Đoàn đoàn viên viên một bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, ngoài đường, pháo đỏ từng đợt rộn ràng báo hiệu đã sang năm mới. Cổng lớn Chiêu Quốc công phủ, hai dải pháo dài mười thước cũng đã cháy sáng, tỏa khói mù mịt, ngàn vạn xác hồng bay lơ lửng không trung.
Trời đã khuya, rất lạnh, sau mấy câu chúc tụng, ai nấy đều hồi viện. Niệm Tư Huyền đứng tiễn Chiêu Quốc công bên ngoài hành lang, nàng xoa đôi tay vào nhau, ấm lô bên người cũng đã sớm nguội. Niệm Tư Huyền nghĩ đến đoạn đường viện tử nàng có chút xa, nét mặt không khỏi hiện lên chút phiền chán.
Hạ Lan Yến Minh không đến khách phòng ngay, hắn tự nhiên ngồi xuống lan can gỗ, mặc kệ gió tuyết thổi loạn tà áo:
- Nàng còn chưa về viện?
Niệm Tư Huyền dường như không chú ý xung quanh, Hạ Lan Yến Minh cau mày, nhìn theo huyền mâu nàng, phát hiện đó là hướng đi của Hạ Lan Lăng Quân.
Hạ Lan Yến Minh nhàn nhạt cười, vỗ vỗ vào mu bàn tay Niệm Tư Huyền:
- Lạnh sao?
Niệm Tư Huyền giật mình, nàng vội vàng rút tay lại, phúc thân thi lễ:
- Khiến điện hạ quan tâm, thần nữ rất tốt!
Trên tay Tố Đan vẫn còn giữ áo choàng của Hạ Lan Yến Minh, hắn lần nữa khoác nó lên người Niệm Tư Huyền:
- Ta đi cùng nàng!
Niệm Tư Huyền biết vừa rồi bản thân đã thất lễ, vì thế cũng không tiện từ chối, nàng nhẹ nhàng cười:
- Thật phiền điện hạ!
Hạ Lan Yến Minh không rõ đường Chiêu Quốc công phủ, đơn giản đi theo đèn lồng Tố Đan đong đưa phía trước. Hắn nhìn dạ đăng lung linh chiếu sáng toàn bộ sảnh viện trong đêm, hàm ý nói:
- Nàng vẫn nên che giấu cảm xúc tốt hơn!
Niệm Tư Huyền hơi nâng mày, im lặng một lúc lâu:
- Thần nữ ghi nhớ!
Nàng chỉ có chút thất thần, thế nào lại khiến Hạ Lan Yến Minh lưu tâm. Niệm Tư Huyền ngẫm nghĩ thái độ của hắn, lời này có lẽ là muốn nhắc nhở nàng giữ nghiêm bổn phận về vị trí Thái tử phi tương lai. Niệm Tư Huyền thở dài, Đông cung không ít nữ nhân, Hạ Lan Yến Minh ngoài chính thê chưa vào cửa, trắc thất dường như đã rất đầy đủ.
Niệm Tư Huyền thoáng nhớ đến Trịnh Mẫn Doanh, nếu nàng là Thái tử phi, Trịnh Mẫn Doanh mỗi lần gặp mặt đều phải hành đại lễ. Nụ cười trôi qua trên môi Niệm Tư Huyền rất nhanh rồi mất đi, dựa vào phu quân để có uy danh, nàng chính là không muốn.
Hạ Lan Yến Minh sau khi đưa Niệm Tư Huyền về viện thì cũng đến khách phòng nghỉ ngơi. Hắn không để Niệm Tư Huyền tiễn chân, nàng cũng không miễn cưỡng, vẫn là ở trong phòng rửa mặt chải tóc. Niệm Tư Huyền lau qua son phấn, dùng trà xanh ấm làm sạch làn da, cuối cùng bôi cao hoa hồng. Niệm Tư Huyền đổi xong y phục thì cho Tố Đan cùng Châu Ẩn thổi đèn ra ngoài. Trong màn đêm tịch mịch, nàng chìm vào giấc ngủ.
Niệm Tư Huyền không rõ bản thân mơ màng bao lâu, chỉ đến khi bên tai vang lên mấy tiếng lộc cộc, nàng mới khó nhọc mở mắt. Nhìn qua khe hở cửa sổ, Niệm Tư Huyền biết trời vẫn còn tối, gió từng cơn rít trên mái ngói nghe buốt giá. Niệm Tư Huyền trở người, kinh hoảng thấy một bóng đen thản nhiên bên bàn trà.
Niệm Tư Huyền cổ họng tuy muốn hét lên nhưng thâm tâm ngược lại vô cùng tỉnh táo, nàng đã từng một lần tá thi hoàn hồn, không thể có chuyện gì đáng sợ hơn. Niệm Tư Huyền quấn chăn kín đáo, bình thản vén rèm:
- Điện hạ! Nửa đêm đến khuê phòng thần nữ thật có chút...
Niệm Tư Huyền chưa nói hết câu, đã nghe chất giọng trầm thấp lãnh đạm quen thuộc của Hạ Lan Lăng Quân vang lên, hắn tiếp lời:
- ...không...thích...hợp!
Niệm Tư Huyền mệt nhọc một ngày, hiện tại lại không ngủ đủ giấc khiến nửa đầu đều đau nhức. Hơn hết mắt nàng từ trước đã có bệnh chứng, lúc này trong bóng tối thị lực càng giảm. Niệm Tư Huyền cảm thấy cơ thể bắt đầu dâng lên khó chịu.
Niệm Tư Huyền có chút mất kiên nhẫn:
- Thần nữ không rõ một Vương gia như người đến đây là muốn làm gì?
Hạ Lan Lăng Quân hiện tại không thể nhìn rõ dáng hình người đối diện, trong đêm đen chỉ có thể nghe được giọng nói, nhưng giọng nói của Thuần Hi Quận chúa cùng Niệm Tư Huyền không hề giống nhau. Hắn bất giác liền thấy xa lạ.
Hạ Lan Lăng Quân lúc này tựa hồ như người lạc đường dò dẫm trong rừng sâu, cứ dấn bước theo bản năng, chỉ cần có chút hi vọng sẽ tiếp tục liều lĩnh tiến lên. Nếu nàng là Niệm Tư Huyền, tất cả những gì hắn làm đều đúng, còn nếu nàng thực sự không phải, hắn cũng chẳng còn gì để hối hận.
Hạ Lan Lăng Quân ngừng nửa khắc, gõ gõ nhẫn ngọc lên bàn gỗ:
- Quận chúa đang muốn cứu mạng Niệm Kinh Hồng?
Niệm Tư Huyền đôi tay siết lấy chăn gấm, cố gắng trấn an hơi thở:
- Điện hạ nói gì...thần nữ nghe qua không hiểu?
Hạ Lan Lăng Quân nhạt môi cười, hướng đồng tử về phía nàng, đôi mắt lưu ly trong đêm phản chiếu dạ đăng bên ngoài khe cửa sáng lên lấp lánh, tựa như thú săn mồi ngập tràn nguy hiểm.
- Quận chúa không cần phủ nhận! Niệm Kinh Hồng đang ở mật lao Lăng Vương phủ, hiện tại đang cùng phụ thân hắn dùng một bữa cơm đoàn viên! Nàng có hứng thú đến nơi này?
Niệm Tư Huyền lồng ngực nảy lên dữ dội, đại ca và phụ thân đều đang cùng một chỗ, nàng thực sự rất muốn nhìn thấy họ. Vả lại, nếu Hạ Lan Lăng Quân nửa đêm đã đến đây, hiển nhiên trong hồ lô vẫn còn bí mật.
Niệm Tư Huyền nặng nề nhắm mắt, nàng suy nghĩ một hồi lâu, mới nhẹ giọng:
- Khi nào thần nữ có thể gặp được họ?
Tiếng cười nam tử như mây bay tỏ ý hài lòng thoảng qua tai nàng:
- Ngay bây giờ!
Niệm Tư Huyền ôm chăn đứng dậy, nàng quờ quạng trong bóng tối bước xuống giường, lập tức vấp phải sàng nhỏ dành cho tì nữ trực đêm. Hạ Lan Lăng Quân sau một thoáng khựng người liền đỡ lấy nàng. Hắn ý tứ tránh đi những động chạm không cần thiết, cách hờ một lớp chăn dày giúp nàng đứng thẳng.
Niệm Tư Huyền bối rối lùi qua một bên, Hạ Lan Lăng Quân lúc này cũng nhận ra nàng bị mất phương hướng:
- Mắt...lại tái phát?
Niệm Tư Huyền gật đầu, không hề giấu giếm:
- Đôi lúc tái phát, nhưng không quá nghiêm trọng, sẽ mau chóng khôi phục như thường!
Hạ Lan Lăng Quân xoay người mở cửa sổ, nhìn đoạn hành lang đỏ quạch ánh sáng đèn lồng nửa đêm, dặn dò:
- Bản Vương đợi nàng bên ngoài!
Niệm Tư Huyền nghe cánh cửa khép lại, đoán được Hạ Lan Lăng Quân đã đi, liền gấp gáp gọi:
- Châu Ẩn! Châu Ẩn!
Tuyết dày phủ kín kinh sư, dù là đêm giao thừa, nhưng đường phố lại vô cùng vắng vẻ, chỉ có xác pháo hồng hòa cùng từng đợt đông phong. Xa mã một chiếc kín kẽ từ Trịnh gia phóng nước đại đến Lăng Vương phủ.
Niệm Tư Huyền hai tay xoa xoa nhẹ đôi mắt, hiện tại nàng đã có thể như thường lấy lại ánh sáng, tuy rằng tròng mắt vẫn đau nhức. Niệm Tư Huyền chuyên chú nhìn Hạ Lan Lăng Quân pha trà. Kỹ thuật pha trà của Hạ Lan Lăng Quân rất tốt, hoặc có thể nói, Hạ Lan Lăng Quân đối với bất kỳ tài nghệ nào cũng hiếm có đối thủ.
Niệm Tư Huyền đưa tách trà nóng lăn lăn mi mắt, nghe hương thơm thanh nhã truyền qua sống mũi, tâm thần cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Niệm Tư Huyền dùng ngụm trà đầu tiên, lại nghĩ đến Thiên Thụy Đế đôi khi hạ khẩu dụ truyền Hạ Lan Lăng Quân vào cung chỉ để pha trà, cũng là có lý do.
Hạ Lan Lăng Quân tự thưởng thức thành quả, tiết trời lạnh lẽo thế này, được dùng Long Tĩnh tiến cống, còn là do chính tay hắn pha, Hạ Lan Lăng Quân trong lòng dâng lên thỏa mãn. Muốn dùng trà của hắn, ngoại trừ Hoàng đế tùy ý, còn lại thiên hạ này không được mấy kẻ.
Niệm Tư Huyền nhìn bàn tay nam tử đối diện thon dài tựa bạch ngọc nổi bật trên hắc y họa tiết cửu long tinh mỹ. Vô tình lại chú ý đến băng vải đen ôm sát lấy cánh tay kéo dài qua cả cổ tay bên trong ống tay áo bình thường kia. Loại trang phục quái dị này trước giờ chỉ có duy nhất Hạ Lan Lăng Quân dùng, hắn cũng chưa từng để lộ cánh tay cho bất kỳ ai thấy. Kể cả ngày đại hôn, Niệm Tư Huyền cùng Hạ Lan Lăng Quân viên phòng.
Đúng hơn, Hạ Lan Lăng Quân chưa từng hoàn toàn thoát y. Niệm Tư Huyền còn nhớ trước khi nàng gả vào Lăng Vương phủ, nàng biết được hắn không có cung nữ dạy dỗ chuyện phòng the, mặc dù đó là đặc quyền của hoàng tử. Tất cả cũng chỉ vì hắn không muốn người nào khác nhìn thấy thân thể. Niệm Tư Huyền nhiều năm nghĩ đến vẫn không tránh khỏi khó hiểu, Hạ Lan Lăng Quân hoàn mỹ như vậy, hắn dung mạo hơn người, tài năng thiên bẩm, sao lại nảy sinh tâm lý tự ti.
Xa mã cuối cùng cũng dừng lại, Niệm Tư Huyền theo chân Hạ Lan Lăng Quân vào sâu nơi ngục thất, chỉ đứng từ xa ngắm nhìn Niệm Kinh Hồng cùng phụ thân đang thì thầm trò chuyện bên ngọn đuốc tù mù khói nơi phòng giam cuối cùng. Niệm Tư Huyền lệ nóng chảy dài.
Hạ Lan Lăng Quân tiến đến cạnh nàng, tay khoanh vào nhau, thân tựa tường đá lạnh buốt:
- Tốn không ít công sức, Quận chúa không muốn trực tiếp trò chuyện?
Niệm Tư Huyền lặng lẽ lắc đầu, nàng mải miết lau nước mắt. Hiện tại nàng không còn là Niệm Tư Huyền, nàng là Thuần Hi Quận chúa. Niệm Tư Huyền đối với Niệm Kinh Hồng có thể giải thích chuyện hoán hồn nhập xác, nhưng đối với phụ thân, nàng không chắc bản thân có thể. Huống hồ, đây là mật lao Lăng Vương phủ, nếu như ai đó nghe được...
Niệm Tư Huyền thở dài, nhét khăn lụa vào tay áo:
- Chỉ cần họ bình an...là tốt...
Hạ Lan Lăng Quân khóe môi nhếch lên, ánh mắt nửa trào phúng nửa tàn độc:
- Quận chúa cùng Niệm Kinh Hồng có tình cảm sao?
Niệm Tư Huyền chưa bao giờ nghĩ đến loại câu hỏi này, ngoài ngạc nhiên còn có chút kì dị, nàng cùng Niệm Kinh Hồng là thân huynh muội, suy nghĩ của Hạ Lan Lăng Quân đối với nàng rất biến thái. Tuy vậy, Niệm Tư Huyền không trách Hạ Lan Lăng Quân, dẫu sao Thuần Hi Quận chúa cùng đại ca nàng nếu yêu nhau liền thành một đôi tài tử giai nhân bất chấp hôn ước thiên gia, chính là loại có thể đưa được vào tuồng hát.
Niệm Tư Huyền thở dài, nhưng chẳng thể giải thích, chỉ miễn cưỡng phủ định:
- Không có!
Hạ Lan Lăng Quân ồ lên một tiếng, khẽ cười:
- Còn chuyện này, bản Vương trong lúc rảnh rỗi tiện tay tìm được người nhà quản gia phủ nàng!
Huyền mâu Niệm Tư Huyền lập tức sáng lên, nàng xoay người lại, không giấu nổi kinh ngạc cùng vui vẻ:
- Thật sao?
Hạ Lan Lăng Quân nhàm chán gật đầu, nụ cười càng thêm sâu:
- Chỉ là bản Vương còn có điều kiện!
Hắn vẫy tay Niệm Tư Huyền tiến đến gần hơn, kề môi vào vành tai nàng, thì thầm:
- Bản Vương có thể giao gia quyến họ Lưu ra, cũng có thể giữ mạng người nhà Niệm gia...bất quá...
Niệm Tư Huyền nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Lan Lăng Quân trông chờ, khoảng cách gần đến nỗi nàng có thể nghe được nhịp tim hắn bình ổn đập.
Hạ Lan Lăng Quân tiếp tục:
-...vị trí Thái tử phi đó, bản Vương đã định sẵn người khác!
Niệm Tư Huyền thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hủy hôn cùng Hạ Lan Yến Minh không dễ dàng, nhưng đến cùng, nàng cũng chưa từng muốn làm Thái tử phi. Việc này đối với nàng, chỉ lợi không hại.
____________________