*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái nồi tốt nhất nên to một chút.
Những lời này nói ra lúc đêm khuya ở giữa rừng nghe thế nào cũng quỷ dị.
Trước quan tài, có một hàng người mặc đồ đen che mặt cầm đuốc, không thấy rõ mặt, nhưng ánh mắt đã mấy lần lướt qua Mộ Thanh.
“Nồi.” Bộ Tích Hoan bình tĩnh nhìn Mộ Thanh, trong giọng điệu lại không chút thắc mắc, cứ như hắn có thể đoán ra được nàng muốn làm gì từ lời nói đó.
“Đúng vậy.” Mộ Thanh liếc mắt nhìn vào trong quan tài, nói ngắn gọn kế hoạch khám nghiệm tử thi: “Nấu xác, kiểm xương!”
Nấu xác…
Trước quan tài, lại có mấy ánh mắt lướt qua Mộ Thanh.
Mộ Thanh cảm nhận được, nhún nhún vai. Nàng biết, về mặt tình cảm thì rất ít người có thể chấp nhận được chuyện này, nhất là ở thời cổ đại chưa phổ biến việc mở quan tài, khám nghiệm tử thi.
Thời xưa việc mở nắp quan tài, khám nghiệm tử thi không phổ biến, cơ thể tóc da đều được nhận từ cha mẹ, không dám phá hoại, đây là khởi đầu của chữ hiếu. Đại Hưng lấy hiếu trị quốc, dân gian có tập tục nhà có tang ba ngày không uống nước, không đốt lửa. Tức bậc cha chú mất, hiếu tử phải xé quần áo, để chân trần, khóc lóc thảm thiết, ba ngày không ăn không uống, không đốt lửa nấu ăn. Mãi đến ba ngày sau, hy vọng người thân sống lại đã tan bến mới có thể nhập quan, cử hành nghi lễ mai táng.
Theo những tiêu chuẩn đạo đức luân lý này, gây tổn hại đến thi thể sẽ phải chịu trọng hình.
Đại Hưng có luật ―― Bất cứ ai thiêu đốt, tách rời hoặc dùng những cách thức khác để gây tổn hại đến thi thể sẽ bị xử nhẹ hơn tội đánh chết người một bậc, tức lưu vong ba ngàn dặm! Nếu chỉ làm tổn hại đến thi thể, sẽ bị xử nhẹ hơn tội đánh chết người hai bậc, tức tù tội ba năm! Nếu làm tổn hại, vứt bỏ thi thể của người thân, sẽ bị xử tương đương với tội đánh chết người, xử trảm!
Chưa kể, nếu bách tính đang làm ruộng mà tìm thấy một thi thể lạ, không báo quan hoặc mai táng, tùy ý mặc kệ không để ý tới sẽ phải ở tù hai năm. Đi trên đường, phát hiện một di thể, nếu di chuyển nó cũng là trọng tội trái với đạo đức.
Mộ Thanh ba tuổi đã theo cha đến Nghĩa Trang khám nghiệm tử thi, đến nay đã mười ba năm, những thi thể bị phân hủy nặng nàng gặp phải hầu hết đều là những người bị sát hại. Nhưng không một thi thể đã nhập liệm an táng nào được mở nắp quan lần nữa. Dù biết cái chết của người thân có điều kỳ quặc, nhưng không khổ chủ nào chịu mở nắp quan tài, dân chúng cho rằng điều đó là bất kính đối với người chết.
Tối nay, Bộ Tích Hoan chịu mở quan tài Liễu phi cho nàng khám nghiệm, nàng đã rất kinh ngạc, nhưng nấu xác chắc hẳn hắn khó có thể chấp nhận được. Quả nhiên, hắn hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”
“Có.” Mộ Thanh liếc mắt nhìn nắp quan tài: “Không đậy nắp quan tài, cứ thế để ngoài trời sẽ tạo điều kiện cho ruồi bọ, giòi, kiến ăn sạch thi thể. Khi nào chỉ còn lại bộ xương ta sẽ khám nghiệm.”
Được rồi, nàng thừa nhận, cách này nghe có vẻ như không dễ chấp nhận hơn nấu xác là bao, hơn nữa, nàng cũng không muốn dùng cách kia.
“Cách này quá tốn thời gian, vẫn nên bỏ vào nồi nấu một đêm cho nhanh. Nấu nhừ thịt thối, sau đó lau sạch phần mô mềm là có thể kiểm xương rồi."
Gió đêm hè bỗng se lạnh, bên cạnh quan tài, ánh mắt của một hàng người mặc đồ đen gần như quét sạch Mộ Thanh.
“Da thịt không còn, xương có gì để kiểm tra?” Bộ Tích Hoan nhìn nàng, vẻ mặt hơi kỳ quái.
"Da thi thể có thể có tính nói dối, nhưng xương thì không. Một số vết thương trước khi chết sẽ hiển hiện trên xương." Mộ Thanh nói.
Rất nhiều Ngỗ Tác cho rằng không thể khám nghiệm thi thể đã phân hủy nặng và xương. Mộ Thanh nhớ lần đầu tiên nàng tới Nghĩa Trang, gặp trúng thi thể bị phân hủy nặng chỉ còn lại xương, cha đều trình báo cáo nghiệm thi là “Không có bằng chứng nghiệm tra” lên nha môn. Lúc đầu, nàng rất khiếp sợ, sau đó lại biết Đại Hưng có luật lệ cho phép đồ tể côn đồ khám nghiệm tử thi, mới biết ở đây tiêu chuẩn của Ngỗ Tác lạc hậu đến cỡ nào. Ngỗ Tác khám nghiệm tử thi, vì không thể giải phẫu thi thể nên khám nghiệm vốn đã không được hoàn thiện, một số phương pháp khám nghiệm tử thi xưa cũ có không ít sai sót. Như lúc ở Triệu gia thôn, Triệu Đồ Tử khám nghiệm người treo cổ dựa vào đầu lưỡi có thè ra khỏi miệng hay không, đúng là vô cùng hại người.
Khi còn nhỏ, nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức để dẫn dắt cha mình đi vào con đường khám nghiệm tử thi đúng đắn. Sau này, cha con Mộ gia nổi danh trong giới Ngỗ Tác ở Giang Nam, cũng là vì hai người có thể khám nghiệm thi cốt vô danh.
“Thi thể này đã giãn nở, các mô mềm ở cổ đã phân hủy, rất khó biết được nguyên nhân cái chết. Ta không dám đảm bảo trên xương của nàng ta sẽ có vết thương, nhưng nếu đã mở nắp quan tài thì ta nhất định sẽ phải khám nghiệm triệt để!”
Cha nàng vì khám nghiệm thi thể này mà chết, nàng nhất định phải tự tay khám nghiệm thi thể này, để xem thử nàng sẽ chết thế nào!
Bộ Tích Hoan nhìn vào đôi mắt kiên định của Mộ Thanh, vừa rồi nàng còn hỏi ý hắn, bây giờ lại tỏ vẻ dù hắn có phản đối thì cũng vô dụng, nàng nhất định phải nghiệm thi. Hắn không khỏi cụp mắt, ánh mắt mang theo ý cười, chắp tay xoay người nói: “Đi chuẩn bị đi.”
Hai người áo đen biến mất trong rừng, Mộ Thanh sửng sốt, không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Bộ Tích Hoan bước tới quan tài nhìn vào, lúc này Mộ Thanh mới nhận ra từ khi mở quan tài nàng vẫn chưa đến gần quan tài. Ngọn đuốc chiếu vào mặt nam tử, dung nhan sáng rỡ như ngọc rơi, nhưng dường như trong mắt lại có suối ngầm u ám.
Mộ Thanh nhìn thấy, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Mở quan tài, kiểm xương, nếu Liễu Phi là người hắn yêu, hắn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, hoàn toàn không có chút đắn đo đau khổ. Nhưng nếu không phải, sao lúc này mới đến gần quan tài, lại còn lộ ra vẻ mặt như thế?
“Ngươi có thể không nhìn.” Nàng nói.
Tiếng của nàng như thức tỉnh nam tử, hắn ngẩn ra, khi ngước mắt lên thì vẻ mặt trấn tĩnh hơn mấy phần, sau đó hắn cười nhạt, quay người bỏ đi thật. Hắn chắp tay đứng ở mép rừng, nhìn dãy núi phía xa, không nhìn tình hình bên trong quan tài nữa.
Hai người áo đen quay lại rất nhanh, nghĩa trang ở đây rất gần với hành cung, chắc hẳn hai người đã vào hành cung lấy trộm một cái nồi, sau lưng còn vác hai bó củi lớn. Nồi được đặt dưới đất, miệng nồi rộng bằng hai người, sâu như một cái lu lớn, phía trên có nắp gỗ, mở ra thì thấy bên trong đã có sẵn nước hơn nửa nồi.
Hai người áo đen nhanh chóng nhóm lửa, bắc nồi, đun nước, nhưng sau khi hoàn thành những việc này, những việc còn lại bọn họ không giúp được gì.
Mộ Thanh không cần bọn họ giúp, nàng đi đến bên quan tài, cởi bỏ triêu quan (*), lấy hết đồ vật bồi táng ra, nhưng triều phục lại rất khó cởi, bởi vì thi thể Liễu Phi đã phân hủy nặng, có nhiều chỗ đã bắt đầu tự tan, nàng đụng vào một cái, tay chân thi thể đã mềm nhũn rơi xuống.
(*) Hình minh họa:
Đêm lạnh như nước, thiếu niên ôm cánh tay của một thi thể nữ đi về phía cái nồi. Bộ áo gấm phủ vài đóa lan thơm ngát dưới ánh trăng, nhìn từ phía sau trông vừa thanh cao vừa lạnh lùng, nhưng nhìn từ đằng trước lại có vẻ quỷ dị.
Cái nồi tuy sâu nhưng không thể nấu cả thi thể cùng một lúc nên Mộ Thanh đành phải nấu từng mẻ, đầu, hai tay, hai chân... Nàng đi qua đi lại giữa quan tài và cái nồi, mấy ánh mắt cũng dõi theo nàng. Gió đêm hè thổi, rừng sâu xào xạc, ngọn đuốc cầm trên tay không xua tan được cảm giác mát lạnh sau lưng.
Gió thổi tới, se lạnh.
Khi Mộ Thanh nấu xong mẻ đầu tiên, nàng đóng nắp gỗ lại, ngồi xuống khoảng đất trống bên cạnh cái nồi.
Bộ Tích Hoan đi tới ngồi cạnh nàng.
Mộ Thanh dịch sang một bên, cách xa nam tử. Tuy động tác này là vì chán ghét nhưng cũng là thói quen của nàng, trong quá trình khám nghiệm tử thi, đặc biệt là thi thể đã bị phân hủy mạnh, nàng đã quen cách xa người khác một chút, bởi vì rất ít người có thể chịu nổi cái mùi này. Trước đây vào những lúc như vậy ngay cả đồng nghiệp cũng sẽ tránh xa những người thuộc bộ phận pháp y các nàng, theo thời gian, nàng đã quen tự động tránh xa.
Thiếu niên ngồi ôm đầu gối nhìn về phía khu rừng phía xa, nam tử quay lại nhìn nàng, trong mắt mang theo nụ cười nhẹ. Nàng tưởng hắn không nhìn ra sao? Mặc dù nàng cách xa hắn, nhưng lại cố ý chọn hướng gió.
Dù sao nàng cũng là nữ tử, cũng để ý trên người mình có mùi xương khô và ruột thối.
“Nếu vậy, hà tất gì ngươi lại đi con đường này?” Nam tử nhìn nàng, lười biếng hỏi.
Mộ Thanh quay sang, phải một lúc sau mới hiểu được nam tử đang nói gì, sắc mặt nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, im lặng một lúc mới nói: “Bệ hạ có từng nghe qua câu này chưa? Phàm tù tội không nặng bằng tử hình, tử hình chẳng nặng bằng bằng chứng, bằng chứng không nặng bằng kiểm nghiệm. Quyền kết luận sống chết, oan uổng hay không, là do kết quả quyết định.”
Tống Từ - một pháp y nổi tiếng thời Nam Tống đã nói như vậy, Mộ Thanh luôn coi đó là châm ngôn sống, mỗi khi khám nghiệm tử thi nàng đều nghĩ đến những lời này, không bao giờ dám cho phép mình sơ suất.
“Mặc dù Ngỗ Tác là tiện tịch, nhưng đúng sai của vụ án, oan khuất của người chết, sống chết của nghi phạm, cái nào cũng nằm trong tay Ngỗ Tác. Bệ hạ có thể cười nhạt, nói đúng sai của vụ án tự có nha môn quyết, sống chết của nghi phạm tự có hình tào định, lúc nào lại đến lượt Ngỗ Tác? Nhưng mỗi lần báo án, gặp thi thể, nha dịch dung sai ai cũng né xa, chê hơi người chết là thối, coi Ngỗ Tác là tiện, làm gì có chuyện trông cậy vào bọn họ xử án tìm ra hung thủ? Bắt nhầm một hung thủ là có hai vụ án oan. Bệ hạ có thể sẽ coi thường hai vụ án oan này, vài vụ án oan chỉ nhỏ như hạt bụi trong giang sơn của bệ hạ, nhưng với người đã khuất, với người bị vu oan là kẻ giết người mà nói, đó là sống chết, giang sơn thiên hạ đều không sánh được!”
Đêm đã khuya, âm thanh thiếu niên trong trẻo hơn gió núi, từng chữ đều vang vang, ngồi trước nồi thảo luận chuyện giang sơn thiên hạ. Nam tử bên cạnh nhìn nàng, quay đầu lại, chẳng biết đã ngồi thẳng người từ khi nào, vẻ lười biếng trong mắt dần tan biến, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm như sa mạc Gobi.
“Trong cuộc sống luôn có những lý tưởng, dù là thường dân hay đế vương. Cũng giống như đế vương đều hy vọng có thể trở thành minh quân, ta chỉ nguyện mình có thể không phụ sở học cả đời, cầu cả đời thiên hạ không oán." Mộ Thanh nhìn núi rừng xa xa, nàng biết, tất cả ước nguyện đời nàng chỉ có thể là lời nói suông. Trong vương triều phong kiến, nữ tử không thể làm quan, dù làm quan nhưng vẫn luôn có những quý nhân có địa vị vừa mở miệng ra là muốn lật đổ công lý. Khó lắm!
Bên cạnh nàng thật lâu không có tiếng động, nhưng vẫn luôn có một ánh mắt chăm chú nhìn nàng, sâu thẳm, khiếp người, dò xét.
Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy người kia hỏi: “Ngươi có nghĩ một ngày nào đó trẫm cũng có thể trở thành một vị minh quân không?”
Mộ Thanh quay lại, ánh mắt có chút ngơ ngác, giọng nói có chút bối rối: “Bệ hạ vốn đã là minh quân.”
Cũng giống như đêm nay, hắn vốn có thể đưa nàng đến phủ Thứ Sử, nhưng lại đưa nàng đi khám nghiệm thi thể của Liễu Phi. Người có thể trước làm thần tử sau làm quân vương là người thông minh, am hiểu cách cai trị. Hơn nữa, ngoài những gì nàng đã từng thấy trước đây, thông minh, hiểu người dùng người, lại suy nghĩ sâu xa khó lường - mặc dù nàng không biết tại sao hắn lại cư xử như hôn quân, nhưng hắn vốn là minh quân.
Nam tử bỗng ngẩn ra, cơn gió núi xé toạc ống tay áo lộng lẫy của hắn, hắn bỗng dưng rung động, vẻ sâu thẳm trong mắt tan đi, khiếp người tan đi, quan sát tan đi, dò xét cũng tan đi, không có lười biếng, không có tình yêu, chỉ thấy ánh mắt sáng như sao, dịu dàng ngập trời.
Trong nồi trước mặt vang lên tiếng ùng ục, Mộ Thanh đứng dậy mở nắp nhìn xem, nàng tìm một cây gậy khuấy khuấy nồi, không để ý tới ánh mắt của nam tử đang nhìn mình. Nàng chỉ ngẩng đầu nhìn trời đêm, xem tình hình trong nồi thì chắc là sáng mai sẽ có xương để khám nghiêm.