Đến cuối tuần, Phó Nhiễm lái xe chuẩn bị hẹn Tần Mộ Mộ và Tống Chức ra ngoài ăn cơm. Chiếc Audi đỏ đi chưa được bao lâu thì một chiếc xe hạng sang màu đen đã chầm chậm bám đuôi. Phó Nhiễm mở danh bạ điện thoại ra, trong lúc dừng đèn đỏ cô đang định tranh thủ gọi điện.
Bỗng ngoài cửa xe vọng vào tiếng đập cửa. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng cao lớn đang đứng bên cạnh xe mình. Cô nhìn kỹ mới phát hiện là Minh Tranh.
Thấy cô ngồi im, Minh Tranh dứt khoát kéo cửa xe ra: "Tiểu Nhiễm, anh có chuyện muốn nói với em".
Phó Nhiễm nắm chặt di động trong tay, tay kia giữ rịt lấy tay nắm cửa: "Em không có gì để nói với anh cả".
"Đừng đùa nữa, xuống xe đi."
Phó Nhiễm muốn đóng cửa lại nhưng Minh Tranh đã giữ chặt được cổ tay cô, cưỡng chế kéo cô xuống xe. Anh đẩy Phó Nhiễm vào trong chiếc xe sang đang đỗ bên cạnh một bụi cây xanh mướt, tự mình vòng qua đầu xe, đi vào bằng cửa bên kia rồi ngồi vào ghế lái.
Phó Nhiễm bỗng nhận ra dưới ghế cộm lên thứ gì đó. Cô rút ra xem thì phát hiện đó là một tập hồ sơ còn chưa dán miệng. Cô định bỏ nó ra ghế sau. Đúng lúc đó, một tờ giấy từ bên trong trượt ra ngoài, tiêu mục hiện rõ rành rành ba chữ "Minh Vân Phong".
Là báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Cô định xem chi tiết thì Minh Tranh đã giật lại, nhét cả tập hồ sơ ra sau ghế.
Phó Nhiễm cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nghe Minh Thành Hữu kể, thời gian gần đây sức khỏe của Minh Vân Phong không tốt lắm, có thể đều là những di chứng bệnh tật để lại sau một thời kỳ chiến tranh gian khổ. Hơn nữa Minh Tranh còn là con cả, anh ấy đích thân tới bệnh viện lấy kết quả cũng là chuyện hết sức bình thường.
"Có chuyện gì không?" Phó Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
Minh Tranh gác một tay lên vô lăng. Không gian trong xe đủ rộng để anh ấy thoải mái để thẳng hai chân, nhưng Phó Nhiễm nhận ra cả cơ thể anh ấy vẫn căng ra, lúc nào cũng trong trạng thái bình tĩnh tự bảo vệ bản thân.
"Phó Nhiễm, em đợi anh một tháng, nhiều nhất là một tháng thôi."
"Đợi anh làm gì?"
"Anh sẽ không đính hôn với La Văn Anh. Một tháng sau, anh sẽ đưa em trở về nơi trước đây chúng ta từng ở."
Phó Nhiễm thật không biết nên khóc hay cười. Cô khổ sở chờ đợi bao năm, sớm hiểu ra quỹ đạo cuộc đời họ đã lệch hẳn. Thế mà vào lúc này, anh ấy lại cương quyết ép hai con đường vốn đã hướng về hai phía có một điểm cắt: "Anh trai, có phải chúng ta nên cắt đứt một cách gọn gàng với quá khứ không?".
"Em muốn cắt đứt?"
Cho dù có một nỗi đau nhói buốt tận cốt tủy như cắt đứt một cánh tay.
Cho dù có một nỗi đau sống không bằng chết như róc từng thớ thịt.
Cho dù có một nỗi đau...
Như cầm một lưỡi dao cùn nhất trên đời lăng trì từng phần cơ thể.
Nhưng đau thì cũng đã đau rồi.
Minh Tranh trong mắt Phó Nhiễm đã không còn là Minh Tranh của năm xưa. Bốn ô cửa xe đóng kín, lớp kính thủy tinh màu trà che kín hoàn toàn hai con người, chế độ sưởi ấm của điều hòa khiến bầu không khí càng thêm tĩnh mịch, bí bách. Sự cô đơn, lạc lõng trong đôi mắt Phó Nhiễm như một mầm cây bật rễ lớn dần lên: "Anh trai, chúng ta nên chấm dứt. Biết rõ là sai lầm còn tiếp tục, hậu quả sau này chúng ta chỉ có thể tự gánh chịu. Nếu đã không chắc chắn được liệu quay đầu có sống tốt hơn không thì sao không đi thẳng về phía trước?".
Sắc mặt lạnh của Minh Tranh bỗng căng thẳng: "Em đã yêu Minh Thành Hữu rồi phải không?".
Phó Nhiễm lắc đầu không chút do dự: "Không liên quan đến người khác, em chỉ cảm thấy chúng ta không thể đến với nhau".
"Tiểu Nhiễm, em thay đổi rồi."
"Có thể vì thời gian trôi nhanh quá."
Minh Tranh giữ chặt bàn tay đang định đẩy cửa ra của Phó Nhiễm: "Anh sẽ lần lữa thời gian đính hôn, sau đó... hủy bỏ".
Phó Nhiễm giằng ra. Con đường này có rất ít xe cộ qua lại. Chiếc Audi của cô đang đỗ trên đường, chìa khóa còn chưa rút ra.
Cô kéo mạnh cửa xe ra, ngồi vào trong, vùi mặt xuống vô lăng. Cô nên cảm thấy may mắn, đúng không?
May mắn rằng bản thân đã biết giữ đầu óc tỉnh táo, may mắn mình không còn nông nổi bồng bột như thời trẻ, đã biết chừng mực, đúng sai.
Khi Lý Vận Linh tới Y Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm vẫn chưa quay về, đúng lúc bắt gặp Minh Thành Hữu từ trên gác đi xuống, bà vẫy tay gọi anh: "Con xem cái này đi!".
Cùng với đó, một tập ảnh được quăng ra, đều là hình ảnh Minh Tranh và Phó Nhiễm giằng co trên đường quốc lộ: "Đừng có nói với mẹ giữa hai đứa nó thật sự có chuyện gì đấy".
Minh Thành Hữu vừa mới tắm xong, tóc còn chưa kịp khô. Anh cúi xuống nhặt một bức ảnh lên, ngắm nghía, cân nhắc: "Lấy góc chụp khá đấy. Mẹ, chắc mẹ tốn nhiều tiền lắm nhỉ?".
"Chuyện này con đừng có lo." Lý Vận Linh cau có nhìn mấy bức ảnh, không nói được câu nào. Minh Thành Hữu tiện tay vứt đi sau đó vào bếp cầm ra một cốc nước, vừa đi vừa nói: "Nếu mẹ đã chụp cả rồi thì mẹ định làm gì? Đưa thẳng cho bố?".
"Chuyện này không thể để bố con biết được. Với cái tính nóng như lửa của ông ấy, có khi ông ấy lại khẩn trương để thằng cả đính hôn với nhà họ La."
"Nào, mẹ uống hớp nước đi cho hạ hỏa."
"Thành Hữu, bản thân con cũng nên biết kiềm chế đi. Ai mà biết được thằng cả đang mưu tính gì trong lòng! Lúc này con nên nhẫn nhịn, dự án Đông Hải vẫn còn cần dựa vào Phó Tụng Đình. Muốn làm ầm ĩ cũng phải đợi sau này, biết không?" Lý Vận Linh cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên nét mặt, nhưng cả khuôn mặt thì đã hơi méo xệch từ lâu.
Minh Thành Hữu quét mắt nhìn đống ảnh bừa phứa dưới đất. Có cảnh hai người lôi lôi kéo kéo, cũng có cảnh Minh Tranh nửa ôm nửa kéo Phó Nhiễm, ép cô ngồi vào xe. Ánh mắt anh dần dần chuyển lạnh, một ngọn lửa sâu không lường được đang âm thầm bùng cháy mãnh liệt nơi đáy mắt.
Lý Vận Linh uống nước xong, cơn giận cũng từ từ hạ bớt: "Mẹ phải hủy hết đống ảnh này, không được để bố con nhìn thấy".
"Mẹ, để con." Minh Thành Hữu cúi xuống nhặt. Anh ngồi xoay lưng về phía Lý Vận Linh, nhân lúc bà không để ý, đã đút một bức ảnh hình hai người họ giống như cự nự lại giống như ôm chặt vào dưới bàn uống nước.
Còn những bức ảnh khác, Minh Thành Hữu hủy bỏ toàn bộ ngay trước mặt Lý Vận Linh.
Hết chương