Nhất Niệm Trường Khanh

chương 21: hồn khiên mộng nhiễu (hạ) 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm mùng hai, Niệm Tư Huyền quyết định đem bàn thêu vẩn vơ khai trương vài đường. Nàng vẽ đôi đóa mẫu đơn hồng, đỏ xen lẫn nhau, chọn lối thêu đơn giản nhất. Chỉ là Niệm Tư Huyền kim vừa đưa xuống vải, đã thấy ngoài cửa ồn ào, nàng hướng mắt nhìn, định thần một lúc mới nhận ra người.

Niệm Tư Huyền buông kim chỉ, duyên dáng qua khỏi bình phong:

- A! Triệt Tổng quản, năm mới phát tài!

Vừa nói nàng vừa để Tố Đan dâng lên một hồng bao dày.

Triệt Công công mắt sáng nheo lại, đường chân chim hiện rõ hài lòng:

- Tạ ơn Quận chúa, năm mới được gặp Quận chúa người là phúc cho đám nô tài, Quận chúa như hỷ thần ban ân đức dày rộng...

Niệm Tư Huyền che miệng thoải mái cười, Triệt Công công là người của Thái tử, nếu giờ này đã đến Quốc công phủ, xem ra không chỉ chúc tết. Niệm Tư Huyền ngồi xuống bàn trà, Tố Đan cũng nhanh nhẹn kéo ghế mời Triệt Công công. Tuy là nô tài, nhưng vị thế của Tổng quản Đông cung còn vượt qua nhiều cấp bậc quan lại.

Niệm Tư Huyền nhấp nửa ngụm trà nóng, nàng cũng đoán được có lẽ Hạ Lan Yến Minh muốn đưa nàng dự gia yến hoàng tộc, loại yến tiệc chỉ có Đế Hậu, phi tần cùng các Hoàng tử, Công chúa. Hạ Lan Yến Minh đây là muốn xích gần quan hệ giữa nàng cùng hắn, đẩy nhanh hôn lễ.

Niệm Tư Huyền chẳng vội vàng gì, kỳ thực nàng không mấy hứng thú với yến tiệc hoàng gia. Lần này tiến cung, nếu có thể, nàng chỉ muốn gặp mặt Hạ Lan Lăng Quân trao đổi mấy việc.

Triệt Công công cũng không phí thời giờ, sau khi nuốt xuống tách trà liền nói vào việc chính:

- Đêm nay Chính Long điện có dạ yến, Thái tử điện hạ đích thân chuẩn bị xa mã mời người tiến cung một chuyến!

Niệm Tư Huyền mắt mở to vờ ngạc nhiên, trên gương mặt xinh đẹp dường như vui mừng:

- Điện hạ đã có lòng,vậy cung kính không bằng tuân mệnh...Tổng quản cứ từ từ dùng trà!

Tố Đan dâng thêm bánh ngọt, Châu Ẩn hầu Niệm Tư Huyền vào trong tẩm phòng đổi trang y.

Niệm Tư Huyền nhìn gương đồng, nàng trước giờ tiến cung cũng không ít lần, phục sức đương nhiên nắm rõ. Niệm Tư Huyền trong đầu tính toán những nhân vật sẽ xuất hiện, lẩm nhẩm:

- Hoàng hậu nương nương chắc chắn vận phượng bào, Du phi có lẽ hoàng y, Đại Công chúa thường xuyên tử y, Tam Công chúa...

Châu Ẩn chăm chú lắng nghe, chọn lấy bạch y thủy mặc, Niệm Tư Huyền cau mày lắc đầu:

- Lần trước đến Thọ An cung đã dùng!

Triệt Công công đợi đến nửa ngày, cuối cùng mới thấy quý nhân bước ra, ông thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng không kịp nhìn Thuần Hi Quận chúa phục trang ngang dọc thế nào, đã đưa người lên xe ngựa.

Niệm Tư Huyền tuy rằng có chút áy náy nhưng cũng chỉ cười trừ, hậu cung nhiều quy tắc ngầm, nàng không muốn trở thành đích ngắm cho kẻ khác. Niệm Tư Huyền nhìn lụa thanh thiên thêu bạch vân trên thân, cùng áo choàng lông thỏ trắng muốt, cơ bản hài lòng. Nàng chỉnh lại trâm cài điểm thúy, không nhanh không chậm ra cửa.

Kỷ thị cùng Trịnh Mẫn Doanh đã đợi sẵn. Niệm Tư Huyền nhếch môi, nàng vì gấp gáp không ghé qua viện Kỷ thị, hiện tại gặp nhau ở đây thì càng tốt, nàng đỡ mang danh thất lễ.

Niệm Tư Huyền mềm mại thi lễ, ngọc diêu trên tóc đong đưa sinh động:

- Mẫu thân, nữ nhi hôm nay tiến cung dự yến, buổi tối có thể sẽ không kịp hồi phủ!

Kỷ thị trước mặt Triệt công công không thể bắt bẻ nàng, nhưng thái độ cũng không mấy dễ chịu. Kỷ thị liếc nhìn Trịnh Mẫn Doanh, sau đó quay sang Niệm Tư Huyền, giọng điệu mười phần ngọt ngào:

- Mắt con cũng không phải đã khỏi hẳn, đôi lúc sẽ bất tiện, để nhị tỉ nhi cùng đi, tỉ muội giúp nhau cũng dễ dàng hơn!

Niệm Tư Huyền lơ đãng trông ra cỗ xe ngựa quý hiện dừng trước cổng lớn Trịnh gia, môi đỏ khẽ cười:

- Đã có Tố Đan cùng Châu Ẩn, hai nàng tính cách sạch sẽ cẩn thận, mẫu thân đừng lo lắng!

Kỷ thị hai mắt đã long lên, nhìn rõ bực bội, nhưng bề ngoài vẫn phải dịu giọng:

- Doanh Doanh lâu ngày không cùng con tâm sự, vẫn có nhiều điều muốn nói, hơn nữa đã lâu cũng chưa gặp Du phi nương nương!

Niệm Tư Huyền xoay người ra cửa, tựa tiếu phi tiếu:

- Mẫu thân, muội muội là Trắc phi, Lăng Vương điện hạ không sớm thì muộn sẽ đưa xa mã sang rước nàng! Người lo lắng cái gì!

Triệt Công công cũng không muốn dây dưa ở Trịnh gia lâu, thấy nàng qua khỏi cửa, liền vội vàng kê ghế dìu lên xe. Niệm Tư Huyền sau khi yên vị mới vén rèm nhìn lại mẫu nữ Kỷ thị, cười đến ngọt ngào.

Trịnh Mẫn Doanh phải dùng đến hạ sách này, cơ bản chính là vì Hạ Lan Lăng Quân không chịu đưa nàng ta tiến cung. Còn lý do vì sao, thì Niệm Tư Huyền không rõ, nhưng mà Hạ Lan Lăng Quân là sủng tử Hoàng đế, chưa kể hắn quen tính phong hoa, nếu không đã chẳng kết thân cùng Hạ Lan Tường. Có thể hôm qua hồi Vương phủ liền thoải mái ôm lấy mỹ nhân khác, mà quên mất Trịnh Mẫn Doanh còn ở nhà mẹ đẻ.

Niệm Tư Huyền vào cung cũng đã chập chiều, nàng theo thông lệ gặp qua Hoàng hậu nương nương, sau đó cùng Triệt công công đến Đông cung.

Thuần Hi Quận chúa trước kia có vào Đông cung hay chưa nàng không rõ, nhưng với Niệm Tư Huyền thì đây thật sự là lần đầu sau nhiều năm. Trước khi nàng gả cho Hạ Lan Lăng Quân, Đông cung trang hoàng rất khác, hiện tại đến một chậu cây cũ cũng chẳng còn, chỉ là, khí chất thanh nhã vẫn nguyên vẹn.

Hạ Lan Yến Minh người cũng như tên, ôn nhuận tựa ngọc. Đông cung nếu so với Lăng Vương phủ một bên giản dị thanh cao, một bên hoa lệ bề thế, vô cùng đối nghịch nhau. Khi nàng đến nơi, Hạ Lan Yến Minh đang tựa người trước hành lang chính sảnh, bạch y phiêu dật trong từng cơn giá rét, hắn dường như mải mê suy nghĩ điều gì, quạt ngọc gõ vào lòng bàn tay đều đặn.

Niệm Tư Huyền nhẹ chân đến cạnh, hơi nghiêng đầu:

- Điện hạ!

Hạ Lan Yến Minh khựng người rồi mỉm cười rạng rỡ, nắm lấy tay áo nàng kéo vào trong phòng:

- Có lạnh lắm không? Đã gặp qua mẫu hậu? Người thấy nàng có lẽ rất vui!

Niệm Tư Huyền lắc đầu rồi lại gật đầu, Hạ Lan Yến Minh dồn dập hỏi liền khiến nàng có chút bối rối:

- Thần nữ không lạnh, nương nương rất tốt, còn phát hồng bao!

Cung nữ bắt đầu dâng món, Niệm Tư Huyền trong lòng kinh ngạc, Hạ Lan Yến Minh tuy là Đông cung Thái tử, nhưng không hề xa hoa. Bàn ăn không quá nhiều món, cũng không phải của ngon vật lạ gì. Niệm Tư Huyền từng ở Lăng Vương phủ một thời gian dài, Hạ Lan Lăng Quân phung phí hơn rất nhiều, nếu không phải là hiếm lạ nhất, thì cũng là đắt đỏ nhất.

Niệm Tư Huyền dùng rất ngon miệng, thức ăn thanh đạm hợp khẩu vị nàng, lại nhẹ nhàng dễ tiêu hóa. Hạ Lan Yến Minh đưa qua một bát canh ấm, ôn nhu:

- Dạ yến lắm lễ nghi, ta sợ rằng nàng sẽ không ăn được nhiều, nên mới chuẩn bị thiện trước!

Niệm Tư Huyền ngượng ngập đỡ lấy bát canh, nàng uống từng muỗng nhỏ một:

- Khiến điện hạ phiền lòng!

Hạ Lan Yến Minh không đáp chỉ mắng nàng ngốc. Niệm Tư Huyền cũng chẳng nói thêm gì, ăn uống no đủ mới thỏa mãn thở nhẹ. Hạ Lan Yến Minh lần này cười thành tiếng mặc kệ gương mặt Niệm Tư Huyền xấu hổ đến nhỏ máu.

Trong lúc cung nữ dọn dẹp bàn ăn, Niệm Tư Huyền được Tố Đan hầu hạ súc miệng bằng muối bạc hà. Đến khi nàng quay lại trà thính, vẫn chưa thấy Hạ Lan Yến Minh đâu, có lẽ hắn còn đang đổi y phục. Niệm Tư Huyền vẩn vơ nhìn tranh chữ bài trí trên tường. Cả Hạ Lan Lăng Quân lẫn Hạ Lan Yến Minh đều trưng bày tranh chữ, cơ bản vì Thiên Thụy Đế ưa thích tranh chữ.

Đường từ Đông cung đến Chính Long Điện không quá xa, Hạ Lan Yến Minh cùng Niệm Tư Huyền thong thả tản bộ, coi như tiêu thực sau khi ăn. Niệm Tư Huyền nhìn từng bồn hoa rực rỡ bày biện xung quanh, nghĩ đến công sức cung nhân ngày đêm trong nhà ấm chỉ để một khắc khiến Hoàng đế vui mắt.

Hạ Lan Yến Minh thấy nàng mải mê ngắm hoa, trêu chọc:

- Không phải nàng thích nhất hải đường sao, ngày mai hồi phủ, ta liền cho người chọn ra tất cả những bồn hải đường đẹp nhất đem đến Trịnh gia!

Niệm Tư Huyền không khỏi ngạc nhiên, Thuần Hi Quận chúa hóa ra là thích hải đường. Niệm Tư Huyền không hứng thú với hải đường, nàng yêu quý mẫu đơn hơn. Tuy vậy, nàng cũng không phản đối, nhẹ nhàng thi lễ:

- Tạ điện hạ!

- Không cần xa lạ thế, nàng sắp là...

Hạ Lan Yến Minh chưa nói hết câu, phía trước đã xuất hiện một bóng hắc y thêu kim long rực rỡ.

Niệm Tư Huyền thở dài, phúc thân:

- Thần nữ gặp qua Lăng Vương điện hạ!

Hạ Lan Lăng Quân đối với thái độ Hạ Lan Yến Minh rất không hài lòng, hà cớ gì hắn ta có thể nói chuyện với nàng vui vẻ, vậy mà vừa gặp hắn, nàng liền thở dài.

Hạ Lan Lăng Quân nhạt môi cười, tay khoanh vào nhau, chặn ngang hành lang:

- Phụ hoàng đang tìm huynh, huynh còn ở đây bầu bạn mỹ nhân!

Hạ Lan Yến Minh hừ một tiếng, nửa tin nửa ngờ:

- Phụ hoàng tìm ta cũng không phải phiền đích thân đệ đi thông báo?

Hạ Lan Lăng Quân không nhìn Hạ Lan Yến Minh, hời hợt:

- Tin hay không thì tùy huynh! Công việc bản Vương đến đây là chấm dứt, phụ hoàng có phát giận cũng không phải do bản Vương gây ra!

Hạ Lan Yến Minh phát hỏa nhìn Hạ Lan Lăng Quân, dẫu sao Hạ Lan Lăng Quân cũng là sủng tử phụ hoàng, nếu phụ hoàng giận dữ thật, thì người chịu phạt đương nhiên sẽ là hắn chứ không phải Hạ Lan Lăng Quân.

Hạ Lan Yến Minh dịu dàng nhìn lại người bên cạnh:

- Nàng đến Chính Long điện trước, ta xong việc liền quay về ngay! Được không?

Niệm Tư Huyền gật nhẹ đầu, Hạ Lan Yến Minh miễn cưỡng rời đi, bực dọc:

- Trường Khanh! Ta nói cho đệ biết, đừng gây ra chuyện gì không phải, nàng dù sao cũng là hoàng tẩu tương lai của đệ!

Hạ Lan Lăng Quân giễu cợt cười lớn, thách thức:

- Bản Vương không chắc!

Hạ Lan Yến Minh đi rồi, Hạ Lan Lăng Quân phất tay để hạ nhân toàn bộ lui xuống:

- Cùng hắn ở Đông cung lâu như vậy sao? Hơn một canh giờ?

Niệm Tư Huyền ngẩn ngơ một lúc rồi gật đầu, không khỏi tò mò:

- Làm thế nào điện hạ biết được? Có nội gián?

Hạ Lan Lăng Quân kiêu ngạo nhìn xuống, bất cần:

- Nội gián? Hạ Lan Yến Minh không đáng để bản Vương phí tâm như vậy! Là mùi hương! Hắn cũng như Hoàng hậu nương nương, thường xuyên dùng Đàn hương!

Niệm Tư Huyền vô thức đưa tà áo lên ngang chóp mũi, Đàn hương thấm đẫm y phục, nàng hít thêm mấy hơi, huyền mâu chớp dài:

- Điện hạ không vui là vì chuyện này?

Hạ Lan Lăng Quân dừng bước chân, giọng nói âm trầm phát ra từ lồng ngực:

- Không vui nổi!

Trong khi hắn đang dày công tìm cách cứu Niệm gia, nàng lại ở đây cùng nam nhân trao tình đổi ý. Tượng đất còn có ba phần tính tình, huống gì là hắn.

Niệm Tư Huyền đương nhiên không hiểu được, thấy nét mặt Hạ Lan Lăng Quân ngày càng âm u, liền muốn tránh xa:

- Thần nữ đi trước!

Được một đoạn, phía sau Hạ Lan Lăng Quân lên tiếng gọi:

- Tư Huyền!

Niệm Tư Huyền nghe tim nảy lên, nàng khựng bước, lập tức nhận ra bản thân thất thố, cũng không quay lại một đường đi thẳng.

Hạ Lan Lăng Quân mải miết ngắm thanh y như họa giữa mờ mịt đêm tối Sở Cung. Từ sau khi nghe được câu chuyện Bài Trấn, Hạ Lan Lăng Quân càng mãnh liệt tin tưởng người trước mặt chính là Niệm Tư Huyền, thê tử kết bái của hắn.

___________________

Truyện Chữ Hay