Mấy ngày sau Lục Hướng Bắc lại càng ra sức, dường như sau khi nếm thử được sự tốt đẹp của thì hoàn toàn trở nên vô độ. Phần lớn thời gian tuần trăng mật của họ dường như đều trải qua trên giường.
Tuy lần nào Đồng Nhất Niệm cũng phản đối nhưng mỗi lần đều phản đối vô hiệu, cô thừa nhận bản thân cô cũng dần dần ngày càng thích loại vận động này.
Nhưng kết quả của việc buông thả dục vọng quá độ chính là nguyện vọng ngao du cổ trấn trải nghiệm phong tình cổ trấn gần như không thành, bởi vì cô không còn sức lực nữa.
Hai người không hề đi theo đoàn mà chỉ tuỳ ý đi, đến đâu thì chơi ở đó, Lục Hướng Bắc lúc nào cũng tinh thần phấn chấn còn cô thì lúc nào cũng trong trạng thái mất tinh thần. Về sau Lục Hướng Bắc còn nổi hứng làm người thuyết minh cho cô, cô vừa không biết sao anh lại biết nhiều vậy, lại vừa gật đầu qua loa, khi con người mệt mỏi thì tất cả cảnh đẹp cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, huống hồ trong quá trình cưỡi ngựa xem hoa này, chỉ cần đến nơi vắng vẻ yên tĩnh là nhân viên thuyết minh lại ôm chặt lấy cô hôn điên đảo, hôn đến cô thần hồn điên đảo không biết rõ được phương hướng nữa, làm gì còn có thể ngắm cảnh được nữa.
Thị trấn cổ nhỏ này vốn có phong vị phật giáo, đền chùa trên núi nghe nói là rất thiêng, cô vốn là muốn đi xem nhưng nghĩ đến phải leo núi thì cô lại thấy e sợ.
Nếu như ngồi xe lên thì lại cảm thấy không thú vị, vì thế khi cô vừa nói ra ba chữ "không thú vị" thì người nào đó đã nhào vào cô, đề nghị "Hay là làm chuyện thú vị đi".
Cô muốn giơ tay hét lên: "Cuối cùng đã hiểu tại sao kết hôn phải nghỉ phép rồi."
"Tại sao?" Anh thật sự không hiểu được trong đầu nhỏ của cô vợ nhà mình lại có suy nghĩ sét đánh gì nữa, anh phát hiện cô thường làm anh bất ngờ.
"Bời vì.. Mỗi ngày đều mệt chết làm gì còn sức mà làm việc." Cô cau mặt nhưng lập tức lại cảm thấy kết luận này không đúng, cô thì mệt đến sống dở chết dở, tại sao anh lại vẫn đầy tinh thần vậy chứ? Trong sách chẳng phải nói đàn ông thường bỏ ra sức nhiều hơn sao?
Trong sách đúng là toàn lừa người.
Sau khi cô cảm thán thì cũng không còn sức mà nghĩ lung tung nữa, bởi vì người nào đó đã bá đạo đến không cho phép cô thất thần nữa, cô lại chìm vào trạng thái mơ màng.
Thị trấn này vốn không lớn, thời gian họ du lịch cũng không nhiều, sau mấy ngày mơ màng thì hai người lên đường quay về.
Đồng Nhất Niệm bĩu môi, đầy bụng không vui, thầm lập lời thề, lần sau nhất định phải đi một chuyến nữa! Lần sau sẽ đi một mình, không cần phải cùng người mình yêu đi bộ trên nền đá nữa.
Sau khi quay về cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo.
Lục Hướng Bắc lập tức nhậm chức phó tổng Đồng thị, còn cô vẫn là trợ lí nhỏ kiêm giám đốc bộ phận thư kí, hai người cùng đi làm cùng tan làm, tốt đẹp như keo sơn, Đồng Tri Hành thấy vậy vô cùng hài lòng, thêm vào năng lực siêu phàm của Lục Hướng Bắc nên ông dần dần giao hết công việc cho Lục Hướng Bắc. Như vậy làm Lục Hướng Bắc cũng phải đi xã giao nhiều hơn, hai người vẫn cùng đi làm nhưng lại không cùng tan làm nữa.
Sau khi kết hôn Đồng Nhất Niệm và Lục Hướng Bắc chuyển ra khỏi nhà họ Đồng đến nhà riêng ở khu Ỷ Loan, đây chính là giấc mơ của Đồng Nhất Niệm, vì thế cô giày vò căn nhà này thành dáng vẻ mà cô thích, đồng thời còn từ chối ý kiến mời bảo mẫu nấu cơm giặt quần áo của ba. Nơi ở của cô, cô không thích có người thứ ba xen vào, hơn nữa cô cũng thích được trở thành người như mẹ cô, biến nhà mình thành nơi ấm áp, khi anh quay về có cơm nóng hổi để ăn, có quần áo là lượt để mặc. Tuy cô không yêu anh nhưng cô cảm thấy đây đều là việc mình nên làm, cô khi đó thực sự muốn làm một người vợ tốt.
Ban đầu Lục Hướng Bắc hầu như đều về nhà cùng cô, vì thế hai người giống như lần anh nghỉ ốm kia cùng đi siêu thị, cùng vào bếp nấu cơm.
Có khi cô đang xào rau thì anh liền ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên tai cô, cổ cô sau đó quay người cô lại hôn thật sâu.
Tình huống như vậy mà không nhóm lửa mới lạ đấy, vì thế họ thường phải ăn thức ăn cháy.
Nhưng hai người đều không cảm thấy không ngon, còn vừa ăn vừa nhìn nhau, vừa hờn dỗi, vừa cười lớn.
Ăn xong hai người có khi cùng xem phim truyền hình, có khi thì cô đọc tiểu thuyết, anh làm việc.
Tất cả đều hòa hợp giống như các cặp vợ chồng bình tường khác. Cô là rất hài lòng với cuộc sống như vậy, cô cảm thấy mình đã đi một nước cờ đúng đắn, có được một mái ấm thuộc về chính mình, anh cũng là người rất dễ sống chung giống như dự liệu ban đầu của cô vậy. Nếu như cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy thì cô không còn cầu mong gì khác nữa nhưng cuộc sống sẽ mãi mãi không có biến động sao?
Còn anh trong cuộc sống như thế này lại tìm được hạnh phúc trong truyền thuyết, đúng thế, đây là tất cả hạnh phúc mà anh muốn, hạnh phúc này đẹp đẽ như vậy, dẫn đến anh gần như đã quên mất sứ mệnh của mình.
Anh rất hi vọng mình giống như bên ngoài đồn đại, chỉ là một nhân viên bình thường của Đồng thị, bởi vì cứu con gái của ông chủ lên được thăng chức, để rút ngắn hai mươi năm phấn đấu của bản thân mà không tiếc ở rể nhà người ta, đáng tiếc trên thực tế anh đến cả cái tiếng tham vinh hoa phú quý cũng không bằng, anh bắt buộc phải nhớ rõ sứ mệnh của bản thân.
Có được thân phận con rể nhà họ Đồng, anh liền thuận lợi tiến vào xã hội thượng lưu, việc này đối với công việc nằm vùng của anh đúng là một đường tắt, không chỉ biết được những nhân vật mà nhân viên bình thường không tiếp xúc được mà quan trọng nhất là cuối cùng đã quen được anh em nhà họ Hạ.
Được Hạ Tử Du mời, thêm vào đó là đám bạn bè bằng hữu nên cơ hội tham gia tiệc tùng cũng nhiều nên về muộn cũng thành việc thường xuyên.
Trong mấy đêm về muộn nhìn thấy Đồng Nhất Niệm chờ anh đến ngủ quên trên xô pha, ti vi vẫn mở, điều khiển ti vi trong tay cô đã rơi xuống đất, trên bàn là một đám bừa bãi, là chiến trường sau khi cô ăn vặt, trên bàn ăn còn có thức ăn cô nấu.
May mà cô đã ăn rồi, không có ngốc đến chờ anh về rồi mới ăn, nếu không anh sẽ áy náy chết mất.
Nhưng hình ảnh này lại làm anh cảm thấy cảm động.
Có một người đợi anh về nhà, làm một bàn ăn cho anh, là hạnh phúc đến thế nào chứ? Anh thực sự sợ bản thân không nắm giữ được hạnh phúc, lại còn có lỗi với hạnh phúc.
Mỗi lần anh đều bế cô về giường để cô ngủ được thoải mái, sau đó lại dọn dẹp bãi chiến trường ở phòng khách, cuối cùng còn ăn hết cơm cô nấu cho anh, cũng không hâm nóng mà cứ ăn nguội như vậy, trong đó còn có mùi vị của hạnh phúc.
Anh từng nói với cô bây giờ phải đi xã giao nhiều, bảo cô về sau không cần đợi anh nữa, cô ngoài miệng thì đồng ý nhưng vẫn đêm nào cùng chờ anh, chờ đến ngủ quên trên xô pha.
Đến khi anh một lần nữa nhắc lại chuyện này thì cô liền cúi đầu, hơi đỏ mặt nói với anh: "Em quen có anh ở nhà.. Không có anh thì không ngủ được.."
Anh nghe vậy nhất thời nghẹn ngào.
Không ngủ được sao? Vậy mỗi tối là ai ngủ như heo vậy chứ? Ý của cô là quen có anh ngủ cùng vì thế anh chưa về thì không thể yên tâm ngủ sao? Ít ra thì anh cho là vậy, bời vì mỗi lần sau khi anh bế cô về giường rồi tự mình đi tắm rồi mới ngủ thì chỉ cần anh vừa ôm cô là cô nhất định sẽ tự động người dán vào lòng anh.
Trong lòng anh có hơi xót xa, cô bé này rõ ràng nói là không thích anh nhưng lại ngày càng dựa dẫm vào anh, còn anh có thể cho cô một kết quả thế nào đây?
Anh thật sự không dám dự đoán, chỉ là thầm thề trong lòng nhất định phải đối xử tốt với cô cả đời này, dù về sau cô có ghét anh thì anh cũng sẽ không từ bỏ sự yêu thương, yêu chiều, tình yêu giành cho cô.
Anh cũng rất muốn về sớm để ở với cô nhưng anh không thể, buổi tối là thời gian duy nhất để anh tiếp xúc được với mấy người Hạ Tử Du. Trong khi qua lại với Hạ Tử Du anh còn gặp được một người khác nữa, đó chính là Như Kiều.
Vào khoảnh khắc anh phát hiện cô ta làm vũ nữ ở hộp đêm của Hạ Tử Du anh liền biết cô ta định làm gì, anh cũng từng can ngăn nhưng cô ta vẫn cương quyết làm, anh cũng không còn cách nào với cô ta.
Sự xuất hiện của Như Kiều làm những chuyện trước đây lại hiện ra trong đầu anh, cũng làm anh nghĩ đến ngôi mộ trên núi kia có lập một tấm bia "My love", cô ta cuối cùng đã thông suốt được người cô ta yêu là Nhuận Nam rồi sao? Nhưng cái giá này quá lớn rồi, nếu như cô ta tỉnh ra sớm hơn có lẽ mọi việc đã khác.
Suy nghĩ của anh trôi về rất lâu trước đây, khi anh vừa lên cấp ba.
Tính cách của anh trước giờ vẫn âm trầm ít nói, anh khi đó cũng vậy.
Nhưng kì lạ là anh như vậy lại trở nên nổi bật giữa đám bạn học, có lẽ vì vẻ ngoài xuất sắc của anh, có thể là vì thành tích vô cùng tốt của anh, có thể là vì vẻ đẹp trai trên sân thể thao, có thể là vì sự trầm mặc của anh làm anh trở thành nhân vật thần thoại, được nhiều bạn gái quan tâm nhưng anh không hề có chút hứng thú nào với sự quan tâm này, chỉ có duy nhất một bạn gái trong lớp làm mắt anh sáng lên chính là Như Kiều.
Người giống như tên, nhìn cô rất yêu kiều xinh đẹp, thành tích tốt, tính cách hoạt bát, ngược lại với tính cách trầm mặc ít nói của anh.
Không biết có phải con người thường thấy hứng thú với người trái ngược với mình không mà dáng vẻ xinh đẹp, giọng nói êm tai của Như Kiều luôn thu hút sự chú ý của anh.
Là người nổi bật trong đám con gái, Như Kiều tất nhiên cũng là đối tượng được nhiều nam sinh hâm mộ, nhưng cô ta cũng không để ý đến mà lại chỉ để ý đến người trầm mặc ít nói là Lục Hướng Bắc.
Tình cảm ngây thơ thủa ban đầu không dám nói đó là yêu chỉ là thích, thường tình cờ hay cố ý xuất hiện trước mặt anh vào giữa giờ học hoặc sau khi tan học, cứ đi qua đi lại làm rối loạn tầm nhìn của anh, dần trở nên quen thuộc, sau đó lại lấy cớ bàn luận việc học hành để đến gần anh.
Cứ như vậy dưới sự chủ động tiếp xúc thông minh của cô ta, cô ta và anh cũng ngày càng thân hơn, trong lớp bắt đầu có lời đồn nói hai người họ yêu sớm, họ nghe vậy cũng không giải thích, vẫn như cũ thảo luận học tập, trong lòng lại thấy chút ngọt ngào.