Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Phong đợi bên bến sông, trời đã sáng, gió lạnh heo hút thổi lồng qua làn áo. Thi thoảng lại có vài cánh đào hoa nở sớm phảng phất rơi rụng trên nền đất xám trắng.
Thuyền nhỏ cuối cùng cũng đã cập bến, Lăng Vương ôm Thuần Hi Quận chúa trong tay lên bờ, hắc y sau một đêm nhuốm sương giá ướt lạnh. Tạ Phong mở cửa xe, để Lăng Vương sắp xếp Thuần Hi Quận chúa vẫn đang say ngủ nằm gọn trong chăn ấm.
Thời thần cũng không còn sớm, hiện tại về Chiêu Quốc công phủ cần phải cẩn thận để tránh bị phát hiện, Tạ Phong tự mình đánh xe, lại nhìn chủ nhân:
- Điện hạ một canh giờ nữa người còn tiến cung gặp Hoàng thượng!
Hạ Lan Lăng Quân uể oải vươn vai, lần nữa nhìn vào xe ngựa mới an tâm, ngoài gặp phụ hoàng, hắn còn phải đến Phượng Nghi cung xin mẫu hậu nạp cung nữ đêm qua vào phủ. Hạ Lan Lăng Quân cố gắng lục lọi trí nhớ, hắn hơi chau mày, đến cái tên cũng quên mất thì làm sao có thể diễn tròn vai.
Tạ Phong mơ hồ đoán được ý chủ nhân, đồng tử nghi hoặc:
- Mộ Cầm cô nương đó...
Hạ Lan Lăng Quân à một tiếng, khóe miệng cong lên:
- Xem ra ngươi còn phải vất vả!
Tạ Phong bật cười lắc đầu, chỉ là miễn cưỡng lên giường cùng nữ nhân, nếu gọi là đãi ngộ thì cũng không sai. Tạ Phong vỗ vỗ lưng ngựa, ý tứ:
- Thuộc hạ chỉ không rõ đó là người của Hoàng thượng hay Hoàng hậu, nàng ta không thể trùng hợp xuất hiện trước mắt điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân nghĩ nghĩ một lúc mới sâu sắc nhìn Tạ Phong:
- Đơn giản, nếu có thể hoài thai là người của mẫu hậu, ngược lại thì của phụ hoàng!
Tạ Phong cúi đầu không đáp, Hạ Lan Lăng Quân lại hỏi:
- Sao? Ủy khuất ngươi?
Tạ Phong khẽ cười, hít một hơi sâu:
- Thuộc hạ...tùy người an bài! Thuộc hạ vì người đến mạng sống cũng có thể từ bỏ, huống hồ chỉ là...nửa giọt máu...
Hạ Lan Lăng Quân siết lấy dây cương bảo mã bản thân, phân phó:
- Ngươi đưa Quận chúa hồi phủ, cẩn thận một chút, bản Vương vào triều!
Tạ Phong chấp tay nhận mệnh, ngựa hí lên một hồi dài rồi chậm chạp cất bước. Sau này nếu Mộ Cầm hoài thai thì hắn phải xử lý thế nào mới ổn thỏa, Tạ Phong trong lòng trống rỗng, hi vọng nàng ta thật sự không phải do Hoàng hậu cử đến.
Niệm Tư Huyền trong xe nằm gọn ghẽ giữa chăn bông ấm áp, nàng đã tỉnh từ lâu, cũng đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại. Hạ Lan Lăng Quân nạp thiếp không phải là loại chuyện lớn lao gì. Nhưng hàm ý kỳ lạ trong lời Tạ Phong nói ngược lại khiến Niệm Tư Huyền nặng nề rơi vào trầm tư.
Là Hạ Lan Lăng Quân khinh bỉ thân phận Mộ Cầm thấp kém nên không muốn chung đụng, hay đối với tất cả thị thiếp trong phủ đều do Tạ Phong thay thế hắn. Vì sao Hạ Lan Lăng Quân phải sắp xếp một chuyện đáng kinh tởm như vậy? Niệm Tư Huyền không thể tự mình lý giải.
Xe ngựa dừng lại bên tường cổng sau Trịnh gia, Tạ Phong sau khi đỡ qua khỏi tường cao, lại cẩn thận đưa nàng về tận viện. Niệm Tư Huyền lòng vòng theo chân hắn, ngẫm nghĩ Tạ Phong đối với địa hình Chiêu Quốc công phủ còn nắm rõ hơn cả nàng.
Tạ Phong nhìn Thuần Hi Quận chúa đã an toàn vào tẩm phòng mới theo đường cũ ra khỏi phủ. Đến đoạn tường trắng cổng sau, Tạ Phong nửa phần kinh ngạc nửa phần bàng hoàng nhìn nam tử thanh y thêu hạc còn chưa chỉnh tề đang ngạo nghễ ngồi trên đỉnh tường.
Hơi lạnh mùa xuân tràn đầy phổi, Tạ Phong siết lấy chuôi kiếm:
- Trịnh Thần? Sao ngươi lại ở đây?
Trịnh Thần giữa đôi môi vẫn đang ngậm lấy trâm ngọc, tóc đen xõa xuống quá thắt lưng. Ngoại trừ ngoại bào cũng chỉ duy nhất quần lụa trắng mềm mại, hắn thong thả vấn tóc, chân trần nhảy xuống nền sân đá buốt giá:
- Đây là nhà ta a! Ngược lại...ngươi đang làm gì ở đây vậy?
Tạ Phong không đáp, mà Trịnh Thần thực chất cũng không cần nghe câu trả lời, hắn nhìn chuôi kiếm khảm huyết ngọc đỏ rực đối diện, mi gian cau hẹp:
- Ta còn chưa có ý định phát giác mà ngươi đã muốn giết người diệt khẩu sao?
Trịnh Thần tiến đến gần hơn, Tạ Phong theo quán tính lùi lại. Trịnh Thần càng muốn trêu chọc, đột ngột ôm ghì lấy vai Tạ Phong:
- Sư huynh, ta thật nhớ huynh mà!
Chủy thủ trong tay Trịnh Thần lóe sáng, Tạ Phong lập tức xoay người tránh né, trường kiếm không kiêng nể kề lên cổ Trịnh Thần. Tạ Phong nhạt môi cười:
- Võ công vẫn như trước, một chút cũng không tiến bộ!
Trịnh Thần thu lại chủy thủ, gạt lưỡi kiếm Tạ Phong qua một bên, hắn phất phất tay áo:
- Lăng Vương cố tình tranh giành vị hôn thê với hoàng huynh hắn? Thật vô sỉ!
Tạ Phong căn bản không muốn dây dưa cùng Trịnh Thần, phi thân rời đi, nào ngờ bị Trịnh Thần giữ lại:
- Ta đang phục vụ Thái tử điện hạ!
Tạ Phong khinh bỉ hất tay hắn ta ra:
- Không can hệ!
- Bí mật của ngươi...
Tạ Phong lần này không thể làm ngơ, trời đã sáng rõ, nắng nhẹ soi rọi xuyên qua từng tán cây xơ xác. Tạ Phong nghiến răng:
- Khi đó ta không nên cứu mạng cẩu của ngươi!
Trịnh Thần cả cười, thì thầm:
- Yên tâm, nếu ngươi không phạm đến lợi ích của ta...ta liền coi như với ngươi không quen biết!
Trời đổ dần về chiều, gió lay nhè nhẹ trên hàng liễu mùa xuân.
Niệm Tư Huyền sau một ngày ngủ mê mệt cũng đã tỉnh giấc. Nàng dùng yến chưng nhẹ, trang điểm đơn giản chuẩn bị đón Lưu Nhậm Thi. Niệm Tư Huyền nhìn mấy món trang sức vừa mới đánh, uống hết tách trà thì Tố Đan cũng đưa người đến.
Lưu Nhậm Thi thật không khiến Niệm Tư Huyền thất vọng, nàng ta y phục đạm mạc, ngoài đeo một đôi hoa tai ngọc trai cũng không mang thêm gì khác. Lưu Nhậm Thi chỉ đến một mình, có lẽ nữ nhi nàng ta vẫn ở nhà.
Niệm Tư Huyền trò chuyện đôi câu, sau đó quyết định đến thỉnh an Đỗ lão phu nhân.
Lưu Nhậm Thi muốn đứng vững trong phủ ngoài thông minh khôn khéo cần có chống lưng vững chắc, mà Đỗ lão phu nhân lại là một lựa chọn không tệ. Niệm Tư Huyền ngồi ở khách phòng đợi ma ma thông báo, Lưu Nhậm Thi vừa thấy Đỗ lão phu nhân một mình bước ra liền chạy đến đỡ tay bà, Niệm Tư Huyền ngạc nhiên, người tinh ý như nàng ta sao có thể từ chính thê bị vứt bỏ về nhà mẹ đẻ.
Niệm Tư Huyền chậm rãi đứng lên, đợi Đỗ lão phu nhân ngồi xuống mới mở chuyện:
- Trà mới năm nay trong viện tổ mẫu rất ngon, chất nữ phải tranh thủ đến thật nhiều mới được!
Đỗ lão phu nhân cùng Thuần Hi Quận chúa chính là một chút quan hệ huyết thống cũng không có. Nhưng Niệm Tư Huyền luôn cùng bà tỏ ra rất thân tình, về cơ bản có thể coi như một loại hợp tác nhắm vào Kỷ thị.
Đỗ lão phu nhân nét mặt giãn ra, còn để hạ nhân đem thêm bánh ngọt mới làm đến:
- Con cũng sắp phải gả đi nên thường xuyên đến bầu bạn cùng ta hơn!
Niệm Tư Huyền cười cười, chỉ tay vào Lưu Nhậm Thi:
- Nàng ta là muội muội của Lưu quản gia, cảnh nhà hiện tại rất túng quẫn, chất nữ đành lòng không được, muốn đem nàng vào phủ!
Lưu Nhậm Thi nghe đến tên mình liền rơi nước mắt, lại ôm lấy tay Đỗ lão phu nhân mà khóc:
- Dân phụ công việc gì cũng có thể làm được...trong nhà thân nương bệnh nặng, nữ nhi còn bé bỏng...dân phụ...thật sự cùng đường...
Niệm Tư Huyền quan sát Đỗ lão phu nhân ngạc nhiên nhìn Lưu Nhậm Thi, ánh mắt sau lại chuyển sang người nàng. Một lúc sau, Đỗ lão phu nhân mới hàm ý:
- Thật đáng thương...Ninh nhi mau đưa nàng đến ra mắt lão đại, rồi sắp xếp nơi ăn chốn ở!
Niệm Tư Huyền đứng dậy thi lễ, Đỗ lão phu nhân muốn Lưu Nhậm Thi trực tiếp đến gặp gỡ Chiêu Quốc công mà không phải chủ mẫu Kỷ thị, ý tứ này coi như rất rõ ràng. Cho dù Chiêu Quốc công không có nhiều thiếp thất, cũng không phải là loại háo sắc gì, nhưng Lưu Nhậm Thi ngoại trừ xình đẹp còn rất hiểu ý người.
Một Lưu Nhậm Thi mềm mỏng so với một Kỷ thị ngang tàng. Niệm Tư Huyền tin rằng Lưu Nhậm Thi ít nhất sẽ có phương cách khiến Kỷ thị khốn đốn. Đặc biệt, trong đôi mắt Lưu Nhậm Thi tham vọng hiện lên rõ ràng như lửa đốt. Niệm Tư Huyền không chính mình ra mặt, sai sử Tố Đan đưa Lưu Nhậm Thi đến thư phòng Chiêu Quốc công, để mặc nàng ta tự mình diễn xuất.
Niệm Tư Huyền nhẩm tính phụ thân nàng đến trang viên cũng đã hơn nửa tháng. Niệm Tư Huyền xoa xoa mi tâm đứng dậy, cuối tháng này thương buôn Nam Chu sẽ xuất phát từ kinh sư hồi quốc. Niệm Tư Huyền đã trả một số tiền không nhỏ để phụ thân rời khỏi Đại Sở. Thời gian qua cũng là đích thân Châu Ẩn chăm sóc phụ thân, nàng trong lòng coi như an tâm.
Nửa cuối tháng giêng không có nhiều việc, các loại yến hội cũng đã dừng, Niệm Tư Huyền tính toán ngày mai xuất phát đến trang viên. Mẫu thân nàng hiện tại cũng ở Nam Chu quốc, mong rằng phụ mẫu sớm ngày đoàn tụ.
Niệm Tư Huyền đối với việc này trong lòng mang nặng ân tình cùng Hạ Lan Lăng Quân, nàng sờ sờ tay lên gò má nóng hổi. Đêm qua, hắn đã gọi nàng là Tư Huyền, cho dù chỉ là trong cơn mê ngủ, nhưng nàng vẫn không nhịn được kinh hỉ!
Niệm Tư Huyền nhìn lại thực tại, thoáng chốc tỉnh táo cùng thất vọng, nàng vốn dĩ đang là Thuần Hi Quận chúa, không phải Lăng Vương phi, nàng có gì để trông chờ.
___________________
Lăng Vương điện hạ...
Cái ảnh này để lộ tình tiết luôn rồi...