Đêm càng sâu, lại không ai lên tiếng.
Im lặng một lát, trong viện truyền đến giọng lạnh nhạt của thiếu niên: “Thần lãnh chỉ, tạ ơn.”
Mộ Thanh giơ tay nhận thánh chỉ. Nàng cũng không biết nên tự xưng là gì, Sở Mỹ Nhân không dạy cung quy, nàng bèn tùy tâm tùy ý.
Quả nhiên không ai mắng nàng, Giám Sở Vương Trọng Hỉ cười híp mắt, nói với người theo hầu hai bên: “Mau chuẩn bị cho Chu Mỹ nhân tắm gội, đừng làm trễ giờ diện thánh.”
“Không cần, Thánh Thượng có khẩu dụ, trong cung đã chuẩn bị nước tắm. Chu Mỹ nhân tiến cung hầu giá, theo hầu thánh tắm.” Phạm Thông cụp mi, khuôn mặt cứng nhắc truyền lời.
Vương Trọng Hỉ sợ hãi. Bệ hạ có bệnh thích sạch sẽ, đám công tử ở Sở Mỹ Nhân diện thánh, trước nay đều tắm sạch mới đưa vào cung. Sao tối nay lại phá lệ cũ? Chu Mỹ nhân hôm nay mới đến, chưa nghiệm thân, y định chờ lát nữa nhân lúc hắn cởi áo tắm gội, cho thái giám theo hầu nghiệm thân viết xong Tạo Sách đưa vào trong cung. Bây giờ phải làm sao bây giờ?
“Chu Mỹ nhân lên xe liễn đi? Đừng để Thánh thượng chờ.” Phạm Thông nói xong, nghiêng người sang, một chiếc hoa liễn yên lặng chờ trong đêm.
Hoa liễn kia sơn son lụa màu, tám người nâng hầu, một góc cửa sổ trang trí hoa, huân hương nhàn nhạt đưa qua ô cửa sổ khép hờ như khói thuốc lá dưới ánh trăng.
Mộ Thanh nhíu mày nhìn khói hương kia, nói: “Làm phiền bỏ huân hương, không thích.”
Từ đêm đó trúng hương độc trong phủ Thứ Sử, nàng đã không còn thích mùi hương, di chứng chưa lành!
Phạm Thông không cả nhấc mí mắt, vung phất trần. Hai gã thái giám tiến lên mở cửa xe, bê lư hương xuống. Chờ tản hết mùi hương, y mới giương mắt nhìn Mộ Thanh.
Mộ Thanh nhìn vào bên trong xe, thấy không còn gì không thích, lúc này mới lên xe.
Xe liễn chậm rãi nâng lên, lảo đảo lắc lư ra khỏi đông điện dưới ánh trăng. Từ đầu đến cuối không cho Giám Sở Vương Trọng Hỉ nói chuyện, không biết Phạm Thông đã quên quyển Tạo Sách nghiệm thân kia của Mộ Thanh hay thế nào, vậy mà không hề đề cập đến. Trong viện, Tạ công tử quỳ trên mặt đất, nhìn theo hoa liễn đi xa, đáy mắt bao phủ tối tăm. Thân là nam tử, buông bỏ thân phận, vứt hết mặt mũi, tô son điểm phấn, nhẫn nhịn làm nam sủng, vậy mà không chờ được thánh quyến. Thiếu niên kia bất kính với thánh giá, độc miệng không quy củ, đến cái tên cũng làm bẩn tai vua, vậy mà có thể lên làm Mỹ nhân luôn, có tất cả ân sủng.
Nguyên Long Đế, thật sự là hỉ nộ khó dò...
“Người quỳ bên kia là Tạ công tử à?” Phạm Thông chưa theo xe liễn ra ngoài, ở lại cuối cùng nhìn người quỳ ở thiên điện.
Tạ công tử ngẩn người, vội nói: “Đúng vậy!”
“Thánh Thượng khẩu dụ, ngày mai sau giờ ngọ công tử tiến cung diện thánh. Chuẩn bị đi.” Phạm Thông truyền lời xong, gương mặt cứng nhắc như người chết nhìn Tạ công tử một cái, khi rời đi trong mắt ẩn giấu âm u.
“Tạ chủ long ân!” Vẻ mặt Tạ công tử vui mừng tạ ơn, khi đứng dậy đã không thấy người trong cung. Hắn ta nhìn về phía xe liễn đi xa, sự vui mừng trên mặt lại đổi thành tối tăm.
Thiếu niên kia là hòn đá chặn đường, cần phải báo trong nhà một tiếng, nhanh chóng trừ bỏ!
- -
Mộ Thanh ở trên xe liễn, xuyên qua ô cửa sổ ngắm cảnh đêm, chậm rãi tới bên hồ. Không thấy thuyền hoa sáng nay đến, đổi thành thuyền lớn bằng phẳng rộng rãi. Đội ngũ xa giá lên thuyền, đi sang bờ bên kia. Nàng thu ánh mắt về, đã mất tâm trạng ngắm cảnh, cúi đầu nhìn thánh chỉ cầm trong tay rồi tiện tay ném sang một bên.
Câu chữ trong sắc phong kia không có gì đặc sắc, còn không được tính là bài vè, có thể thấy người làm thơ văn hóa thấp!
Bức tranh kia đến chạng vạng mới vẽ xong, đưa vào trong cung cũng phải tối rồi. Đến ngày mai đều chờ không được, suốt đêm triệu người vào cung hầu tắm, có thể thấy là đồ háo sắc!
Hôn quân!
Mộ Thanh nhắm mắt lại, dựa vào đệm mềm trên xe liễn nhắm mắt dưỡng thần. Xa giá xuống thuyền ra khỏi Sở Mỹ Nhân từ lúc nào, nàng cũng không để ý, đến một đường đi qua cửa cung vào hành cung, nàng cũng không mở mắt. Nàng sẽ ở trong cung một thời gian, muốn xem cung điện nguy nga có rất nhiều thời gian, lười ngắm cảnh đêm, đau mắt.
Khi xe liễn dừng lại, kẻng trong cung đã đánh canh bốn. Đèn cung đình lay lắt, chỉ thấy có một điện nguy nga, gạch ngọc mái lưu ly là trần, trụ vàng khảm thúy là xà, cung nga vén áo ngọc dẫn đường, tôn lên cung điện sâu thẳm, như tòa Thiên Vân Đài trên Bắc Đẩu. Ngọn đèn dầu huy hoàng, chiếu hết muôn xuân.
Cảnh sắc trên trời xa hoa lãng phí, cổ kim đều vào nhà đế vương.
Ngoài điện một loạt cung nga y phục rực rỡ mỏng manh và tiểu thái giám choai choai đứng đó, thấy có một thiếu niên hạ liễn đi tới, áo cũ màu trắng, khí độ thanh trác, đứng thẳng ở dưới ngọn đèn dưới điện, như một cơn gió mát thổi khắp cung điện đẹp đẽ này. Lại nhìn dung nhan kia, đám cung nhân lộ ra vẻ kinh ngạc trước sắc đẹp. Thiếu niên kia thấy cung điện lộng lẫy trước mắt lại không hề có vẻ kinh ngạc cảm thán, chỉ ngước mắt nhìn tên điện, trong mắt càng thêm lạnh lẽo.
Điện Hợp Hoan.
“Chu Mỹ nhân, vào điện đi thôi. Bệ hạ truyền Mỹ nhân hầu tắm.” Phạm Thông vào trong điện bẩm báo rồi ra đứng trên bậc thang tiền điện, ôm phất trần khoanh tay nghiêm mặt.
Mộ Thanh nhấc chân bước lên bậc thang. Lo sợ không yên, vẻ mặt thê lương, nhẫn nhịn, vui mừng... Sắc mặt thường có của những công tử khi hầu giá đều không nhìn thấy trên mặt thiếu niên. Hắn không chút do dự, giống như gặp một người bình thường, làm một chuyện bình thường, mở cửa, vào điện, đóng cửa.
Đóng một điện Vân Đài bên ngoài, lại mở một điện Dao Trì ở bên trong.
Mộ Thanh tưởng rằng đi vào điện sẽ nhìn thấy đế vương ngồi ở ngự tòa trên cao, bồn tắm nên ở tiểu điện chỗ hậu điện. Không ngờ vừa vào điện đã thấy thềm ngọc cao ba thước, linh đài rộng chín trượng, đèn cung đình đặt bốn phía, màn trướng sẫm màu tám bên. Bồn tắm cửu long điêu khắc bằng bạch ngọc, thấy một bóng người trong khói sương mịt mù.
Người nọ tóc đen áo bào đỏ, nghe tiếng thì khoanh tay xoay người, tay áo đỏ phất mây mù, tản đi sự mịt mờ. Thấy áo bào đỏ của người nọ nửa mở, lộ ra một khoảng xuân tình sắc ngọc, đai ngọc lỏng lẻo treo trên thắt lưng quyến rũ. Người nọ mỉm cười nhìn xa, như minh châu rực rỡ, khiến phong cảnh nửa điện đều say. Dung nhan kia chói lòa trong nửa điện phát sáng, lại khó có thể diễn tả. Chỉ cảm thấy thế gian có một người, chưa thấy dung nhan, đã hơn phong hoa nơi nhân gian. Thấy dung nhan kia phong hoa khó gặp trong nhân gian.
Hoa quỳnh vàng ngọc đứng trong điện, như thấy quân trong Dao Trì.
Nguyên Long Đế.
Mộ Thanh không trông mặt mà bắt hình dong, xấu đẹp trên thế gian sau khi nằm trên bàn giải phẫu kia, da thịt cốt nhục đều có cấu tạo như nhau. Nhưng tối nay, người nọ, nụ cười kia, không liên quan đến phong nguyệt, chỉ hình ảnh đã quá đẹp, liếc mắt một cái đã đi vào lòng người.
Đúng là một túi da tốt!
Mộ Thanh cụp mi, đáy mắt lạnh lùng lóe lên sát khí, ngay sau đó áp xuống, chỉ hơi khép ống tay áo, nắm chặt thánh chỉ trong tay áo. Trong tay áo nàng mang theo dao giải phẫu, nhưng sợ khi vào cung bị soát người, nên trên đường nàng đã cuốn dao giải phẫu vào thánh chỉ. Chẳng qua nàng không ngờ khi vào điện vậy mà không có thị vệ soát người, cửa đại điện cũng chỉ có cung nga thái giám đứng mà thôi.
Thủ vệ trong cung không nên lỏng lẻo như vậy. Mộ Thanh thầm nghi ngờ, nhưng hiện tại không có thời gian suy đoán, nàng không nhìn về bể ngọc cửu long kia, chỉ quỳ nói: “Thần thỉnh thánh an, Ngô hoàng vạn tuế.”
Trên bể ngọc cửu long, Nguyên Long Đế không lên tiếng, Mộ Thanh lại nghe tiếng bước chân xuống khỏi bậc thang. Tiếng bước chân kia chạm thềm ngọc, chậm rãi vang vọng, hờ hững. Mộ Thanh chỉ thấy vạt áo màu đỏ tươi rơi vào trước mắt, một bàn tay duỗi tới trước mặt nàng.
Ngón tay kia thon dài, như ánh trăng soi trên hạt châu, một âm thanh lười biếng tản mạn vang trên đỉnh đầu nàng: “Ái phi để trẫm chờ thật lâu.”
Âm thanh kia khiến người ta nhớ tới ánh nắng ấm dừng ngoài cửa sổ trong trời đông, tuy lười biếng, lại hơi lạnh.
Mộ Thanh ngẩn ra, giống bị sét đánh trúng, chợt ngẩng phắt đầu!
Nam tử cúi đầu nhìn nàng, nàng chưa từng gặp dung nhan kia, nhưng đáy mắt mang vẻ lười nhác và khóe môi ngậm chút hờ hững kia, nàng không xa lạ!
Âm thanh này, nàng cũng từng nghe rồi!
Lông mày Mộ Thanh nghiêm túc tàn nhẫn, lần đầu tiên lắp bắp: “Ngươi... Là ngươi?!”
Nam tử thần bí trong phủ Thứ Sử!