Niệm Tư Huyền cùng Tạ Phong vòng ra sau cao lâu, nơi đó còn có một trúc lâm rộng lớn, nực cười ở chỗ giữa sòng bạc ô trọc, chủ nhân của nó lại trồng loại cây quân tử như trúc. Cuối trúc lâm hiện ra một căn viện nhỏ.
Niệm Tư Huyền hôm nay không ngần ngại đến nơi này chính là vì muốn gặp được mẫu nữ nhà Lưu quản gia, nàng tuy rằng sống lại trong thân phận Thuần Hi Quận chúa, nhưng nàng kỳ thực không muốn bản thân vướng phải những đấu đá Trịnh gia.
Tuy vậy, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mối quan hệ giữa Kỷ thị cùng Thuần Hi Quận chúa dù sao cũng là kế mẫu và nữ nhi nguyên phối. Kỷ thị luôn muốn bằng mọi giá hủy hoại Thuần Hi Quận chúa, Niệm Tư Huyền buộc lòng phải tìm cách đối phó.
Niệm Tư Huyền dừng chân trước căn viện sáng sủa ấm áp, bên trong một thiếu phụ dưới ba mươi tuổi, cạnh nàng ta còn có nữ nhi khoảng mười ba mười bốn đang vận tang phục.
Niệm Tư Huyền đoán chừng là thê tử của Lưu quản gia, nàng không nhanh không chậm đi đến:
- Lưu phu nhân...
Thiếu phụ kia dường như đang mải suy nghĩ, nhìn thấy khách nhân vào sảnh, liền có chút vội vàng đứng lên:
- A! Tiểu thư đây...là...
Niệm Tư Huyền mỉm cười chậm rãi vào trong, nàng ngồi xuống ghế gỗ, phát hiện trong viện cái gì cũng không có. Thiếu phụ kia gượng gạo xua tay:
- Gia cảnh thiếu thốn...
Trông qua áo tang may vội cùng gương mặt bệch bạc vì lo lắng vẫn không che được nhan sắc của thiếu phụ, lại đánh giá hài nữ nàng ta một vòng, Niệm Tư Huyền sau cùng mới nói:
- Lưu phu nhân...
Thiếu phụ khẽ lắc đầu, chỉnh lại:
- Dân phụ là muội muội của Lưu quản gia, không phải thê tử!
Niệm Tư Huyền nâng khăn tay che đi điệu bộ kinh ngạc:
- Thật thất lễ!
- Không sao!
Nàng ta cúi mặt cười, đôi mắt vương gân máu đỏ chớp nhẹ:
- Quận chúa hôm nay đến là có việc quan trọng đi!
Đã giữa trưa, nắng ấm rải xuống lớp tuyết phương bắc cuối cùng, Niệm Tư Huyền phóng tầm mắt trúc lâm, cảm thấy khó có thể bắt đầu:
- Không rõ Tạ thủ vệ đã nói cùng Lưu nương tử những gì...
Thiếu phụ không trả lời ngay mà bắt đầu câu chuyện bản thân:
- Dân phụ thường gọi là Nhậm Thi, năm mười bốn tuổi đã gả đi, về sau chỉ sinh được tiểu hài nữ này, không có nam hài...cho nên...
Niệm Tư Huyền mơ hồ một mối đồng cảm, cho dù là bình dân gia tộc hay hầu phủ thế gia, không sinh được con nối dòng chính là đại tội bất hiếu. Lưu Nhậm Thi này có lẽ đã bị chồng cũ tuyệt tình một bức hưu thư.
Lưu Nhậm Thi chấm nước mắt, nhỏ giọng:
- Thật xấu hổ...dân phụ trả về nhà mẹ nhiều năm chịu không biết bao nhiêu đàm tiếu, kể cả đại tẩu trong nhà cũng ngày ngày miệt thị...nhưng mà...dân phụ chưa từng nghĩ đại ca đang yên lành ở Quốc Công phủ lại...lại...
Nàng ta bật khóc, Tố Đan đến cạnh vỗ vai an ủi, Niệm Tư Huyền thở dài mấy bận, mới hỏi tiếp:
- Vậy Lưu mẫu cùng Lưu tẩu...
Lưu Nhậm Thi lắc lắc đầu, nức nở:
- Đại tẩu sau khi đại ca vô tội mất mạng không chịu nổi bi thương đã tự vẫn theo để lại ba hài tử còn chưa trưởng thành...mẫu thân...mẫu thân thì lâm bệnh nặng, đang nằm nhà trong!
Niệm Tư Huyền mày liễu cau hẹp, Lưu quản gia tuy rằng đã chết, nhưng còn đến ba đứa trẻ, Lưu tẩu làm sao có thể bỏ mặc chúng, chưa kể án mạng Lưu quản gia oan uổng, Kỷ thị còn cho người ám sát Lưu gia. Người bình thường tâm lý đầu tiên hẳn phải bảo vệ con cái, minh oan trượng phu, sao Lưu tẩu lại có thể dễ dàng từ bỏ sinh mệnh như vậy.
Niệm Tư Huyền đỡ tay Lưu Nhậm Thi đứng lên, nàng ta bị hưu trả về nhà mẹ, phải nuôi thêm một kẻ ăn nhờ ở đậu, lại gieo tiếng xấu, thái độ của Lưu tẩu hẳn rất gay gắt. Nhưng nếu thực sự Lưu Nhậm Thi lợi dụng thời điểm trong nhà rối ren để hại chết đại tẩu nàng ta, loại lòng dạ rắn rết này không phải tầm thường.
Niệm Tư Huyền liếc Tố Đan, dịu dàng cười với nữ nhi Lưu Nhậm Thi:
- Em đưa tiểu muội muội ra ngoài dạo một chút, ta có chuyện quan trọng cần nói với nương tử đây!
Bên ngoài nắng nhẹ, Tố Đan phúc thân hành lễ rồi cùng nữ nhi Lưu Nhậm Thi dạo bước trong trúc lâm, Tố Đan đi một đoạn, phát hiện Tạ Phong đang dùng dao nhỏ khắc một ống tiêu ngắn. Tố Đan tò mò lại gần, Tạ Phong ngẩng đầu mỉm cười cùng nàng rồi tiếp tục chăm chú.
Tố Đan nghiêng đầu ngắm ống tiêu, cũng không nói gì, Tạ Phong hoàn thành thì đưa đến:
- Cô nương giữ lấy đi!
Tố Đan vui vẻ nhận lấy, thổi phù phù, âm thanh len qua ống tiêu rít lên như tiếng sáo, nàng cười cười:
- Thật ngại quá...tôi không biết thổi!
Tạ Phong hời hợt đứng lên, nhìn thấy nữ nhi Lưu Nhậm Thi bên cạnh Tố Đan, cũng đoán được Thuần Hi Quận chúa đang bàn luận chuyện cơ mật. Hắn vươn vai đi lại một tiểu đình, Tố Đan theo chân. Tạ Phong lấy ra ba viên xúc xắc cho vào ống trúc:
- Cô nương muốn chơi không? Ai nhiều điểm hơn liền thắng!
Trong viện tử vắng lặng, Niệm Tư Huyền xem sắc trời cũng đã trễ, buổi tối nàng còn phải tham dự Thượng Nguyên yến, Niệm Tư Huyền thong thả đứng dậy, nhìn sắc mặt Lưu Nhậm Thi:
- Lưu nương tử có cần thêm thời gian suy nghĩ?
Lưu Nhậm Thi lắc đầu, nụ cười không thoát khỏi hai hàm răng ngọc, nàng ta phúc thân kính cẩn:
- Dân phụ nghe theo sắp xếp của Quận chúa!
Niệm Tư Huyền tuy rằng mục đích đạt được, nhưng lại không mấy vui vẻ. Ngày ngày đều phải tính kế, việc đó đối với nàng vô cùng khổ sở, Niệm Tư Huyền ghét nhất chính là trăm phương nghìn cách hãm hại đồng loại, hiện tại nàng đã trở thành loại người mà bản thân trước kia từng kinh tởm nhất.
Niệm Tư Huyền hít một hơi sâu, chậm bước ra ngoài:
- Đã thế ngày mai ta sẽ cho hạ nhân đến đón nương tử!
Lưu Nhậm Thi đi sau Niệm Tư Huyền một đoạn, cùng hướng về tiểu đình. Niệm Tư Huyền vô định trông ra xa, dễ dàng nhìn thấy Tạ Phong đang cười nói với Tố Đan. Bóng lưng Tạ Phong thật giống Hạ Lan Lăng Quân, trong một phút không tập trung, nàng suýt nữa thì nhầm lẫn.
Thấy người đến, Tố Đan lập tức chạy lại, nàng liếc xéo Lưu Nhậm Thi một cái, mới đỡ lấy tay chủ nhân:
- Tiểu thư, chúng ta về thôi! Nô tì đưa người lên xe!
Niệm Tư Huyền mải miết suy nghĩ, sống lại trong thân thể khác, mục đích cũng chỉ có trả thù, gia tộc sa sút, tính mạng phụ mẫu không được đảm bảo. Niệm Tư Huyền cảm thấy bản thân như đang dò dẫm trong rừng rậm, không rõ phía trước ẩn chứa những gì, càng sợ hãi sẽ đi thành một vòng tròn, kết cục không đổi.
Tố Đan bên cạnh vuốt ve lấy cánh tay nàng, bâng quơ:
- Tạ thủ vệ thật giống Lăng Vương điện hạ, nhấc chân giơ tay cũng giống!
Niệm Tư Huyền im lặng hồi lâu, đột ngột trầm giọng:
- Như vậy dễ dàng thay thế nhau làm chuyện xấu mà không sợ người khác phát hiện được!
Tố Đan ngẩn người, tâm tư nàng đơn thuần, nghe qua không hiểu ý đồ chủ nhân. Nàng nhìn về phía trước liền phát hiện một bóng tử y, toàn thân lập tức run rẩy:
- Tiểu thư...người kia...
Niệm Tư Huyền chau mày, đưa khăn tay cho Tố Đan, thuận tiện để nàng ta đứng lại, một mình đi đến:
- Vô Song công tử!
Người kia lúc này cũng giống như nàng, một cỗ áo choàng đen che kín vóc dáng, dung mạo vẫn khuất sau lớp mặt nạ. Thấy nàng đi lại, y dường như rất vui vẻ, sau kim diện thầm phát ra tiếng cười:
- Một Quận chúa như nàng, không rõ vì sao lại có hứng thú với nơi ô tục này!
Niệm Tư Huyền bị y nhìn ra thân phận tuy rằng kinh ngạc đan xen lo lắng, nhưng bề ngoài nàng vẫn duy trì điềm tĩnh biểu hiện:
- Công tử biết ta?
- Nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, bản công tử nếu không biết thật không phải nam nhi!
Niệm Tư Huyền liếc vạt áo y trân quý thêu chỉ bạc họa tiết sóng nước xen lẫn mẫu đơn được may bằng chất lụa cao cấp khó tìm, nghĩ lại ván bài kinh hoàng vừa rồi, trong miệng một cỗ buồn nôn dâng lên. Niệm Tư Huyền giễu cợt:
- Công tử xem ra làm ăn cũng không tệ đi, canh thai nhi còn có thể dùng hằng ngày!
Lần này thì y cười thành tiếng, nâng áo choàng đưa ra hộp gỗ khảm xà cừ:
- Cái này...coi như trả lễ nàng buổi sáng giúp ta!
Y mở nắp hộp, một khối vàng ròng đúc thành biểu tượng hoàng ưng hàm huyết ngọc, giống như vật thờ phượng có nguồn gốc từ thảo nguyên. Niệm Tư Huyền tất nhiên không nhận, nàng cùng y, cơ bản không quen biết:
- Công tử cứ giữ lấy, ta không hứng thú lắm!
Vô Song công tử cũng không cưỡng ép, y thu lại bảo vật, đưa tay mời:
- Ta tiễn Quận chúa!
Niệm Tư Huyền gật đầu, ra hiệu Tố Đan đến cạnh, tính toán số bạc y có thể kiếm được ở Bách Điệp lâu, nàng không khỏi suy nghĩ:
- Công tử là chủ nhân nơi này?
Vô Song công tử phất tay áo rộng, phủ nhận:
- Không phải, ta cùng lắm chỉ là một kẻ sống bám xa hoa sòng bạc!
Niệm Tư Huyền ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục:
- Lăng Vương điện hạ có hay đến đây?
Vô Song công tử khoanh tay vào nhau, y chậm bước chân, hạ tông giọng trầm thấp:
- Thuần Hi Quận chúa nếu bản công tử nhớ không lầm thì vị hôn phu của nàng là Đông cung Thái tử, không phải Lăng Vương!
Niệm Tư Huyền bị nói trúng đành im lặng, móng tay siết chặt vạt áo. Vô Song công tử cũng không trêu ghẹo nữa, y thản nhiên:
- Hắn thường xuyên đến, mỗi lần đều thua không ít hơn một vạn lượng bạc!
Niệm Tư Huyền đầu lưỡi tê tê, Trịnh Mẫn Doanh luôn luôn khổ sở moi tiền từ nhà mẹ đẻ đem đến Lăng Vương phủ, còn Hạ Lan Lăng Quân ngược lại ngày ngày phung phí:
- Hắn làm gì cũng tốt...ngoại lệ có lẽ là bài bạc! Công tử đã cùng Lăng Vương chơi qua ván nào chưa?
Vô Song công tử kiêu ngạo điệu cười, tóc đen hòa lẫn gió xuân loạn bay:
- Bản công tử không có hứng thú với những kẻ bất tài!
Niệm Tư Huyền bĩu môi, liếc nhẹ:
- Đức tiểu Vương gia cũng vô dụng...
- Người ta muốn cược là Đổ yêu, không phải hắn!
Niệm Tư Huyền lại nhớ đến tiểu thiếp thai tự bốn tháng, không nhịn được đau lòng:
- Công tử...ngươi...thật sự đã dùng thứ canh đó sao?
Vô Song dừng lại nhìn Niệm Tư Huyền, nàng tuy rằng lảng tránh ánh mắt như lửa đốt ấy, nhưng vẫn cảm nhận được luồng nhiệt nóng rẫy từ hơi thở y:
- Bản công tử tuy rằng thân trong giang hồ nhưng không phải loại vô nhân tính!
Niệm Tư Huyền hơi lùi lại né đi khí thế y bức người, nàng lúng túng:
- Được rồi, công tử không cần tiễn nữa!
Vô Song công tử dừng bước, Niệm Tư Huyền một đường thẳng đến xe ngựa, nàng tựa người vào thành xe rộng rãi, xoa xoa thái dương. Tố Đan vén rèm nhìn lại Bách Điệp lâu:
- Giọng nói kẻ đó thật kỳ lạ, cũng thật ấm áp!
Niệm Tư Huyền nuốt hết ly trà nguội, tâm trí mới dần thả lỏng:
- Đó không phải giọng thật, y có luyện âm thuật!
Tố Đan trố mắt nhìn chủ nhân, vô cùng khó hiểu:
- Lạ lùng!
___________________
Các nàng bình luận để ta có động lực ra chương mới nào, thả tim thôi cũng được!