Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Niệm Tư Huyền lần đầu tiên sau nhiều năm mới cảm nhận được hương vị xưa cũ trên lớp áo choàng rực rỡ dưới nắng mặt trời. Nàng thong thả theo đoạn hành lang dài rộng về viện tử, định bụng nghỉ ngơi sau một buổi sáng mệt nhọc.
Tuy vậy, vừa ngang qua khách sảnh Lâm di nương, đã nghe ồn ào khóc lóc. Niệm Tư Huyền chau mày liễu, cởi áo choàng đưa Châu Ẩn, tự mình vào trong.
Người đang quỳ trên nền đất chính là Lưu Nhậm Thi, nàng ta một tay ôm phần bụng cao vượt mặt, một tay lau nước mắt, không nháo không loạn, chỉ có khe khẽ thút thít. Ngồi ghế chủ vị, Kỷ thị phất phơ quạt giấy, gương mặt đỏ ửng, bộ dáng hầm hầm tức giận. Mà bên nhĩ phòng, hạ nhân gấp gáp ra ra vào vào, đun nước nấu thuốc ầm ĩ.
Niệm Tư Huyền đứng đó hồi lâu thì Phạm ma ma hầu cận Lâm di nương đến gần:
- Tiểu thiếu gia buổi sáng có ăn chút đồ ở viện Lưu nương tử, không rõ vì sao đến trưa lên cơn sốt cao, ớn lạnh, hiện tại đã mê man bất tỉnh!
Niệm Tư Huyền nâng mi mắt khẽ liếc nhìn Lưu Nhậm Thi, lại hỏi:
- Ma ma đã báo với lão gia chưa?
Phạm ma ma lắc đầu ái ngại:
- Nô tì bận rộn trước sau, còn chưa kịp báo ra ngoài...
Bà nhìn qua Kỷ thị xa xa, hạ giọng:
- Phu nhân là tự mình nghe tin mà đến!
Niệm Tư Huyền bước qua nhĩ phòng, trên bàn Lâm di nương đang chăm chú đọc đơn thuốc, vừa nhìn thấy nàng, Lâm di nương đột ngột nhoẻn môi cười. Niệm Tư Huyền trong lòng lập tức minh bạch, nàng cười đáp lễ, liếc mắt đến Châu Ẩn.
Châu Ẩn vội vã ra ngoài!
Niệm Tư Huyền vòng sang khách sảnh, đoan trang bộ dáng:
- Mẫu thân từ sớm đến đây có lẽ đã mệt nhọc!
Kỷ thị hừ một tiếng, lại thấy trên tay nàng là chiếc áo choàng lông hỏa hồ ly, tròng mắt liền long lên, gằn từng từ một:
- Ngươi vừa đi đâu về?
Niệm Tư Huyền khăn lụa che nửa khuôn mặt, không nói không rằng đến cạnh Kỷ thị mà ngồi xuống. Nàng hiện tại đã là Công chúa, là người của hoàng tộc so với một Cáo mệnh Quốc công như Kỷ thị, cũng không thấp hơn về thân phận.
Kỷ thị không nghe nàng đáp lại, giận giữ càng thêm dâng cao, trực tiếp mắng người:
- Ngươi mang danh thất tiết, đã sớm bị Thái tử điện hạ từ hôn, thế mà không biết giữ gìn còn sớm chạy loạn! Người bên ngoài đồn đãi ngươi cùng hạ nhân Lăng Vương phủ tư thông, thế mà ngươi không biết xấu hổ...
Niệm Tư Huyền tựa tiếu phi tiếu nhàn nhã dùng trà, lời của Kỷ thị càng về sau càng thêm khó nghe, nàng ngược lại coi như gió thoảng qua tai, mặc kệ không màng. Niệm Tư Huyền ung dung đến độ khiến ngay cả Lưu Nhậm Thi đang cúi mặt bên dưới cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Châu Ẩn lúc này đã quay lại, Niệm Tư Huyền vừa trông thấy nàng ta liền đứng dậy, tiến đến gần Kỷ thị mà giễu cợt:
- Phu nhân cũng đã nhận ra chiếc áo này chứ? Đây là Lăng Vương điện hạ tự mình tặng riêng cho ta! Hơn hết...
Niệm Tư Huyền cười thành tiếng, nàng nhếch khóe môi:
- Trịnh Mẫn Doanh đã bị điện hạ cấm túc rồi...ngày hôm nay ta đến Lăng Vương phủ, thật không uổng phí công sức!
Kỷ thị không giữ nổi bình tĩnh, cái tin Trịnh Mẫn Doanh bị cấm túc khiến mồi lửa trong cơn giận của bà bộc phá. Kỷ thị đứng bật lên, vung tay tát mạnh:
- Hàm hồ!
Niệm Tư Huyền thuận theo lực tay Kỷ thị, nàng cố tình ngã đến cạnh Lưu Nhậm Thi, nửa má trái đã sưng đỏ, còn vương vệt máu, nàng thất thanh hét lên:
- Mẫu thân muốn đánh cứ đánh ta, sao lại phạt nương tử vô tội...huống hồ nương tử còn đang mang trong mình tiểu đệ đệ!
Kỷ thị ngẩn người, bên ngoài Chiêu Quốc công xồng xộc đi vào, Lưu Nhậm Thi không bỏ qua cơ hội tốt, lập tức bò đến ôm lấy chân Kỷ thị, đầu gối lê trên nền đất đến rướm máu:
- Phu nhân là do ta không tốt, không can hệ đến tiểu thư...từ sáng nghe tin Trắc phi không may, tiểu thư đã bôn ba đến tận Vương phủ cầu điện hạ...tiểu thư chưa hiểu chuyện...xin phu nhân...
Tình thế lập tức xoay chuyển, Niệm Tư Huyền xoa xoa gò má nhói đau, chỉ cần không còn Kỷ thị chống lưng, Trịnh Mẫn Doanh bất luận thế nào cũng chẳng thể xoay người. Loại mưu kế này Niệm Tư Huyền ngày trước luôn nhất mực khinh thường, hôm nay dùng qua, thật sự hiệu quả không tệ.
Chiêu Quốc công cơ bản không yêu thương gì Thuần Hi, nhưng Lưu Nhậm Thi thì ngược lại, vì thế khi vừa tiến vào sân liền thấy chính thê ra oai thị uy cùng sủng thiếp, lại hành hạ đích nữ nguyên phối. Chiêu Quốc công đùng đùng nổi lên sinh khí.
Kỷ thị hít một hơi sâu, vừa định mở miệng phân trần đã bị Chiêu Quốc công chặn lại.
- Đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng mà để Nhậm Thi nàng phải chịu thiệt thòi thế này?
Chiêu Quốc công đích thân đỡ Lưu Nhậm Thi đến ghế ngồi, lại để tì nữ dìu Niệm Tư Huyền lên. Lâm di nương xem rằng thời điểm đã thích hợp, mới đầu bù tóc rối chạy vội ra:
- Lão gia...lão gia...người phải làm chủ cho mẫu tử tiện thiếp!
Niệm Tư Huyền nghiêng nghiêng đầu xem kịch, trong Quốc công phủ này xem ra toàn bộ đều là đại nhân vật, diễn xuất vô cùng xảo diệu, không hề để lộ sơ hở.
Lâm di nương đưa ống tay áo lau nước mắt:
- Tuấn nhi sáng sớm đến viện tử Lưu nương tử chơi đùa, thấy bát cháo ngon liền uống mấy ngụm, không nghĩ...không nghĩ...cứ thế trúng độc...
Lưu Nhậm Thi không đợi Lâm di nương nói hết câu đã bắt đầu thanh minh:
- Lão gia...chàng phải tin thiếp...thiếp chính là nấu cháo bồi bổ thai nhi, tiểu Tuấn tự mình lén dùng, thiếp nào có thể hạ độc chính bản thân như vậy...
Kỷ thị bấy giờ mới lên tiếng:
- Hài tử ngươi lén dùng, sao ban đầu ngươi lại báo lên là Lưu thị đem đến...
Lâm di nương càng khóc thảm:
- Tiện thiếp không có...khi đó tiểu Tuấn còn đang mê man bất tỉnh...tiện thiếp sao có thể chạy đến viện phu nhân...
Viện tử nhỏ bé của Lâm di nương trong thoáng chốc trở nên hỗn loạn, Niệm Tư Huyền xem chừng thời thần vừa thích hợp, vừa nãy nàng đã để Châu Ẩn thông báo với Dương di nương, có lẽ người cũng đã đến nơi. Niệm Tư Huyền ngắm dung mạo qua gương cầm tay, phát hiện phần má sưng đỏ tuy rằng nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng kỳ thực cũng không mấy nặng nề, qua mấy ngày liền lành lặn.
Dương di nương tính toán không hề sai lệch, lúc này đã chân thấp chân cao bước qua ngưỡng cửa, vừa đi vừa hổn hển thở:
- Lâm muội muội, nghe nói tiểu Tuấn ăn phải đồ không sạch sẽ...tỉ bây giờ mới có thể qua được...
Kỷ thị đôi mắt sáng lên, quan hệ giữa bà cùng Trịnh Nhữ Anh rất tốt, lại còn đích thân cất công giúp tìm mối hôn Tưởng gia cao môn đại hộ. Dương di nương chắc chắn sẽ nói giúp bà.
Dương di nương dường như kinh ngạc khi thấy trong viện đông đúc, bà lúng túng hành lễ:
- Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư, nô tì gấp gáp thăm nom Lâm muội muội...vô tình thất lễ...
Chiêu Quốc công phất tay không để tâm, chỉ vào phòng bên:
- Tuấn nhi đã được đại phu xem qua, cũng không nguy hiểm, hiện tại đã nghỉ ngơi rồi!
Dương di nương thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẩu mồm miệng:
- Tuấn nhi còn bé nên nghịch ngợm, lần trước qua viện của nô tì cũng ăn hoa quả đến đau bụng!
Nói rồi Dương di nương như sực nhớ ra điều gì, lại thấp thỏm hướng đến Kỷ thị:
- Nô tì buổi sáng còn nghe Mạnh ma ma nói đào hạch nhân có tác dụng bồi bổ cơ thể khỏe mạnh...hay để Tuấn nhi dùng?
Gương mặt Lưu Nhậm Thi đột nhiên xám ngắt, từ đầu vốn chỉ âm thầm khóc, hiện tại Lưu Nhậm Thi đã đứng dậy, lay lay cánh tay Dương di nương:
- Dương tỉ tỉ...có phải tỉ trông thấy buổi sáng Mạnh ma ma cầm đào hạch nhân không?
Dương di nương ú ớ nhìn Chiêu Quốc công, gật gật đầu:
- Đúng vậy, buổi sáng Mạnh ma ma tay ôm một vốc đào hạch nhân lớn còn chưa bóc vỏ...
Lưu Nhậm Thi chỉ cần nghe đến đó, liền vội vã lăn lộn trên nền đất ôm lấy chân Chiêu Quốc công:
- Lão gia...chàng phải làm chủ cho tiện thiếp, tiện thiếp thân mang hài tử lại còn bị người ganh ghét ám hại...lão gia...suýt nữa hài tử...thiếp...tiện thiếp đã không được gặp...
Lưu Nhậm Thi khóc lóc đến thê thảm, cổ họng như bị ai dùng dao nhọn rạch từng đường, âm điệu khàn khàn càng khiến người khác thương tâm. Niệm Tư Huyền vội ôm lấy cánh tay Lưu Nhậm Thi đỡ lên ghế ngồi.
Kỷ thị mím môi, hạ giọng với Mạnh ma ma:
- Đào hạch nhân chuyện này có can hệ gì với ma ma không?
Mạnh ma ma quy củ quỳ xuống, dập đầu trước Chiêu Quốc công:
- Lão gia xem xét, nô tì không hề gặp qua Dương di nương cũng không biết cái gì mà đào hạch nhân!
Lâm di nương ái ngại tiến lên:
- Lão gia, trong bát cháo của Lưu nương tử mà tiểu Tuấn vô tình ăn phải có chứa một lượng lớn đào hạch nhân! Tiểu Tuấn từ bé sức khỏe đã không tốt, cho nên sau khi dùng xong máu từ hốc mũi đổ ra ào ạt, khiến thiếp vô cùng kinh hãi!
Lưu Nhậm Thi vừa mới ngưng khóc đã mơ hồ rơi nước mắt:
- Thiếp mang thai gần bảy tháng, sao có thể không biết đào hạch nhân này để nguyên vỏ liền...liền tổn hại hài tử trong bụng...
Dương di nương vội vội vàng vàng quỳ xuống:
- Nô tì...nô tì...nô tì...phu nhân nô tì không biết gì hết...nô tì không biết gì hết...Mạnh ma ma...Mạnh ma ma...nô tì không biết...không biết...
Niệm Tư Huyền xoa xoa gò má, chuyện hiện tại cũng sắp ngã ngũ, tuy rằng thật muốn xem kịch vui, nhưng để tránh nghi ngờ, vẫn là nên hồi viện. Niệm Tư Huyền cẩn thận bôi cao dược đại phu vừa đưa đến, thi lễ ra về. Chiêu Quốc công cũng không giữ người. Niệm Tư Huyền thong thả ngồi kiệu mềm, nhẩn nha ngắm hoa mùa hạ rực rỡ đầy hương sắc.
Nàng vừa đặt chân đến viện tử, chưa dùng xong bữa đã nghe hạ nhân đồn đại Mạnh ma ma phải chịu ba mươi trượng, Kỷ thị thì bị đưa đến từ đường cấm túc vì phạm phải tội ganh tị. Niệm Tư Huyền nhếch môi, nhìn phần thuốc bổ Chiêu Quốc Công vừa phân phó người đem sang. Nàng khẽ cười, Lưu Nhậm Thi cùng hai vị di nương đều không phải loại người đơn giản, cứ thế phải trái kết hợp đẩy Kỷ thị dần dần thất thế.
___________________
Chú thích:
Đào hạch nhân: