Nơi Ấy Có Cánh Tử Đằng Rơi
Tác giả: Lucifer Nguyễn
________
Vài phút trước tôi đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Hạnh phúc của tôi, hoá ra lại ngắn ngủi tới vậy.
...
"Thật cảm động, rất tiếc khi phải phá huỷ thời khắc đẹp đẽ này"
Sắc mặt anh trở thành nét lạnh lùng mà trước giờ tôi chưa từng thấy. Những chiếc xe đen vây kín tôi và anh. Họ là muốn làm gì cơ chứ?
"Nhược Ly, anh xin lỗi. Hiện tại không thể để em thấy được"
Tôi chỉ kịp cảm thấy một lực rất mạnh đập vào gáy rồi mọi chuyện đều chìm vào bóng đêm.
"Nhị thiếu gia thật là lo lắng cho cô bé đó"
"Hắn đâu?"
"Đại thiếu gia có lời mời nhị thiếu gia về gia tộc một chuyến"
"Đảm bảo an toàn cho cô ấy. Cô ấy tổn thương một sợi tóc, các ngươi đền một mạng"
Nam Cung Thiên lãnh đạm bước lên xe.
_____
"Bác Trương, bao giờ anh ấy về vậy?"
"Tiểu thư, thiếu gia có việc phải giải quyết ở Mỹ. Khi nào xong sẽ về biệt thự thôi"
Bác Trương nhìn tôi như hết cách. Cũng phải thôi, một ngày tôi đã hỏi hơn chục lần câu này. Khi tôi tỉnh lại đã thấy mình ở biệt thự, quần áo nguyên vẹn không một vết xước. Nhưng anh không về cùng tôi, nghe bác Trương nói là người của anh đưa tôi về, còn anh về gia tộc có chuyện. Dù thế nhưng lòng tôi vẫn như lửa đốt, đã nửa tháng mà không một cuộc điện thoại, không một chút tin tức, nói tôi không lo làm sao được. Đám người kia là ai chứ? Đến đón người gì mà lại như truy bắt phạm nhân như vậy? Mọi chuyện rối tung lên trong đầu tôi.
Tôi mệt mỏi mà ngủ gục trên bàn. Vừa chợp mắt được một chút thì điện thoại đổ chuông. Tôi vội mở máy, không phải anh, là số lạ. Tôi phân vân có nên nghe hay không, cuối cùng tôi chọn tắt máy.
...
"Rất tốt! Vị hôn thê của mày tắt máy rồi"
"Chuyện của tôi và anh, không liên quan đến cô ấy"
"Tao lại nghĩ có liên quan rất lớn đấy. 'Sapia' mày đang giấu ở chỗ nó đúng không?"
"Cả tập đoàn này tôi đều nhường cho anh, thế chưa đủ sao?"
"Mày nghĩ tao không biết gì? Dù bây giờ chủ tịch tập đoàn là tao, nhưng chỉ cần 'Sapia' mày vẫn có thể lên thay thế tao bất cứ lúc nào. Tao nói đúng chứ, 'người thừa kế hợp pháp'?"
...
Tôi kéo cao cổ áo, lang thang ngoài đường vào thời điểm khuya thế này không phải ý hay. Nhưng ở trong biệt thự tôi không cách nào ngủ được. Tôi đưa bàn tay lên ánh trăng, ánh sáng bạc loé lên từ chiếc nhẫn vẫn nơi ngón áp út.
"Nam Cung Thiên, anh mau về đây cho em"
Tôi dùng hết lực hét lên. Nam Cung Thiên, Nam Cung Thiên, anh mất tích lâu quá rồi đấy.
....
Tôi đã tưởng tượng ra vô vàn cách gặp anh, chỉ là hình như mọi việc đã đi qua khả năng tưởng tượng của tôi.
Anh mặc bộ đồ ở nhà nhàn nhã ngồi đọc sách. Biệt thự rộng vô cùng sang trọng, xung quanh kẻ hầu người hạ cung kính một câu "nhị thiếu gia" hai câu "nhị thiếu gia".
Tôi đã nghĩ gì chứ? Phòng tối, bị đánh, rồi những lí do, tranh quyền thừa kế, nội chiến gia tộc hào môn,... Nhất định là tôi viết nhiều thể loại kia quá mà tư tưởng bay bổng quá rồi.
"Nhược Ly, sao em lại ở đây?"
Anh ngạc nhiên nhìn tôi.
"Là, là có người đưa em tới đây"
Tôi vội giải thích. Vài tiếng trước tôi vẫn đang đi dạo trên đường, đột nhiên có người lôi tôi vào trong xe và phóng ra sân bay tư nhân. Ngồi trên phi cơ tôi được thông báo sẽ tới gặp anh, tôi liền ngoan ngoãn. Mọi việc xảy ra chỉ trong thoáng chốc, và bây giờ tôi được đưa tới đây.
"Những chuyện này anh không lên để em bị cuốn vào"
Anh ôm lấy tôi, dường như tôi đã thấy trong đáy mắt anh là tự trách, là tức giận, là bất đắc dĩ, rất nhiều cảm xúc rối loạn. Tôi lại hoàn toàn không hiểu chút gì.
___
Tôi vừa ôm cốc sữa vừa không ngừng oán trách anh.
"Anh nửa tháng qua sao không gọi cho em? Em đã rất sợ, sợ anh xảy ra chuyện gì"
"Công việc có chút bận, làm em lo lắng rồi"
Tôi dù không tin lắm nhưng vẫn không hỏi tiếp nữa. Anh sẽ không làm gì tổn thương tôi, tôi tin như vậy. Tôi không hiểu tại sao tôi lại có lòng tin như vậy. Tôi chỉ biết, tôi luôn tin anh vô điều kiện, chỉ vậy thôi.
Những ngày tiếp theo trong biệt thự vô cùng nhàm chán. Ăn, đi lang thang và lạc đường, thật sự nhàm chán đến mức người tôi muốn mốc lên rồi. Tôi cũng muốn làm việc, nhưng đối diện với những người giúp việc như người máy chỉ biết vâng dạ ở khắp nơi như này tôi hoàn toàn không thể viết nổi một từ. Anh cả ngày dường như không thấy người đâu, chỉ tầm tối muộn mới thấy anh trở về, vẻ mặt đều rất mệt mỏi.
___
"Tiểu thư, mời vào trong. Thiếu gia đã căn dặn cô nên ở trong biệt thự."
Đây là giam lỏng tôi trong biệt thự này? Trong lòng tôi mơ hồ xuất hiện một cảm giác bất an. Chuyện này không giống với tính cách của anh.
"Bên ngoài rất nguy hiểm, hiện tại em ở trong biệt thự an toàn hơn. Ngoan, chờ anh một thời gian"
Anh xoa đầu tôi. Tôi lại ngoan ngoãn về phòng. Vẫn nụ cười vẫn động tác như vậy, nhưng cảm giác ấm áp mà tôi từng lưu luyến lại không còn. Dường như mọi thứ từ khi tôi đến biệt thự này đều rất gượng gạo.
Người đang bên cạnh tôi, có phải là anh, là Nam Cung Thiên mà tôi biết hay không?
Tôi bỏ vào phòng tắm, đem tất cả ưu phiền hoà vào dòng nước. Chiếc nhẫn trên tay lấp lánh trong nước, thật đẹp.
Chiếc nhẫn. Tôi chợt tỉnh ngộ, trên tay người tôi xem là anh kia không đeo nhẫn. Rõ ràng hôm tôi đến đây tôi vẫn thấy anh đeo nó. Tôi thu mình vào một góc, có khi nào kẻ vẫn ở bên cạnh tôi những ngày qua không phải anh hay không?
Cả đêm đấy, tôi mất ngủ. Dù cố gắng sâu chuỗi mọi việc, tôi vẫn mơ hồ. Và tôi đã đưa ra một quyết định liều lĩnh, trốn khỏi biệt thự này. Chỉ có ra khỏi nơi này tôi mới biết bản thân mình đang lâm vào hoàn cảnh nào.
_____
Ngày hôm sau, tôi đã lập ra một kế hoạch trốn thoát vào ban đêm. Tôi vờ như đi ngủ rồi cố tình vòng ra sau theo dõi 'Nam Cung Thiên' kia. Với kĩ thuật hiện đại, thay đổi gương mặt cũng không quá khó, nhưng hắn phải phẫu thuật để giống anh làm gì. Chắc chắn không phải chỉ để lừa tôi.
Khi xác nhận hắn vẫn còn trong phòng, tôi mới yên tâm thực hiện kế hoạch. Khu biệt thự này có quá nhiều người giúp việc, có thêm một người cũng chẳng ai để ý. Tôi thay bộ đồ giúp việc và trang điểm lại, tôi hài lòng nhìn trong gương là một cô gái khá lạ. Giờ chỉ cần tìm lí do ra ngoài nữa là ổn.
"Em là giúp việc mới à? Hết giờ rồi, về phòng thôi"
Tôi chưa kịp ú ớ gì đã bị lôi đi.
______
Cả người tôi bị ném xuống sàn nhà lạnh cóng. Đầu tôi vẫn choáng váng vì thuốc mê.Tôi thử cựa quậy nhưng tay chân không có tí sức lực nào cả. Cả người tôi nằm trên đất như bất động, chỉ có đầu là thanh tỉnh hơn chút. Hai mắt bị bịt lại nên tôi không biết được đây là đâu, đã bắt cóc hẳn là một căn phòng đầy bụi và tối tăm đây.
Tôi biết cái giá của bị phát hiện sẽ là thế này. Khi hắn ta-kẻ giả mạo phát hiện tôi mất tích vào sáng hôm sau, lập tức sẽ có người tìm ra tôi. Tôi đã sợ hắn sẽ giết người diệt khẩu nhưng không, hắn trói tôi lại và đưa tôi vào đây.
Có vẻ như những suy nghĩ ban đầu của tôi là đúng rồi. Nhưng Nam Cung Thiên, anh đã bị đưa đi đâu, rõ ràng hôm đấy người tôi gặp là anh. Anh vẫn hoàn hảo không vết xước nhưng tới hôm nay thì không chắc được điều đó nữa rồi.
"Mày đã làm gì cô ấy?"
Tôi nghe thấy tiếng nói rất gần. Là anh, là giọng nói của anh. Anh cũng đang ở đây? Tôi muốn hét lên gọi anh nhưng không thể, tôi nhận ra miệng tôi cũng bị bịt lại rồi.
Có tiếng bước chân lại gần tôi, không phải, là đứng ngay cạnh tôi.
"Cô ta đang hôn mê thôi, vẫn chưa chết"
Giọng nói trầm và lạnh. Rõ ràng tôi chưa từng nghe tại sao lại cảm thấy thân thuộc tới thế. Giọng nói này, giọng nói này, có phải đã từng... gọi tên tôi hay không?
...
"Nhược Ly, từ bây giờ anh sẽ theo đuổi em"
"Chân em bị trật rồi. Leo lên đây, anh cõng em về"
"Nhược Ly, anh yêu em. Như tình yêu của em với hoa tử đằng"
"Nhược Ly,.."
...
Những câu nói lướt qua, những hình ảnh mơ hồ hiện lên. Có phải người này tôi đã từng quen trong quá khứ? Có phải không? Tôi dần dần hỗn loạn.
"Mày còn một ngày để quyết định. Hoặc là giao 'Sapia' ra. Hoặc tao cho cả con bé này chôn cùng mày"
Tiếng bước chân xa dần. Đầu óc tôi đau buốt, dần dần trở nên mờ mịt.
"Nhược Ly, tỉnh lại đi"
Dường như có ai đó tháo mặt nạ của tôi ra. Nhưng tôi đã lịm đi.
Tôi mơ một giấc mơ dài. Tôi thấy hoa tử đằng rơi, thấy cô bé cô đơn trên chiếc xích đu, thấy mùa hè năm ấy chàng trai và cô bé cùng nhau hẹn ước, thấy cô gái khóc, thấy cô gái đó đứng trên sân thượng thật cao, thấy rất nhiều việc mà tôi không hề biết. Trái tim tôi buốt nhói, tại sao tôi lại cảm thấy đau đớn cơ chứ. Đau quá! Họ là ai? Chàng trai và cô gái đó, tại sao tôi không nhìn thấy được gương mặt họ kia chứ? Họ là ai? Họ là ai?
"Luân, Luân"
Tôi giật mình tỉnh lại. Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Tôi đã khóc trong mơ? Giấc mơ đó, thật sự khiến trái tim tôi rất đau.
"Nhược Ly"
Vòng tay ấm áp ôm lấy tôi. Tôi biết, là anh. Cảm giác này chỉ có anh mới đem lại cho tôi được thôi.
"Thiên, quá khứ của em như thế nào?"
Tôi cảm nhận được thân thể anh cứng lại.
"Có phải em đã từng rất đau lòng không? Khoảng sân có cây hoa từ đằng, xích đu, bệnh viện, máu, sân thượng. Có phải là kí ức của em không?"
Tôi đã hỏi rất nhiều, nhưng anh không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi. Tôi khóc đến mệt lả, ngồi thất thần bên cạnh anh. Cuối cùng anh cũng chỉ nói với tôi một câu.
"Quá khứ của em, chỉ có em và anh ấy biết"
Câu nói vẫn còn, chỉ là tôi không nghe được. Tiếng anh thì thầm rất khẽ, dường như chỉ mấp máy môi.
"Đoạn kí ức đó, không có anh"
...
"Nam Cung Thiên, quyết định của mày là gì?"
Hắn quay lưng lại nói. Kẻ đứng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn khẩu súng. Hôm nay chúng là muốn giết người thật sao?
"Huỷ đi Nam Cung Gia, với anh cũng không có lợi"
Một viên đạn ghim vào vai trái Thiên, máu túa ra ướt dần chiếc áo. Còn tôi, bị giữ chặt ở một bên chỉ biết bất lực đứng nhìn.
"Tao chỉ muốn nghe câu trả lời, em trai"
Khẩu súng vẫn hướng thẳng, sẵn sàng cho phát bắn tiếp theo. Là nhắm vào tim!
"Rất tốt, vậy mang theo nó xuống địa ngục đi"
"Đừng mà"
Tôi dường như không suy nghĩ mà vùng ra khỏi cánh tay tên vệ sĩ chạy tới ôm lấy anh. Cảm giác viên đạn xuyên vào cơ thể thật đau. Nhưng cũng may, viên đạn không bắn trúng anh.
"Nhược Ly"
Anh hoảng hốt gọi tên tôi.
"Nhược Ly?"
Giọng nói có chút hoài nghi. Hắn bước tới chỗ tôi. Lần đầu tiên mà cũng như rất lâu rồi, chúng tôi nhìn nhau. Gương mặt anh tuấn chợt biến sắc, là vui mừng, là ngỡ ngàng, là lo lắng hay là đau lòng. Tôi không nhận ra nữa, tôi dần lịm đi. Hướng Luân, là tên của anh phải không?
....
Tô lại tỉnh lại trong căn phòng xa lạ. Mùi thuốc nồng trong không khí, nơi này chắc là bệnh viện.
Tôi giật tim chuyền ra, từng cử động đều làm cả người đau buốt. Y tá thấy tôi tỉnh liền ép tôi ở trên giường không cho xuống.
Tôi nằm thẫn thờ trên giường bệnh. Nước mắt tự động lăn dài. Tôi nhớ lại rồi, nhớ lại từng kí ức hạnh phúc lẫn đau khổ, nhớ lại khoảng thời gian khủng hoảng tâm lí đó. Hoa tử đằng rơi, hoá ra sắc hoa u buồn là vì vậy. Hướng Luân, thế giới rộng lớn như vậy, tại sao em vẫn gặp lại anh?
"Nhược Ly, đừng khóc"
Bàn tay dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên má tôi.
"Thiên, em nhớ ra rồi. Là anh ấy, là anh ấy"
Tôi ôm lấy anh mà khóc, quên mất rằng chính anh cũng đang bị thương.
Anh hướng ánh mắt vào khoảng không vô định.
"Nam Cung Luân là anh trai cùng cha khác mẹ của anh. Anh ấy vốn không được gia tộc thừa nhận, từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài. Năm anh ấy tuổi, cha anh công bố với bên ngoài nhận anh ấy làm con nuôi.
Anh ấy về gia tộc bị tất cả mọi người ghẻ lạnh, nhưng họ không làm gì được anh ấy vì anh ấy là người rất thông minh, thậm trí là thủ đoạn. Dù với kẻ khác anh ấy lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng anh ấy luôn đối với anh rất tốt, còn chịu thay anh tất cả lỗi sai.
Lần đầu nhìn thấy ánh mắt cương nghị của anh ấy. Anh nhận ra anh ấy phù hợp với vị trí thừa kế hơn anh rất nhiều. Anh muốn nhường lại cho anh ấy. Nhưng chính vì thế xung đột trong gia tộc đã nổ ra. Mẹ anh đã phản đối kịch liệt, anh ấy cũng tỏ ra không có hứng thú với vị trí đấy.
Một đêm, anh ấy về biệt thự trong bộ dạng điên cuồng. Lần đầu tiên anh ấy chĩa súng vào người anh, nhưng cuối cùng cũng không bóp cò được. Anh và anh ấy đều biết, khẩu súng không có đạn.
Anh thử tìm hiểu mới biết là mẹ anh giở thủ đoạn với anh ấy. Không phải ra tay với anh ấy mà ra tay với người con gái anh ấy yêu. Chính điều này đã khiến anh ấy nổi điên, khiến anh ấy muốn huỷ diệt Nam Cung Gia
Anh ấy dù thế nào cũng chưa từng hại anh. Viên đá 'Sapia' bao nhiêu kẻ nhòm ngó, giữ trong tay luôn là mối nguy hiểm cận kề. Anh ấy ép anh giao ra 'Sapia', đến cuối cùng cũng là để bảo vệ anh. Nhưng anh lại không hiểu, còn hiểu nhầm anh ấy"
Nước mắt vốn khô lại tiếp tục chảy. Nam Cung Luân, Hướng Luân, đâu mới là anh, đâu mới là sự thật đây?
"Anh ấy đang ở đâu?"
Tôi chợt nhận ra, anh ấy đã nhận ra tôi, không thể nào bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
"Anh ấy đang ở phòng cấp cứu"
"Tại sao? Anh ấy sao lại phải cấp cứu?"
"Em bình tĩnh. Là mẹ anh làm. Bà ấy nói anh Luân muốn giết anh, điều động thế lực tìm tới. Anh ấy.."
Nói đến đây hai bàn tay anh siết chặt lại.
"Có kẻ muốn giết cả anh và anh ấy, anh ấy vì bảo vệ anh và em đã bị trúng đạn. Vết thương rất nặng"
Hoá ra lúc tôi ngất đi lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
"Cho em đi gặp anh ấy"
"Nhưng tình hình hiện tại của em"
"Em không sao. Vẫn chưa nặng bằng anh mà"
Vết đạn chỉ sượt qua đầu vai, đâu có gì so với vết thương của hai anh ấy. Vết thương thể xác đã được băng lại, vết thương trong tim cũng cần một liều thuốc. Tôi muốn hỏi anh, chân tướng năm đó là thế nào. Tôi chưa từng tin, chàng trai đứng dưới tán tử đằng cầu hôn tôi lại luôn xem tôi như trò chơi.
Tôi nhìn thấy cả người anh cắm rất nhiều máy móc, trái tim tôi còn đau hơn khi bị anh lừa dối năm đó. Tôi cứ ngây dại mà đứng ngoài phòng cấp cứu. Tôi nhìn những sóng điện lên xuống, chỉ có như vậy tôi mới biết trái tim anh vẫn còn đập. Anh nhất định phải sống, phải sống để giải thích tất cả cho tôi. Hướng Luân, anh phải sống, phải sống để nghe em nói yêu anh một lần nữa.
...
"Việc anh cứu em, có phải tình cờ không?"
Đôi mắt anh nhìn tôi thật lâu, rất buồn bã. Anh cười khổ.
"Anh muốn tới để cứu em, vì anh trai anh. Không nghĩ tới lại nhặt được em đang dầm mưa bên ngoài"
"Tại sao anh không nói sự thật với em ngay lúc đấy? Tại sao lại giấu em không cho anh ấy biết?"
"Nếu không phải anh dấu tung tích của em ở chỗ anh, em làm sao trốn được với sát thủ. Đêm hôm đấy em bỏ trốn về nhà, tai nạn đấy hoàn toàn là vô ý. Khi em tỉnh lại, toàn bộ đều quên. Em luôn vui vẻ, cũng không có vướng mắc với quá khứ. Kí ức đau thương như vậy, anh thật sự không nỡ nói ra với em. Anh Luân vì nhầm em đã chết, bỏ ra nước ngoài biệt tích ba năm. Anh muốn anh ấy trực tiếp gặp lại em, không ngờ lại dẫn đến cục diện này"
"Em muốn ngủ, anh về phòng đi"
Tôi cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng. Tôi thật sự không muốn nghe thêm gì nữa, không muốn biết gì nữa.
"Lỡ yêu em là điều anh không nghĩ đến. Nhược Ly, lúc anh cầu hôn em, anh thật sự rất thật lòng"
Ánh mắt dịu dàng giờ lại buồn đến vậy. Tôi lúc đấy cũng rất thật lòng. Nhưng tình cảm tôi dành cho anh, là tình yêu hay tình thân, chính tôi cũng không rõ nữa rồi.
....
"Luân, em hận anh một năm, quên anh hai năm. Vậy mà anh suốt ba năm vì em mà đau khổ"
"Anh phải tỉnh lại, tỉnh lại nói rõ mọi chuyện với em. Tỉnh lại, nói xem anh còn yêu em không"
"Luân, vì em mà kiên trì thêm, được không? Dù là không tỉnh lại cũng được, chỉ cần trái tim anh còn đập, em sẽ không từ bỏ hi vọng"
"Em muốn cùng anh trở về nơi có hoa tử đằng rơi, được không?"
...
Tối hôm đó, anh đã tỉnh lại. Tôi đứng trước anh, nước mắt lại rơi tựa như van nước bị hỏng, không cách nào dừng lại. Tôi nắm lấy bàn tay cắm đầy mũi kim tiêm, lạnh ngắt.
"Đừng khóc, anh không muốn em phải khóc"
"Chỉ cần anh khoẻ lên, em sẽ không khóc nữa"
"Nhược Ly, anh có một vật muốn tặng em. Đáng nhẽ anh đã tặng em từ ba năm trước"
Anh cố gắng cầm chiếc nhẫn bạch kim đeo vào ngón áp út của tôi. Tôi khóc nấc lên không thành tiếng.
"Em đeo cho anh, được không?"
Tôi run run lồng chiếc nhẫn còn lại vào tay anh. Hai tay chúng tôi đan vào nhau, cặp nhẫn khẽ chạm nhau, như biểu tượng của tình yêu.
"Nhược Ly, anh yêu em"
"Em muốn nghe lần nữa"
"Nhược Ly, Hướng Luân này yêu em. Yêu em hơn sinh mạng của anh"
"Luân, em yêu anh. Yêu anh đến khi hoa tử đằng biến mất"
Vẫn là câu nói khi xưa tôi và anh từng nói.
"Chờ anh khoẻ lại, em muốn cùng anh trở về nơi đó"
"Nơi đó?"
"Nơi có hoa tử đằng rơi, nơi em muốn mặc chiếc váy trắng trở thành cô dâu của anh"
"Ừ, chờ anh khoẻ lại"
"Nhược Ly, em đừng trách Thiên. Khi yêu, ai cũng sẽ ích kỉ như vậy"
"Em hiểu mà"
"Thiên là một chàng trai tốt. Thiên yêu em không kém gì anh yêu em đâu"
Lúc đó tôi đã không hiểu vì sao anh lại nói như thế. Tôi đã nghĩ tình trạng của anh đã chuyển biến tốt lên. Nhưng hoá ra anh là dùng hết sức lực cuối cùng để gặp tôi lần cuối... và cố gắng nói yêu tôi một lần nữa.
Nhìn sóng điện thẳng một dòng, trái tim tôi dường như cũng dần ngừng đập. Lúc người ta đẩy anh ra từ phòng cấp cứu, tôi đã nhất quyết không tin. Tấm vải trắng đắp vào lại bị tôi kéo ra. Tôi không tin, không tin. Khó khăn lắm mới gặp lại nhau, khó khăn lắm mới giải thích được mọi hiểu lầm, để đến cuối cùng từ biệt mãi mãi hay sao? Lần cuối cùng tôi ôm anh mà khóc, dường như đã đem nước mắt cả đời ra mà khóc một lần.
_____
Tôi ngồi đung đưa trên tầng thượng bệnh viện. Có lẽ chỉ cần một chút sơ xuất nhỏ, tôi sẽ rơi xuống. Lúc Thiên tìm thấy tôi, tôi đã ngồi ngẩn người trên đấy ba tiếng đồng hồ.
"Anh yên tâm, lần này em không có ý định nhảy xuống nữa"
Tôi đã từ bỏ ý định tự sát lâu rồi. Tôi đã từng nghĩ, dù còn có thể thở, còn có thể nhìn nhưng không còn mục đích để sống, vậy sống để làm gì? Nhưng giờ tôi vẫn muốn sống, sống để thực hiện ước mơ vẫn còn dang dở của tôi và Luân.
...
"Em muốn đi đâu?"
"Nơi có hoa cỏ lau"
Anh thích cỏ lau, thích hương hoa mộc mạc đó. Tôi đem lọ tro cốt chôn xuống cánh đồng cỏ lau.
"Tạm biệt anh"
Em phải rời khỏi nơi này, để quên đi những kí ức đau thương. Dù anh, cả đời này có lẽ em sẽ không quên được.
"Nhược Ly, đi thôi. Anh ấy ở đây, sẽ vẫn chờ em"
"Vâng"
Trước khi đi tôi đã trồng cạnh đấy một cây tử đằng con. Có lẽ sẽ rất lâu sau này mới thấy được hoa tử đằng nở ở nơi này. Có thể là năm năm, mười năm hay lâu hơn thế.
Thật lâu sau đó....
Cô gái cùng chàng trai dắt tay đứa trẻ đi trên con đường mòn của cánh đồng cỏ lau.
"Về nhà thôi, em rất nhớ nơi đó"
"Em chỉ vừa đi mấy tháng thôi mà"
"Thiên, anh biết em yêu nơi đó như nào mà"
Cô gái và chàng trai đều yêu nơi này, vì nơi này, có một người mà họ rất yêu thương.
Giữa cánh đồng có một cây tử đằng thật lớn, bao nhiêu năm đã qua, cây tử đằng đã nở hoa rồi.
Cô gái mỉm cười đón lấy cánh hoa tử đằng đang rơi. Ngón áp út của cô gái đã đeo một chiếc nhẫn khác. Còn đôi nhẫn kia, từ ngày ấy vẫn nằm trên sợi dây chuyền mà cô luôn đeo trên cổ. Đã có người hỏi cô gái, tại sao lại luôn muốn về nơi này. Cô gái chỉ cười, dù nụ cười ấy phảng phất nỗi buồn.
"Vì nơi ấy có cánh tử đằng rơi"
Và... vì nơi ấy có người đang đợi tôi trở về... mãi mãi...
___Hoàn____