"Mẹ, Đô Đô đâu?" Cô kinh ngạc hỏi, trên lưng đầy mồ hôi lạnh.
"Chẳng phải y tá đang bế sao?" Đàm Uyển cũng không biết gì quay đầu lại tìm y tá, lúc này mới phát hiện y tá không biết biến mất đâu rồi.
Đàm Uyển vô cùng sợ hãi, vội hỏi các y tá khác: "Y tá vừa rồi đâu? Rõ ràng vừa đứng bên cạnh tôi, giờ đã đi đâu rồi?"
Các y tá thấy họ mất con cũng lo lắng cho họ, nhìn bốn phía, thấy kì lạ rồi nói: "Toàn bộ y tá đi làm hôm nay đều ở đây hết rồi mà, không còn y tá nào khác nữa."
Nguy rồi, Đồng Nhất Niệm biết có chuyện lớn rồi, vội vàng bế Đồng Đồng đuổi theo ra ngoài, vừa nói với Đàm Uyển: "Mẹ tìm ở bên trong đi, con đuổi theo ra ngoài!"
Nhưng đợi đến khi cô đuổi theo thì làm gì còn bóng dáng của Đô Đô nữa.
Cô sắp điên rồi, vội điên cuồng hỏi thăm người xung quanh: "Chị nhìn thấy một y tá bế một đứa bé không? Anh có nhìn thấy một y tá bế một đứa bé không?"
Cuối cùng mới có một dì mở tiệm đồ chơi ở cửa viện nói cô biết là có nhìn thấy một y tá bế một đứa bé lên một chiếc xe.
Cô hoàn toàn suy sụp, chỉ vào Đồng Đồng trong lòng, ôm một tia hi vọng cuối cùng: "Có phải giống như thế này không? Có phải quần áo giống như đứa bé này đang mặc không?"
"Chắc vậy.. chắc là vậy.." Dì đó đánh giá đầu mối trên người Đồng Đồng.
Vừa hay Đàm Uyển chạy từ trong viện ra, lo lắng nói với cô: "Niệm Niệm, mẹ đã tìm một lượt bên trong rồi cũng không thấy Đô Đô đâu!"
"Mẹ giúp con bế một chút, đừng đưa cho người khác!" Cô đưa Đồng Đồng vào tay Đàm Uyển, tự mình lấy di động gọi điện cho Lục Hướng Bắc mà không chú ý thấy ánh mắt của Đàm Uyển trở nên ảm đạm đi sau câu nói này.
Đồng Nhất Niệm lòng như lửa đốt, nhưng cô biết chuyện đến lúc này đã không còn nằm trong phạm vi mình có thể giải quyết được nữa rồi, đầu tiên cần nói cho anh biết: "A lô, Lục Hướng Bắc, là em, Đô Đô mất tích rồi!"
Không có một câu thừa thãi nào, cô nói một lượt tình hình đi tiêm vừa rồi cho anh.
"Anh biết rồi, em không cần phải làm gì cả, lập tức đưa mẹ và Đồng Đồng về nhà đi! Lập tức, nghe thấy chưa?" Ngữ khí của anh vô cùng cấp bách và nghiêm khắc, dường như không cho phép làm trái một chút nào.
Dù Đồng Nhất Niệm lo sắp điên rồi nhưng sau khi trải qua nhiều giông bão như vậy cô cũng hiểu được, có những chuyện mà bản thân mình không thể khống chế được, có những chuyện bắt buộc phải tin tưởng anh, vì thế tuy là cô không can tâm ngồi chờ như vậy nhưng vẫn lựa chọn nghe lời anh về nhà, thậm chí không dám nói nửa câu thừa thãi với anh, chỉ sợ làm lỡ thời gian anh cứu Đô Đô.
Lục Hướng Bắc đang nói chuyện tuyệt mật với anh Tăng, anh Tăng vừa đưa tài liệu cho anh, rồi nói với anh: "Thứ bên trong là do tôi và cục trưởng Mã liều mạng mới giữ lại được, sẽ có đột phá với vụ án này, nhưng tôi vẫn luôn không dám lấy ra, bởi vì tôi thật sự không dám tin tưởng bất cứ ai. Nếu cứ tùy tiện đưa ra, thì làm hại đến bản thân là chuyện nhỏ, tôi chỉ sợ lại rơi vào tay người có dụng tâm khác thì vụ án này sẽ mãi mãi bị chìm xuống mất, nhưng bây giờ là lúc lấy ra rồi, cục trưởng Lục, tôi tin tưởng anh!"
Lục Hướng Bắc biết bên trong túi hồ sơ này là gì, nếu như không đoán nhầm thì trong tay anh cũng có một phần, liền cười bắt tay anh Tăng: "Những thứ này trong lòng tôi đều đã có tính toán, nhưng vẫn chưa đến lúc công khai, anh Tăng, cám ơn anh!"
Nhưng anh còn chưa nói xong thì đã nhận điện thoại của Đồng Nhất Niệm.
Anh Tăng nhìn thấy sắc mặt anh biến sắc, biết là xảy ra chuyện lớn rồi, dựa vào cảm giác nhạy bén của cảnh sát lâu năm, anh ta đã đánh hơi được: "Cục trưởng Lục, liệu có liên quan đến cái này không?"
Lục Hướng Bắc đặt điện thoại xuống, hơi trầm giọng, lời nói ngắn gọn xúc tích: "Anh Tăng, tôi cũng không giấu anh, con trai tôi mất tích rồi, có hai khả năng: Thứ nhất bị bọn buôn người bắt, thứ hai là có liên quan đến vụ án này."
"Cục trưởng Lục, làm sao bây giờ?" Anh Tăng cảm thấy nan giải, dựa theo trực giác, khả năng thứ hai cao hơn, nhưng vụ án này bắt đầu từ cục trưởng Mã, họ đã theo mấy năm rồi, thắng lợi đang ở trước mắt thì lại xảy ra sơ suất này.
"Lập tức thông báo cho các đồn, nghiêm ngặt kiểm tra mỗi một con đường ra khỏi thành phố, cao tốc, tàu hỏa, sân bay, bến tàu thủy, không được lơ là cái nào! Anh Tăng, làm phiền anh rồi!" Anh nghĩ đến đứa con trai mập mạp lúc này không rõ tung tích, không biết đang chịu ngược đãi trong tay ai, trái tim anh như vị dao cắt vậy, nhưng lí trí cho anh biết không được rối, nhất định không được rối loạn.
"Rõ!" Anh Tăng nhận lệnh, nhưng lại đưa ra một lo lắng: "Cụ trưởng Lục, nếu như là khả năng thứ hai thì sao?"
Ánh mắt Lục Hướng Bắc tối đi: "Đi đi, tôi khắc có chừng mực!"
"Rõ!" Anh Tăng biết có nói nữa cũng không ích gì. Đối với Lục Hướng Bắc một cục trưởng nhảy dù đến, từng có nhiều truyền kì đặc sắc này, anh ta từ những hoài nghi ban đầu đến khâm phục rồi hoàn toàn tin tưởng, dẫn đến giao cho anh toàn bộ đồ quý trong nhà cũng không phải là không có lí do. Trong thời gian ngắn từ khi anh nhận chức, đội điều tra đã không biết phải tăng ca bao nhiêu giờ nữa, tỉ lệ phá án càn quét xã hội đen, ma túy cũng tăng cao đáng kể, đến cả vụ án quốc tế anh ta chú ý nhiều năm cũng có đột phá, nhưng anh ta cũng là cảnh sát nên hiểu được Lục Hướng Bắc đã phải trả giá bao nhiêu vì những điều này, không nói đến chính bản thân anh bị vu oan suýt nữa bị tử hình, mà thời gian gần đây trong giới hắc đạo còn có lời đồn có người trả mười triệu tệ (khoảng tỷ VNĐ) để mua cái đầu cục trưởng Lục của anh.
Từ khi mặc lên người bộ cảnh phục này, bước vào con đường càn quét tội phạm thì anh Tăng đã biết cái đầu của anh ta đã chốt trên lưng quần rồi, có lẽ gần đây những cảnh sát tích cực như anh ta đã dần ít đi rồi nhưng anh ta có thể nhìn ra, cục trưởng Lục còn là một cảnh sát kính nghiệp tích cực hơn anh ta nhiều, vì thế có lẽ cục trưởng Lục cũng giống anh ta đã nhìn thoáng với sống chết rồi nhưng là một người chồng, một người cha thì ở trước mặt người nhà vẫn phải thể hiện ra một mặt dịu dàng ôn hòa, đặc biệt là tối đó nhìn nụ cười dịu dàng của cục trưởng Lục khi thấy vợ cục trưởng chạy đến đón anh, anh ta đã cười thầm, cười có chút bi tráng, cũng nhớ đến người phụ nữ ở nhà đang chờ anh ta về. Phụ nữ ấy mà có biết giấu đằng sau nụ cười dịu dàng của cánh đàn ông bọn họ chính là những nguy hiểm có thể mất đầu không?
Anh ta có thể hiểu rõ lòng Lục Hướng Bắc nên anh ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng khi con cục trưởng Lục bị mất tích. Nhưng việc duy nhất anh ta có thể làm chính là dùng hết sức mình chia sẻ gánh vác với cục trưởng Lục, an ủi cũng chỉ là thừa thãi, vì thế sau khi nhận lệnh liền lập tức rời đi.
Trong chốc lát tất cả các đồn cảnh sát đều toàn lực ra quân, chặn mọi cửa ngõ giao thông, tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt với mọi khách đi qua, đặc biệt là có mang theo trẻ em.
Thế trận lớn như vậy, bọn buôn người sẽ không dám ra khỏi thành phố, anh Tăng còn mang theo anh em tốt của đội cảnh sát điều tra lục soát các hang ổ của bọn buôn người. Nếu như đứa trẻ thật sự bị bọn buôn người bắt cóc thì trừ khi bọn người người mọc cánh không thì không thể nào không tìm ra được!
Nháy mắt đã đến buổi tối, Lục Hướng Bắc lo lắng không yên ở trong văn phòng nhận được điện thoại của anh Tăng: "Cục trưởng Lục, tôi cảm thấy có thể loại bỏ khả năng thứ nhất rồi, chúng tôi đã lật tung lên rồi mà vẫn không tìm thấy tung tích đứa bé, còn gọi tất cả tai mắt đến để hỏi chuyện, họ đều nói hai ngày nay không có nghe được là có ai hành động cả."
Thật ra, trong lòng Lục Hướng Bắc cũng biết trước được kết quả này, chỉ là thấy cuộc gọi của anh Tăng thì vẫn ôm một tia hi vọng, nhưng khi nghe được câu này thì lại đành cười khổ: "Được.. Tôi biết rồi.. anh Tăng vất vả rồi.."
"Cục trưởng Lục.." Anh Tăng ở đầu dây bên kia không biết nên nói gì, anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Lục Hướng Bắc: "Cục trưởng Lục vẫn nên về nhà trước đi, người trong nhà cũng cần anh làm họ yên lòng.. Anh em chúng tôi còn chưa tan làm đâu, sẽ tiếp tục giữ ở các vị trí, chỉ cần có tin gì sẽ lập tức thông báo cho anh!"
Anh kéo cổ áo sơ mi, nghĩ đến Đồng Nhất Niệm và mẹ ở nhà, chắc là sắp phát điên rồi, nhưng lâu như vậy rồi lại chưa từng gọi một cuộc điện thoại cho anh, anh còn không về thì họ sẽ điên thật mất.
Vì thế anh thở dài: "Được.. cám ơn.."
"Cục trưởng Lục.. cẩn thận đấy.." Anh Tăng sau khi ngưng lại một cút mới dặn dò. Anh ta cảm thấy bản thân hôm nay hơi càm ràm rồi, nhưng lại không nhịn được mà nói ra, anh hùng tiếc cho anh hùng, tuy anh ta không dám nhận là anh hùng nhưng chỉ có anh ta hiểu được nguy hiểm của một anh hùng, người thân thiết nhất bên cạnh họ chưa chắc đã biết được, bởi vì trách nhiệm của anh hùng còn là bảo vệ yên ổn cho gia đình nữa, sao có thể để người nhà biết được những yếu tố không yên ổn đây?
"Tôi biết, anh cũng vậy!" Lục Hướng Bắc ngắt điện thoại, lấy áo khoác rồi ra ngoài.
Anh vừa ra khỏi cửa cục công an thì nhìn thấy xe của Thành Chân đang lao thẳng đến chặn xe của anh.
Sau đó không nói gì mà bỏ xe của anh ta rồi chui vào xe của Lục Hướng Bắc, vội nói: "Đứa bé mất tích rồi sao?"
"Ừ.. sao cậu cũng biết được vậy? Sao không lo chuẩn bị tốt làm chú rể đi còn làm gì vậy?" Anh nói một cách qua loa.
"Chú rể sao! Mặc kệ đi! Đầu anh mà không còn nữa thì em làm chú rể cái gì chứ?" Thành Chân kích động hét lên trong xe.
Anh châm một điếu thuốc rồi ném hộp thuốc cho Thành Chân: "Nói linh tinh gì vậy! Cứ tự nhiên đi!"
Thành Chân vươn tay cướp lấy điếu thuốc trong miệng anh dập tắt: "Em nói linh tinh sao? Bây giờ trong giới ngầm đều đang truyền tin, ba mươi triệu để mua đầu anh đấy!"
Anh cười: "Trong một đêm mà đã tăng thêm hai mươi triệu rồi à? Đầu anh tăng giá nhanh thật!"
"Thì ra anh cũng biết à? Em còn tưởng anh không biết đấy! Anh lại còn cười được à? Em nghe mà muốn phát điên rồi anh có biết không? Còn chú rể nữa!" Thành Chân không biết là anh đang nghĩ gì nữa, tuy hiểu thói quen của anh là càng nguy hiểm thì cảng trầm ổn nhưng chỉ cần liên quan đến người nhà thì sẽ bị loạn bố cục ngay. Lần này con anh bị bắt đi, không biết anh có bị rối loạn không nữa!
Hai hàng lông mày anh hơi cau lại, lại châm một điếu thuốc hít sâu một hơi: "Yên tâm đi, đầu của anh nhất định vẫn sẽ còn nguyên vẹn thôi!"