Niệm Tư Huyền đã đến trước cửa lớn Chiêu Quốc công phủ nhưng nàng vẫn còn chưa muốn vào, Tạ Phong hắn kiên nhẫn ngồi trước đầu xe ngựa. Niệm Tư Huyền tuy rằng không mở rèm cửa, nhưng vẫn có thể cùng Tạ Phong trò chuyện, Niệm Tư Huyền hiện tại lúc này tâm trạng rơi vào một tầng mơ hồ lo lắng. Từ khi vừa bắt đầu nhận thức, nàng đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức nữ huấn nữ tắc, mất tích suốt một đêm thế này cũng là lần đầu tiên.
Gió thổi lồng lộng qua rèm xe, Niệm Tư Huyền trông thấy vai áo Tạ Phong một đường rách rưới thấm đẫm máu khô, Niệm Tư Huyền nhỏ giọng:
- Tạ thủ vệ...ngươi nghĩ ta có thể...
Tạ Phong hơi thở nặng nề, hắn tựa người vào cửa xe, an ủi:
- Ta không muốn Quận chúa lãng phí sinh mệnh, ta vất vả như vậy, lại còn mang ơn một kẻ trong giang hồ như Vô Song, nếu đổi lại chỉ là một cỗ thi thể...
Tạ Phong chưa dứt lời thì Châu Ẩn đã quát một tiếng:
- Ngươi điên hay sao? Lời xúi quẩy như vậy cũng có thể nói ra? Tiểu thư nhà chúng ta phúc lớn mệnh lớn chắc chắn sẽ tai qua nạn khỏi!
Tạ Phong phất phất tay, cũng không muốn kích động thêm Châu Ẩn:
- Được, là ta sai, là ta sai! Nhưng mà...
Hắn vén rèm cửa, nhìn thẳng vào đôi mắt còn hoảng hốt ẩn hiện của Niệm Tư Huyền:
- Bất chấp đánh đổi bao nhiêu, ta cũng sẽ bảo vệ Quận chúa!
Niệm Tư Huyền khẽ khàng mỉm cười, đôi tay rối rắm đan vào nhau từ từ thả lỏng, nàng hít một hơi sâu, chậm rãi bước xuống xe:
- Đa tạ! Ơn này của Tạ thủ vệ, ta ngày sau sẽ tận lực báo đáp!
Chiêu Quốc Công phủ một đêm rối loạn, trên những đoạn hành lang mặc dù trời đã sáng rõ nhưng đèn lồng vẫn chưa được hạ nhân thu lại.
Niệm Tư Huyền đã tiến vào giữa sân đá khách sảnh, bên trong ồn ào người người bàn luận. Niệm Tư Huyền nhếch môi cười nhạt, nàng mất tích như vậy đối với Kỷ thị thật là đại hỉ còn muốn cùng thân quyến chia vui. Vừa rồi tân Đỗ quản gia đã cho người thông báo, không biết nghe được nàng sớm như vậy liền quay về, Kỷ thị biểu tình sẽ ra sao.
Niệm Tư Huyền liếc mắt Châu Ẩn ra hiệu, đợi đến khi Kỷ thị từ trong một thân đầu tóc rối loạn, sắc mặt nhợt nhạt vờ như kinh hỉ ra ngoài, nàng mới tựa vào lòng Châu Ẩn ngã xuống ngất đi. Quốc Công phủ lại thêm một lần nữa ồn ào, Niệm Tư Huyền còn nghe được Kỷ thị đệ bài tử vào cung muốn mời Thái y, đây chính là muốn nháo đến tận cùng, tiện thể báo lên Hoàng hậu nương nương.
Niệm Tư Huyền được đưa vào tẩm phòng, lại nghĩ cũng đã trải qua một trận mệt nhọc, nàng cứ thế yên ổn chìm vào giấc ngủ. Viện tử tràn ngập hương thuốc an thần, thi thoảng lại có bước chân người ra vào, trò chuyện khe khẽ.
Niệm Tư Huyền ngủ hết hai ngày, chỉ tỉnh dậy khi cần dùng bữa và uống thuốc. Hôm thổ phỉ tấn công, Tố Đan may mắn an toàn quay về phủ, cũng là người đầu tiên cầu xin Chiêu Quốc công cho người tìm kiếm nàng. Niệm Tư Huyền nằm trong rèm kín, lại nghĩ Tố Đan đi theo Thuần Hi Quận chúa cũng không mấy sung sướng, Thuần Hi Quận chúa tuy rằng là đích trưởng nữ, nhưng kỳ thực cuộc sống ở Trịnh gia không mấy dễ dàng, trước sau đều bị người ám toán.
Bởi vì Niệm Tư Huyền muốn ngâm mình, Châu Ẩn đã chuẩn bị rất nhiều nước ấm cùng hoa tươi. Mấy ngày hôm nay không ít người đến thăm hỏi nàng, cho nên Tố Đan luôn phải ở ngoài cửa viện đón khách, Châu Ẩn một mình hầu nàng vào tịnh phòng.
Niệm Tư Huyền ngụp lặn xuống làn nước thơm hương mẫu đơn, một lúc sau ngoi lên, mới nghe được Châu Ẩn nhỏ giọng.
- Tiểu thư, thiếu gia mật báo đến người đã tìm thấy lão gia rồi ạ!
Niệm Tư Huyền nửa kinh ngạc nửa vui sướng, nắm lấy tay Châu Ẩn:
- Đại ca đã tìm thấy phụ thân? Bằng cách nào...bằng cách nào...nếu như kiếp nạn này của ta là đổi lấy an toàn của phụ thân, thật sự không hề uổng phí!
Châu Ẩn sung sướng cười, lấy khăn mềm kì cọ lưng nàng:
- Là Lăng Vương điện hạ, Lăng Vương điện hạ cử toàn bộ ám vệ bên mình mới có thể tìm được, hiện tại lão gia đang được chăm sóc, đợi đến thời điểm thích hợp liền cùng phu nhân tái ngộ!
Niệm Tư Huyền cau mày, Hạ Lan Lăng Quân gần đây không phải luôn bận rộn hay sao, hắn ngoại trừ đại hôn lập chính thê còn nạp cả thiếp thất vào phủ. Cứ như vậy lại bỏ tâm tư tìm kiếm phụ thân nàng, Hạ Lan Lăng Quân dây dưa với nàng đến cùng là vì mục đích gì, nàng thật không rõ.
Niệm Tư Huyền đổi sang y phục mát mẻ, bôi thuốc vào cánh tay trầy trụa, lại ẩn ý nhìn tì nữ bên cạnh:
- Đại ca xem ra rất thường xuyên liên lạc với em?
Châu Ẩn ngay lập tức đỏ mặt, nàng ta mím môi hồi lâu mới xoay lưng chạy đi:
- A! Em có hầm canh ở nhà bếp!
Niệm Tư Huyền lắc đầu cười, tiểu tì nữ của nàng cũng đã đến thời điểm muốn được gả đi rồi. Nếu Châu Ẩn được gả cho đại ca nàng thì thật tốt, chỉ là nàng không thể phỏng đoán tâm tư của đại ca. Niệm Tư Huyền chấp tay trước ngực, phụ thân đã bình an vô sự, nàng cũng nên niệm phật chép kinh.
Bào ngư được Châu Ẩn hầm kỹ cùng các vị thuốc bổ huyết, Niệm Tư Huyền nhẩn nha uống từng ngụm canh nóng, cẩn thận nghe Châu Ẩn điểm qua sổ sách thôn tranh nàng. Vụ thu nửa đầu năm đã hoàn thành, bạc cũng dư ra được một chút.
Thuần Hi Quận chúa tính cách cần kiệm, không mấy khoa trương, nàng ta tích cóp số vốn có thể coi là không ít. Niệm Tư Huyền hiện tại cũng chiếu theo đó mà làm, chỉ là đôi lúc nàng thắc mắc, Thuần Hi Quận chúa cuộc sống không túng thiếu, đồ cưới mẫu thân để lại vô số, nàng ta cần bạc trắng nhiều như vậy có lẽ có mục đích riêng, chỉ tiếc còn chưa kịp thực hiện thì đã hương tiêu ngọc vẫn.
Mùa hạ nắng ráo, hoa trong vườn tất cả đều đã rực rỡ nở rộ, Niệm Tư Huyền xem lại những thiếp thư thăm hỏi bệnh tình nàng. Tuy vậy lễ vật đi kèm đều đã bị giữ lại, đây đối với Kỷ thị thật là một vụ làm ăn vô cùng có lời.
Bên ngoài cửa Tố Đan khệ nệ ôm mấy súc vải lớn đi vào, đây đều là mẫu lụa y phục mùa hè. Niệm Tư Huyền nhìn thoáng qua, chọn một mẫu xanh nhạt thêu hợp hoan đơn giản.
Tố Đan vuốt ve súc lụa mềm, lại nói:
- Buổi sáng Kỷ Nguyên soái trên triều vì chuyện của tiểu thư mà khẩn cầu Hoàng thượng xuất binh tiêu diệt thổ phỉ!
Niệm Tư Huyền không ngăn nổi biểu tình kinh ngạc, đồng tử sâu thẳm ánh lên tia sáng lấp lánh:
- Nguyên soái tận trung với nước, không phải vì ta mà là an toàn của cả kinh thành!
Tố Đan thu lại súc vải, nói tiếp:
- Nguyên soái luôn luôn quan tâm tiểu thư, từ khi người mới hạ sinh, cũng là đích thân Nguyên soái cầu xin Hoàng đế ban phẩm vị cho người! Khi người trưởng thành cũng là Nguyên soái đưa người đi tuyển chọn tú nữ, hiện tại người gặp nạn, cũng là Nguyên soái ra mặt với Hoàng thượng! Tiểu thư người quả thật được yêu quý mà!
Niệm Tư Huyền không đáp lời, nàng đăm đăm nhìn họa tiết xuôi ngược trên thảm sàn. Kỷ Nguyên soái đối tốt với nàng cũng vì mẫu thân Thuần Hi Quận chúa, hai người bọn họ có lẽ trước kia đã từng một đoạn tình cảm, một mối duyên phận không thành. So với Chiêu Quốc công, thì những việc Kỷ Nguyên soái đã làm với nàng còn giống một người thân hơn.
Niệm Tư Huyền ngơ ngẩn suy nghĩ một lúc lâu thì Triệt Công công đến, tim nàng thịch một tiếng, Đông cung cuối cùng cũng bắt đầu có động tĩnh. Niệm Tư Huyền để Châu Ẩn mời người qua trà thính, bản thân chỉnh lý trang điểm.
Niệm Tư Huyền siết đôi tay sau vạt áo lụa mềm, tuy rằng những ngày qua nàng mũ ni che tai, coi như không để tâm, nhưng kỳ thực cả kinh thành đều đã rõ ràng chuyện nàng bị thổ phỉ bắt đi trong đêm, đến sáng lại an toàn hồi phủ. Mọi lời đồn đại ác nghiệt nhất, ghê tởm nhất len lỏi khắp các ngõ ngách, nơi nào có hai người, nơi đó liền thì thầm về đích nữ Chiêu Quốc công.
Niệm Tư Huyền thầm đa tạ Kỷ Tướng gia, với việc ông bẩm báo trước triều về sự vụ của nàng, ít nhất Trịnh gia sẽ không ngay lập tức đưa nàng đến am ni cô hay bạch lăng ba thước để bảo toàn danh dự. Niệm Tư Huyền hít sâu mấy hơi, vẽ lên môi nụ cười tự nhiên nhất rồi ra ngoài.
Triệt Công công đang dùng trà, trông thấy nàng vẫn bình an vô sự ông liền an tâm. Triệt Công công vội vã đứng lên:
- Quận chúa sức khỏe an hảo, Thái tử điện hạ sẽ rất vui mừng!
Niệm Tư Huyền đưa tay mời ngồi, nàng nhìn trà mạn sóng sánh trong ly sứ tinh mỹ, mở lời:
- Thái tử điện hạ thật có lòng!
Sắc mặt Triệt Công hiện lên tia áy náy, ông gượng gạo cười:
- Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ muốn Quận chúa ngày mai tiến cung!
Niệm Tư Huyền khẽ gật đầu, kín đáo giễu cợt, Hoàng hậu thật sự rất gấp gáp, còn không đợi kịp đến khi nàng bình phục. Niệm Tư Huyền chấp thuận gật đầu, lại hẹn thêm ba ngày nữa, lần này tiến cung chắc chắn chính là từ hôn, nhưng mà Thái tử nếu vì chuyện nàng bị thổ phỉ bắt đi mà nhất quyết vô tình chắc chắn sẽ mang tiếng xấu. Niệm Tư Huyền ngẫm nghĩ, có lẽ Hoàng hậu muốn nàng tự mình cảm thấy không xứng.
Niệm Tư Huyền ngồi ở trà thính xuyên suốt buổi chiều suy nghĩ, đến khi mặt trời đã lặn thì mới nhàm chán tản bộ hoa viên, nàng đứng sau một bụi thược dược lớn, không nghĩ lại nghe được hạ nhân đàm tiếu chuyện chính mình.
- Đại tiểu thư buổi sáng trở về cùng người của Lăng Vương phủ, ngươi có biết không?
Kẻ kia bĩu môi:
- Không những như vậy, còn là thân tín của Lăng Vương điện hạ, cứ nghĩ đại tiểu thư câu tâm điện hạ, ngờ đâu lại là vì một thủ vệ bên cạnh!
- Dưới chân thiên tử làm sao có thổ phỉ lộng hành, đây là đại tiểu thư thất tiết cùng hắn ta, nên mới làm loạn chuyện để che giấu! Nghe nói đến Nguyên soái đương triều cũng dâng tấu chương bảo vệ nàng ta, cho nên đến bây giờ phu nhân từ tâm mới chưa chiếu theo gia pháp mà trừng phạt!
Châu Ẩn giữ lấy cánh tay Niệm Tư Huyền, lời trong phủ đã khó nghe như vậy, khẳng định ngoài phủ còn tệ hại gấp nhiều lần. Niệm Tư Huyền thở dài, hiện tại Kỷ thị chưa động tĩnh bởi vì nàng còn phải tiến cung, đợi sau khi hủy hôn, Kỷ thị hẳn sẽ nặng tay một lần.
Niệm Tư Huyền vò vò khăn lụa, nhìn về hướng hậu viện:
- Cũng lâu rồi không đến thăm Dương di nương cùng muội muội!
Châu Ẩn nhíu mày, đỡ nàng tiến về phía trước, khó hiểu nhìn Niệm Tư Huyền:
- Chủ nhân muốn gặp Nhữ Anh tiểu thư?
Niệm Tư Huyền gật đầu, đi thêm một đoạn lại nghe tiếng bái phỏng:
- Quận chúa sức khỏe đã tốt hơn nhiều, nô tì thấy sắc mặt người thật hồng hào!
Niệm Tư Huyền tựa tiếu phi tiếu, là Lưu Nhậm Thi, nàng lướt nhìn qua vạt áo mùa hè, phần bụng Lưu Nhậm Thi thậm chí đã nhô lên, đoán chừng mang thai cũng năm, sáu tháng. Niệm Tư Huyền không mặn không nhạt một cái chúc mừng.
Lưu Nhậm Thi phía sau còn có ba bốn tì nữ hầu hạ, xem ra tâm tư Chiêu Quốc công đều đã trọn vẹn đặt cho tiểu hài tử này, Niệm Tư Huyền lưu chuyển ánh mắt:
- Lưu nương tử đã biết đây là nam hài hay nữ hài chưa?
Lưu Nhậm Thi khoa trương cười lớn, kiêu hãnh trả lời:
- Lão gia phúc lớn nô tì hưởng ân thừa nên được một tiểu thiếu gia!
Niệm Tư Huyền thở nhẹ, chỉ cần thai tự của Lưu Nhậm Thi là nam hài, Kỷ thị sẽ phải toàn tâm toàn lực đối phó nàng ta. Niệm Tư Huyền cắn môi, coi như làm việc xấu, thử một lần bỏ đá xuống giếng:
- Phụ thân ngoài đại ca và Lục Thanh cũng chẳng còn hài tử nào, lần này nương tử chính là công thần a!
Trịnh Thương Diễm tuy rằng trưởng tử nhưng không được Chiêu Quốc công yêu thương, còn Trịnh Lục Thanh thì ngược lại. Lưu Nhậm Thi muốn rộng đường cho hài tử bản thân, thì cần phải lưu ý đến mẫu tử Kỷ thị.
Lưu Nhậm Thi hơi cúi mặt, chống chế:
- Tiểu thư quá lời rồi, không phải lão gia vẫn còn một tiểu thiếu gia của Lâm di nương...
Niệm Tư Huyền nhìn đôi mắt Lưu Nhậm Thi đăm chiêu, cũng không nói gì nữa, chậm rãi cất bước đi. Ấu tử kia ốm đau quanh năm, đến độ người trong phủ còn không rõ tên, làm sao có thể là đối thủ của Trịnh Lục Thanh.
___________________