"Nếu như không chống đối thì anh cho em làm vậy chắc?" Cô không chịu thua, vẫn cãi với anh.
"Lẽ nào em nhất định phải làm sao?"
Hình như vấn đề lại vòng lại rồi.
Cô chu môi không nói gì, lấy sự im lặng thể hiện kiên định và kháng cự của mình. Nhưng không giống đó là đã thu lại những lời lẽ sắc nhọn, khó khăn nắm mới chờ gió bão qua đi, không nỡ lại để bị thương nữa. Còn anh cũng sao nỡ chứ?
Người phụ nữ quật cường này..
Tiếng thở dài trong lòng anh cũng dần trở nên mềm mại: "Thôi bỏ đi, đã qua rồi thì cũng không nhắc lại nữa, chỉ là nếu như về sau em có suy nghĩ gì thì cũng không được giấu anh, việc gì cũng phải thương lượng với anh, như vậy thì được chứ?"
Anh nghĩ vụ án này tuy còn chưa hoàn toàn kết thúc nhưng phần liên quan đến nhà họ Hạ thì đã kết thúc rồi, mâu thuẫn lớn nhất giữa họ chính là Hạ Tử Tường, Hạ Tử Tường chết rồi thì về sau họ sẽ không còn mâu thuẫn nào nữa đau nhỉ? Chắc là vậy.. bởi vì, anh không phải là một người muốn can thiệp mọi nhất cử nhất động của cô, chỉ là do nhà họ Đồng và cô có liên quan nhiều đến vụ án này, mỗi hành động đều nguy hiểm, còn cô lại cứ quá mức gần gũi với Hạ Tử Tường thì bảo anh sao không can thiệp vào được?
Mong là sẽ không còn trắc trở nào nữa.
"Vậy còn anh thì sao? Anh cũng không được giấu em đâu đấy." Điều khoản bá vương à, cô không theo đấy, con người anh lúc nào cũng thâm sâu khó dò, cô đã bao giờ hiểu rõ được đâu?
"Anh chỉ có thể hứa với em, có thể nói với em thì sẽ nói với em, tính chất công việc của anh đặc thù, những gì liên quan đến công việc đều có kỉ luật, không được nói là không được nói. Đến bây giờ em còn không tin anh sao?"
Tin sao? Thật ra, có một số việc cô vẫn chưa rõ lắm.
Nhưng nếu như cô đã gửi cho anh một email như vậy, hôm nay cô cũng nằm trong lòng anh, mấy ngày nay cũng là anh cùng cô vượt qua thì thật ra cũng là tin tưởng rồi nhỉ.
"Lỡ như ngày nào đó tính chất công việc của anh lại cần anh phải kết hôn thì sao? Em có cần phải tin tưởng anh nữa không?" Giọng của cô nhỏ yếu, nhìn anh.
Trên mặt anh bắt đầu xuất hiện vẻ đùa cợt: "Anh nói này bà Lục, hình như trên sổ hộ khẩu nhà chúng ta, em là chủ hộ, từ khi theo em, anh đã quyết một lòng, thề chết cũng trung thành với chủ hộ rồi, nếu như đắc tội với em thì anh chắc không còn chỗ dung thân nữa mất, sao còn dám nhét người phụ nữ khác vào hộ khẩu nhà chúng ta chứ, thế chẳng phải là anh chán sống rồi sao?"
Hừ.. suýt nữa thì quên mất anh là con rể nhà họ Đồng, trong sổ hộ khẩu đúng thật cô là chủ hộ, hơn nữa sau khi li hôn, hình như cô vẫn quên chưa làm thủ tục tách khẩu.
"Nhưng.." Cô đang định nghĩ thì anh lại chậm rãi chuyển chủ đề, trong mắt còn cười nữa chứ.
"Nhưng cái gì?" Cô lập tức trở nên cảnh giác.
"Nhưng.. anh nghĩ có một người phụ nữ vẫn có thể nhét vào hộ khẩu nhà chúng ta được." Anh chớp mắt với cô.
"Ai?" Cô tưởng người anh nói là Đàm Uyển, dù sao anh cũng không có gan nói đến người phụ nữ khác trước mặt cô đâu nhỉ?
Anh lại đến bên tai cô, nói nhỏ mấy chữ.
Cô ngây người: "Có thể sao?"
"Chỉ cần em đồng ý thì không có gì là không thể cả!" Anh cười.
"Nhưng.."
"Sao em cứ thích nhưng nhị vậy? Không được nhưng gì hết! Em vừa rồi đã hứa rồi đấy!" Khi cô còn chưa "Nhưng" hết thì anh đã ngắt lời cô.
"Hứa sao? Em hứa lúc nào cơ?" Cô không nhớ là bản thân đã hứa gì đấy.
"Chẳng phải em đã hứa sẽ cược với anh sao? Bây giờ anh đã đọc thuộc email ra rồi, không sót chữ nào, đến cả tái bút cũng nhớ rất rõ.. Không phải em muốn nuốt lời đấy chứ? Email mấy nghìn chữ đấy.." Dáng vẻ của anh bỗng nhiên giống như một đứa trẻ bị tủi thân vậy.
Không biết tại sao, cô đã quen nhìn anh cường thế và lạnh lùng, anh như thế này lại làm cô cảm thấy thân thiết và yêu thương hơn, ánh mắt đó rõ ràng là vẻ mặt của Đô Đô và Đồng Đồng khi uống sữa mà.
"Này.. để ý vẻ mặt của anh đi.. em sẽ cân nhắc ý kiến này." Đây là giọng điệu mà phó tổng Lục thường bày ra khi thỉnh thoảng cô đưa ra một yêu cầu gì đó, bây giờ cô cũng thử bày ra xem xem.
Anh vui vẻ, vội thổi khí bên tai cô: "Anh sẽ thể hiện thật tốt."
Hừm hừm, câu nói này lại có mùi vị kì lạ rồi, cô ngửi thấy mùi lưu manh lâu rồi chưa xuất hiện trên người anh.
Đã rất lâu không có được bầu không khí nằm trong chăn nói chuyện cảm giác rất thích này. Rốt cuộc là chuyện từ bao lâu về trước rồi nhỉ?
Đồng Nhất Niệm cẩn thận suy nghĩ lại thì gần nhất cũng phải ngược dòng về thời đại học rồi.
Khi đó, cô không thích về nhà mà thường ở lại kí túc xá trường học, đèn vừa tắt, các chị em trong phòng liền bắt đầu nói chuyện trong chăn, chủ đề xuyên từ trang điểm đến bọn con trai, không gì không nói, cũng không cố định, hơn nữa còn rất nhảy vọt, vừa rồi còn oán thán chị gái nào đó ở căng tin mua đồ ăn rất keo kiệt thì đã ngay lập tức có thể nhảy đến một tin giật gân của một anh chàng đẹp trai khoa nào đó với ai đó.
Thời gian nói chuyện chưa bao giờ là giới hạn, thường là cứ nói đến khi ngủ mất, những chị em khác kết thúc cuộc nói chuyện khi nào cũng không biết nữa, những cô gái ở tuôit thanh xuân nào có biết mất ngủ là gì đâu?
Nhưng sau này, cô lại khóa trái tim lại, không thể tìm được người có thể nói chuyện thỏa thích đêm khuya yên tĩnh nữa, trong vô số ngày tháng đợi anh về nhà chỉ có sự cô đọc và nghi ngờ ở cùng cô mà thôi.
Cô tưởng rằng từ đó sẽ không còn có những buổi đêm như thế nữa, nhưng không ngờ là trong phòng bệnh chuyên sắp xép để cô cai nghiện này lại có thể cùng một người tưởng như xa tận chân trời góc bể như anh hâm nóng lại cảm giác đó.
Hai người họ nói rất nhiều, phần lớn thời gian là cô nói, anh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng anh sẽ bắt mạch cô, lặng lẽ đếm nhịp tim của cô xem đã giống như người bình thường chưa.
Cô cũng nhắc đến Bắc Kinh, nhắc đến nguyện vọng đã cầu ở cung Ung Hòa. Khi đó anh bám lấy cô hỏi rất nhiều lần, cô vẫn không chịu nói đáp án, nhưng thật ra anh có thể đại khái đoán được nên lúc này lại muốn trêu chọc cô: "Vậy bây giờ có thể nói với anh chưa? Em rốt cuộc đã cầu nguyện điều gì vậy?"
Cô khi đó vì có kế hoạch trong lòng nên không thể nói ra nguyện vọng được. Một là nói ra sẽ bị ràng buộc, kế hoạch sẽ khó thực hiện được. Thứ hai nếu như cô gặp bất hạnh trong kế hoạch này thì sao lại phải làm cho người còn sống thêm đau lòng chứ? Lúc này, sau khi trải qua kiếp nạn, cô dường như có thể nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy màu sắc trong đêm bên ngoài cửa sổ, cô nói ra một cách tình nguyện: "Lục Hướng Bắc, anh có biết không? Em vừa đến nhà anh là đã bị nhà anh cảm hóa, em rất thích bác Lục, tuy lúc đó gọi bác ấy là bác, ha ha, ừm.. cũng vô cùng thích Loan Loan, thích Trác Tiểu Mập, và thích cả Trác Thần Viễn."
"Chờ đã, chờ đã! Em thích ba anh, thích Loan Loan, thích Tiểu Mập thì được, nhưng sao lại thích Trác Thần Viễn chứ? Không được!" Anh không chờ cô nói hết đã vô cùng ghen tị chen miệng vào.
"Em nói này, trong đầu quả dưa của anh không thể có chút tình cảm sạch sẽ đơn thuần nào sao hả? Anh còn là cảnh sát đấy, toàn mấy ý nghĩ lung tung bát nháo! Rốt cuộc anh có muốn nghe không đây?" Cô mất vui chọc vào đầu anh.
Anh "xì" nhẹ một tiếng rồi bắt lấy tay cô: "Nghe, phải nghe chứ! Em nói đi!"
Cô liếc mắt với anh, xinh đẹp oán trách: "Anh biết đấy, em khát vọng nhất chính là tình cảm ấm áp gia đình, vừa vào đến nhà anh đã bị bầu không khí đậm chất gia đình làm cho cảm động, vì thế điều ước của em chính là, nếu như đến cuối cùng phật tổ có thể cho phép em may mắn sống sót thì hãy để em thật sự trở thành một thành viên trong gia đình này.. em hi vọng có được ba mẹ thật sự thuộc về mình, của anh có phải cũng là của em không?"
"Ngốc ạ.." Anh yêu thương hôn lên mũi cô: "Tất nhiên là phải rồi, tất cả của anh đều là của em, gia đình anh, ba mẹ anh, chị gái anh, con anh, tài sản của anh, còn có bản thân anh toàn bộ đều là của em, từ trước đến giờ đều vậy.."
Cô vùi đầu vào ngực anh cọ cọ, khóe mắt ẩm ướt: "Đúng rồi, còi cảnh báo của anh đâu rồi? Đã tặng em rồi sao lại còn thu lại vậy?"
Anh cười: "Chẳng phải là em không cần sao? Đã ném đi rồi.." Thường thì anh luôn ở phía sau cô nhặt đồ mà cô vứt đi, bao gồm cả con người cô.. nhưng may mà anh vẫn luôn nhặt lại, chưa từng từ bỏ.
"Khi gặp nguy hiểm ở Philippines, em đã nghĩ, nếu như trong tay em có còi cảnh sát, nếu như em thổi nó thì có phải anh sẽ bay từ trên trời xuống không? Đáng tiếc là.."
Nụ cười của anh càng sâu xa hơn: "Không có gì đáng tiếc cả, cuối cùng chẳng phải anh đã đến rồi đấy thôi? Dù không có còi cảnh sát thì anh vẫn có thể nghe được tiếng gọi của em, bất cứ nơi đâu và lúc nào, đều nghe theo tiếng gọi của em, chiến đấu vì em." Đúng thế, còi cảnh sát này ở trong lòng cả hai, bởi vì yêu, vì nhớ nhung nên cô có ở đâu thì anh cũng chắc chắn đi theo.
Cô biết rõ miệng lưỡi Lục Hướng Bắc dẻo như kẹo vậy, càng biết rõ anh là một chuyên gia đàm phán, chỉ cần anh muốn thì lời lẽ ngọt ngào anh nói ra có thể nhấn chìm người khác ngay, mà lúc này chính là lúc anh đang phát huy sở trường này.
Từ địa ngục đến thiên đường, sự ngọt ngào và hạnh phúc trước mắt dường như đến quá đột ngột bất ngờ, cô thậm chí có chút nghi ngờ tính chân thực của nó, cô đột nhiên vươn tay ra nhéo mặt Lục Hướng Bắc một cái rất mạnh, giống như lần trước cô ở trong trận lũ lụt mà anh xuất hiện như trên trời rơi xuống vậy.
"Lại không tin anh đang thực sự ở trước mặt em sao?" Anh bị cô nhéo đau nhưng vẻ mặt lại vẫn cười: "Được rồi, anh cho em biết, rất đau đấy, em không phải đang nằm mơ đâu!"
Cô cũng hốt hoảng cười theo, đúng thế, cô đã tin là cô không phải đang mơ rồi, cô và anh đã trải qua nhiều giày vò như vậy, ông trời cũng nên quan tâm họ rồi, không phải sao? Vì thế nên hạnh phúc mới đến mạnh mẽ như vậy, cô cũng có thể yên tâm hưởng thụ rồi.
Đêm đó, cô nằm trong lòng anh rồi ngủ mất khi chủ đề nói chuyện của họ không biết đã đi đến đâu rồi, đây cũng coi như là ông trời chiếu cô cô nhỉ? Nhất định là đã thương xót cô chịu khổ nên mới ban ơn này cho cô.
Đúng thế, đối với người trong thời gian cai nghiện mà có thể ngủ thì thật sự được coi là quà trời ban rồi.
Một đêm này, Lục Hướng Bắc đã lường trước, sợ sau khi Đồng Nhất Niệm ngủ rồi, ba mẹ hoặc bác sĩ lại muốn vào, tiếng gõ cửa và động tĩnh lên xuống giường của anh lại đánh thức giấc ngủ quý như vàng của cô nên anh không khóa trong, dẫn đến khi trời sáng có người nhẹ nhàng mở cửa ra liền nhìn thấy cảnh hai người bình thản ôm nhau ngủ.