khó coi.
Người nọ ngơ ngẩn, phản ứng cũng ngốc giống người khác, cũng cẩn thận quan sát Mộ Thanh một phen, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ông ta thiếu đi kính cẩn, có vẻ thản nhiên hơn.
Mộ Thanh nhìn kỹ sắc mặt của ông ta, nói: “Ngồi đi.”
Người này nghe vậy thì nhàn nhã ngồi xuống, mặt đối mặt với Mộ Thanh.
“Các hạ giữ chức quan gì?” Mộ Thanh hỏi.
“Bản quan là biệt giá Biện Châu, Hà Thừa Học, bái kiến công tử. Dáng vẻ công tử đường hoàng, được Thứ Sử đại nhân mời tới hỏi án mạng trong phủ, chắc hẳn công tử là người tài giỏi!” Người nọ cười nói.
Mộ Thanh không chút thay đổi sắc mặt: “Một mắt hơi nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên, là biểu cảm khinh thường điển hình. Ta chỉ mới đang tuổi học hành, chưa ra làm quan, lại là người ngoài phủ, ngươi bất mãn một người ngoài như ta thẩm tra án mạng của phủ Thứ Sử, cũng không cho rằng ta có năng lực điều tra ra. Nói ta tài giỏi, nghe thì có vẻ khen ngợi nhưng thực chất lại là châm chọc.”
Hà Thừa Học sửng sốt, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông ta không biết tại sao lại nói biểu cảm kia, nhưng những gì thiếu niên này nói sau đó quả thực rất đúng! Ông ta cẩn thận quan sát Mộ Thanh lần nữa, rốt cuộc thiếu niên này là ai?
Trần Hữu Lương cũng nhìn Mộ Thanh, vẻ mặt không vui cứng đờ. Một mắt hơi nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên? Vừa rồi Hà Thừa Học có biểu cảm như vậy sao? Sao ông ta chỉ nhìn thấy Hà Thừa Học cười cười vậy nhỉ? Bệ hạ nói Mộ cô nương am hiểu quan sát lời nói biểu cảm, chẳng lẽ… là đây sao?
Lần đầu tiên ông ta lộ ra vẻ sâu xa.
“Không cần dùng chiêu trò hàn huyên trong quan trường với ta. Ta sẽ không vì lời ngươi khen mà hỏi ít đi mấy câu, cũng sẽ không vì sự khinh thường của ngươi mà làm khó dễ ngươi. Vào vấn đề chính thôi, ta hỏi ngươi đáp, bớt nói nhảm lại.” Mộ Thanh nói. “Khụ!” Hà Thừa Học ho khan một tiếng, có hơi xấu hổ, lúc ông ta ngước mắt nhìn, Mộ Thanh đã bắt đầu.
“Đêm mấy hôm trước, văn thư Vương Văn Khởi bị giết trong công phòng, bị đâm ba nhát. Hung thủ đâm một nhát vào bụng ông ta trước bàn đọc sách, ông ta sợ hãi nên chạy ra cửa cầu cứu, hung thủ lại kéo ông ta về, khiếng ông ta ngã xuống cạnh giá sách rồi lại đâm vào ngực ông ta một nhát nữa. Hung thủ cứ nghĩ là ông ta đã chết, nhưng không, ông ta giơ tay lên muốn bắt hung thủ lại, hung thủ mới dứt khoát ngồi xổm xuống cắt cổ ông ta. Một nhát dao này đã cắt đứt mạch máu ở cổ khiến ông ta mất mạng.”
Đêm nay không biết đã nói đoạn văn này bao nhiêu lần, nàng thấy trên mặt Hà Thừa Học lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Công tử đã… thấy Vương văn thư chết thế nào sao?” Hà Thừa Học kinh ngạc hỏi, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ của thiếu niên, ánh mắt trong trẻo.
“Hiện trường vụ án biết nói chuyện, hung thủ hành hung thế nào, hiện trường sẽ nói cho ta biết.”
“Ách…”
“Trước khi Vương Văn Khởi chết một lúc, ông ta đã bị nhiễm độc thạch tín mãn tính. Có người đã hạ độc vào đồ ăn của ông ta trong thời gian dài, ngươi có nghĩ người này là hung thủ không?”
Hà Thừa Học sửng sốt, Trần Hữu Lương giật mình!
Ông ta ngồi đây cả đêm, Mộ Thanh hỏi ai cũng như ai. Đây là lần đầu tiên nàng hỏi câu khác! Mặc dù ông ta nghĩ Mộ Thanh hỏi án như thế đúng là hoang đường, nhưng tình huống bất thường này vẫn khiến ông ta không kiềm được mà nhìn về phía Hà Thừa Học.
“Có người hạ độc vào đồ ăn của ông ta?” Hà Thừa Học vẫn kinh ngạc.
“Ngươi có nghĩ người này là hung thủ không?” Mộ Thanh hỏi.
“Chuyện này…”
“Ngươi có nghĩ người này có quen biết với hung thủ không?” Không đợi Hà Thừa Học trả lời, Mộ Thanh đã thay đổi câu hỏi.
“Chuyện này…”
“Ngươi có nghĩ người này là người trong phủ Thứ Sử không?” Mộ Thanh dường như không cần Hà Thừa Học trả lời, mỗi lần ông ta vừa mở miệng, nàng sẽ thay đổi câu hỏi.
Trần Hữu Lương nhíu mày, rõ ràng ông ta muốn trả lời, nhưng vì sao nàng không nghe ông ta trả lời!
Hà Thừa Học liên tục bị Mộ Thanh cắt ngang, sắc mặt trầm xuống, nhìn Mộ Thanh đáp: “Chuyện này sao bản quan biết được? Bản quan cũng đâu phải hung thủ!”
“Nếu ngươi là hung thủ thì sau khi giết người, ngươi có rời khỏi đó bằng cửa trước không?”
Hà Thừa Học nghẹn lời, không ngờ ông ta đã nói mình không phải hung thủ, mà Mộ Thanh vẫn còn muốn lấy giả thiết nếu ông ta là hung thủ. Ông ta nén giận, Mộ Thanh lại làm như không thấy, hỏi tiếp.
“Nếu ngươi là hung thủ thì sau khi giết người, ngươi có rời khỏi đó bằng cửa sổ phía sau không?”
Hà Thừa Học cụp mắt xuống, vẻ mặt rất khó coi, tự nghĩ Mộ Thanh nói quá vô lý, không muốn để ý tới câu hỏi của nàng nữa.
“Nếu như ngươi là hung thủ thì lúc rời đi, ngươi có lau sạch vết máu trên đất không?”
“Nếu như ngươi là hung thủ thì lúc ngươi rời đi, có để lại dấu chân trên đường không?”
“Nếu như ngươi là hung thủ, sau khi để lại dấu chân, ngươi có trực tiếp đi ra khỏi phủ không?”
Câu hỏi vẫn tiếp tục, liên tục ba câu, Hà Thừa Học ngước mắt lên, trong mắt nén giận, nhìn Mộ Thanh rồi hỏi Trần Hữu Lương: “Đại nhân, vị công tử này thật sự coi hạ quan là hung thủ sao? Vị công tử này không biết, nhưng đại nhân ắt biết, đêm đó hạ quan không trực đêm, cho nên nghỉ ngơi ở phủ đệ của mình. Việc này có người trong phủ làm chứng.”
Trần Hữu Lương không mở miệng bảo đảm, chỉ lộ vẻ mặt phức tạp nhìn Mộ Thanh. Tối nay người tiến vào chưa từng có ai rời đi, người chờ bên ngoài cũng không biết trong phòng sẽ hỏi những gì, nhưng ông ta lại biết. Tối nay Mộ Thanh thẩm vấn, chưa từng hỏi tới việc hạ độc, Hà Thừa Học là người đầu tiên nàng hỏi ra vấn đề này, những người trước đó không ai có thể làm giả thiết của nàng vượt qua bốn câu, nhưng Hà Thừa Học lại phá lệ ―― Ông ta đã nghe được câu thứ năm.
Ông ta và Hà Thừa Học là bạn cùng trường, lại cùng làm quan Biện Châu, quan hệ rất tốt. Từ quan điểm cá nhân, ông ta rất không muốn Hà Thừa Học bị nữ tử thẩm vấn như vậy, nhưng về công mà nói, ông ta không thể thiên vị. Ông ta là thần tử của Đại Hưng, tất nhiên là phải trung quân. Bức thư mật hung thủ lấy đi sau khi giết người dính líu đến rất nhiều việc, nên nhất định phải tra!
Trần Hữu Lương kiềm chế ý định mở miệng lại, Hà Thừa Học lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc nhìn Mộ Thanh lần nữa, ánh mắt đã mang thêm một chút hiếu kỳ.
Thiếu niên này rốt cuộc là ai?
“Nếu như ngươi là hung thủ thì sau khi để lại dấu chân, ngươi có ở lại trong phủ không?”
Nghe Mộ Thanh hỏi tiếp, Hà Thừa Học lại cụp mắt, một lần nữa không thèm để ý.
Mộ Thanh lại hỏi: “Nếu ngươi là hung thủ thì sau khi giết người, ngươi muốn lấy một món đồ khác trong công phòng, ngươi có lấy công văn không?”
“Trong công phòng bị lấy mất cái gì à?” Hà Thừa Học hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Mộ Thanh rơi trên nắm tay đặt trên đùi ông ta, không đáp chỉ hỏi: “Ngươi sẽ lấy thư từ sao?”
Nắm tay kia thoáng siết chặt, lập tức thấy ông ta tức giận đứng bật dậy.
Mộ Thanh cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm Hà Thừa Học, rồi hỏi liền mạch ba vấn đề, mỗi một câu nàng chỉ dừng một chốc: “Nếu ngươi lấy đi vật như vậy thì ngươi có giao cho người khác không? Hay tiêu hủy nó? Hay giữ lại?”
“Đại nhân!” Hà Thừa Học không nhịn được nữa: “Hạ quan không biết thân phận vị công tử này thế nào, nhưng nhìn tuổi tác, chắc hẳn vẫn chưa ra làm quan, đại nhân đổi công đường thành thẩm vấn riêng vốn đã không hợp quy củ, bây giờ lại để một dân thường thẩm vấn mệnh quan triều đình, hạ quan cả gan dám hỏi, đại nhân ngài để phủ Thứ Sử ta ở đâu? Để triều đình ở đâu!?”
Trần Hữu Lương đứng dậy, dưới ánh nến trong phòng, chiếu lên gương mặt gầy của ông ta, lúc sáng lúc tối, ông ta hỏi: “Sao ngươi không trả lời vấn đề của hắn?”
Hà Thừa Học ngẩn ra, lập tức đỏ mặt, cả giận nói: “Hạ quan chưa từng không muốn đáp lại sao? Chính vị công tử này dùng giả thiết hạ quan là hung thủ, chuyện này bảo hạ quan đáp thế nào! Thẩm án như thế, hạ quan chưa bao giờ nghe qua, vô cùng nực cười, vì sao đại nhân lại tin tưởng? Chẳng lẽ ngay cả đại nhân cũng nghi ngờ hạ quan là hung thủ?”
Trần Hữu Lương nghe xong, vừa định mở miệng giải thích, trước mặt bỗng thoáng qua một bóng người.
Chính là Mộ Thanh!
Mộ Thanh đứng chắn giữa hai người, hoàn toàn không thèm để ý đến cuộc cãi vã của hai vị quan và phụ tá quyền lực nhất Biện Châu, nàng chỉ chặn tầm mắt của Hà Thừa Học, khiến ông ta phải nhìn thẳng mình, hỏi tiếp.
“Nếu như ngươi giữ lại thứ ngươi đã lấy thì ngươi có để nó trên người không?”
“Hay giấu trong phủ Thứ Sử?”
“Hay giấu trong phủ của ngươi?”
“Hay giấu trong thư phòng?”
Hà Thừa Học bị hỏi đến mức mặt chuyển từ đỏ thành trắng, rồi từ trắng thành đỏ, thay đổi liên tục mấy lần, sau đó ông ta bỗng tức giận hừ một tiếng, phất tay áo xoay người, nhanh chóng rời đi.
Mới đi được mấy bước đã nghe Mộ Thanh ở phía sau bỗng hô lớn!
“Bắt người!”