Ngón tay mềm mại của Đàm Uyển nhẹ nhàng ấn xuống lưng của ông Lục, ông Lục dần dần lộ ra nụ cười say sưa. Đàm Uyển không cảm giác được chỉ cau mày thấp giọng: "Chỗ này cũng không đỏ không sưng, không phải bị thương đến xương cốt chứ? Tôi thấy vẫn là nên để bác sĩ khám đi!"
"Không đâu, không đâu, nếu như bị thương đến xương cốt thì bà xoa như vậy đã đau chết rồi, bây giờ đã dễ chịu hơn rồi." Ông Lục nhắm mắt, nói lầm bầm.
Đàm Uyển dần cảm thấy có gì đó không đúng, liếc mắt nhìn sang, đôi mắt đẹp liền trở lên giận dữ: "Rất dễ chịu đúng không?"
"Đúng thế.." Ông Lục có vẻ mặt hưởng thụ.
Đàm Uyển thầm lạnh lùng hắng giọng, trên mặt lại vẫn cười: "Đúng thôi, phải xem tôi là ai chứ, tôi đã từng học hộ lý và mát xa chuyện nghiệp đấy! Hay là cho ông thử nhé?"
"Được." Trái tim ông Lục đã như bay trên trời rồi.
"Tôi cũng học cách chặt bóp.. Còn là Hướng Bắc dạy đấy, hay là.. cũng thử luôn nhé?" Đôi mắt đẹp của Đàm Uyển có sự phong tình khác lạ.
"Được.. thôi!"
"Hừ!" Đàm Uyển đấm một cái thật mạnh vào lưng ông rồi quay người rời đi.
"Ấy, bà đi đâu đấy?" Ông Lục vội đuổi theo.
"Về nhà!" Đàm Uyển tức anh ách. Đến đây cũng không đặt phòng khách sạn mà ở luôn nhà tân hôn của Đồng Nhất Niệm mà Trác Thần Viễn đã mua.
"Không được, chẳng phải bà đến chăm sóc Niệm Niệm sao? Bà đi rồi nhỡ đâu con trai cũng ngủ, Niệm Niệm lại muốn uống nước thì biết tìm ai?" Ông Lục vội chặn cửa lại.
"Chẳng phải còn ông sao? Ông đang làm gì đấy?" Đàm Uyển tức giận.
"Lỡ như.. Niệm Niệm muốn tắm rửa đi vệ sinh thì sao?" Ông Lục lấy thân hình cao lớn chặn cửa nên Đàm Uyển không thể nào đi ra được.
"Đúng là vô lại!" Bà cũng không thể đánh lộn với ông ở bệnh viện được, cũng cả nắm tuổi rồi, vậy thì khác nào để người khác cười vào mặt nên bà chỉ đành ngồi xuống tức giận với máy tính và nói một cách rõ ràng: "Ông già Lục, tôi nể mặt Niệm Niệm nên mới ở lại, nếu như không phải Niệm Niệm làm người ta quá yêu thương thì tôi mới không bị mắc bẫy này đâu!"
"Đúng, hoàn toàn chính xác!" Ông Lục được như ý nguyện nên cười: "Niệm Niệm nhà chúng ta đúng là làm người ta yêu thích, cũng làm người ta thương, nhưng trước đây chẳng phải bà vẫn có chút oán trách với con bé sao?"
Trên mặt Đàm Uyển có chút thấy có lỗi: "Chẳng phải là vì thương con trai sao? Cứ tưởng là con trai trả giá nhiều như vậy mà Niệm Niệm đều không coi trọng nhưng thì ra lại không phải vậy.. Trong lòng tôi bây giờ chính vì đã hiểu lầm con bé nên đang rất xấu hổ đây! Vì thế từ nay về sau tôi phải yêu thương nó như con gái ruột mới được!"
"Nói hay lắm!" Ông Lục không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh bà: "Bà xem, chúng ta có đứa con trai tốt như vậy, con dâu tốt như vậy đã trọn vẹn rồi!"
Vừa nói cánh tay cũng muốn vòng qua lưng Đàm Uyển, nhưng vừa chạm vào áo Đàm Uyển thì cửa liền bị gõ "cạch cạch cạch"
Ông Lục tức giận: "Ai đấy?"
"Ba, là con!" Bên ngoài vang lên tiếng của Lục Hướng Bắc.
"Là con trai, có phải Niệm Niệm có chuyện gì rồi không?" Đàm Uyển lập tức đứng dậy mở cửa.
Tay ông Lục vẫn trong dáng ôm cứng đờ trong không trung, cuối cùng mới buông xuống, dù sao chuyện Niệm Niệm cũng quan trọng hơn nên trong lòng cũng không có gì oán trách nhưng.. nhưng vẫn có chút tiếc nuối, chỉ một chút nữa thôi..
"Con đến lấy laptop để gọi video với Loan Loan, cho Niệm Niệm nhìn các con!" Lục Hướng Bắc tự đẩy xe lăn đi vào.
"Ừ, ý kiến này hay, hay là ngày mai bảo Loan Loan mang bọn trẻ đến đây đi!" Ông Lục đột nhiên lại đưa ra một quyết định mới.
"Cũng được, để các con cho mẹ thêm dũng khí!" Lục Hướng Bắc cười, lấy laptop đi, khi đi vẫn kiên trì để mẹ nghỉ ngơi, tự mình chăm sóc vợ.
Chăm sóc bệnh nhân là chuyện mệt nhất, tuy mẹ có cách bảo dưỡng dung nhan nhưng dù sao cũng có tuổi rồi, thức đêm sẽ rất vất vả, anh không nỡ, còn về bản thân anh thì việc chăm sóc người phụ nữ của mình chính là trách nhiệm và nghĩa vụ đương nhiên của anh, đây là số rồi, anh chấp nhận số mệnh, hơn nữa cũng là can tâm tình nguyện.
Nhưng Đàm Uyển thì thứ nhất là vẫn không yên tâm hai vợ chồng, thứ hai là không muốn đơn độc ở qua đêm với ông Lục nên cuối cùng vẫn đi theo, còn nói với con trai: "Con yên tâm, hai vợ chồng con nếu như thấy mẹ gây trở ngại thì cứ coi như mẹ không tồn tại là được, mẹ ở chỗ nào mát mẻ là được, chỉ cần ngủ trên xô pha thôi, không cản trở các con đâu, như vậy là được chứ gì?"
Bà đã nói như vậy rồi nên Lục Hướng Bắc cũng không thể làm khác được, để Đàm Uyển đẩy anh về phòng bên cạnh, để ông Lục một mình trợn mắt ở đó, cuối cùng đành lạc lõng đóng cửa lại, than vãn, đây là cơ hội khó có để được ở riêng đó, ở Bắc Kinh, Đàm Uyển luôn ngủ cùng hai đứa cháu, chưa từng cho ông đến gần.. Nhưng sự hồi phục của con dâu là quan trọng nhất, ông không thể có tầm nhìn lệch lạc được, ừm, không thể.. ngày tháng sau này còn dài.. Chỉ cần tên người Pháp kia không đến Bắc Kinh gây rối.. Hừ, hắn dám đến sao? Bộ đội sẽ tiêu diệt hắn ta.
Sự thực đã chứng mình, đồng chí Lục đã nghĩ nhiều rồi.. Bộ đội là dùng để bảo vệ an ninh đoàn kết của quốc gia mà.
Vì hiểu được lo lắng không yên của Đồng Nhất Niệm nên trước đó Lục Hướng Bắc vẫn luôn nói chuyện với cô, nói mọi chủ đề nhưng cô vẫn chỉ có vẻ mệt mỏi, trong lòng phiền loạn.
Lục Hướng Bắc cũng mặc kệ lúc này là nửa đêm mà gọi điện thoại về Bắc Kinh đánh thức Loan Loan, để chị ấy bế bọn trẻ đến.
Mắt Loan Loan ngái ngủ lim dim, cùng với Trác Thần Viễn mỗi người bế một đứa đến trước máy tính.
Khi hai đứa trẻ mập mạp ngủ ngon xuất hiện trước màn hình Đồng Nhất Niệm không nhịn được mà lấy tay sờ, rõ ràng chỉ sờ được màn hình hiển thị nhưng đầu ngón tay dường như có thể cảm nhận được làn da non mịn của các con, tình cảm dịu dàng ấm áp lại lan tràn trong lòng.
"Nhớ các con không? Ba bảo ngày mai để Loan Loan đưa các con đến đấy." Anh nói nhẹ bên tai cô.
"Đừng, đừng!" Cô vội lắc đầu, cô không muốn các con nhìn thấy mẹ chúng như này, tuy các con còn chưa có kí ức và năng lực phán đoán nhưng cô không muốn trong đầu các con có một chút vết nhơ nào.
Anh chỉnh đầu cô đúng chỗ, để cô có thể tiếp tục nhìn các con trên màn hình: "Không, các con sẽ đến, nhất định sẽ đến, chúng ta là một gia đình, sẽ cùng hạnh phúc và đau khổ, anh biết em đang nghĩ gì trong lòng, nếu như em có lo lắng này thì càng phải kiên cường hơn, mau chóng khoẻ lại, chúng ta cùng mang các con đi phơi nắng, cùng nhau leo núi, cùng nhau làm rất nhiều chuyện tốt đẹp!"
Cùng với lời nói của anh, trước mắt Đồng Nhất Niệm cũng hiện lên một bức tranh tươi đẹp, ánh nắng ngập tràn, hoa nở khắp nơi, cô và anh còn có các con cùng cười vui vẻ.
Anh thấy trong mắt cô có chút mong mỏi liền hô lên với máy tính: "Đô Đô, Đồng Đồng mau tỉnh dậy nói chuyện với mẹ nào! Mau gọi mẹ đi, bảo mẹ cố gắng lên đi!"
Nửa đêm canh ba đánh thức các con dậy nghe con trai khóc là việc anh thường làm nhưng hôm nay ở trong bệnh viện lại không có mic, nhưng lại như có kì tích, hai đứa bé lại hăng hái tỉnh dậy, đầu tiên là Đô Đô mở đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn khắp nơi, sau đó là Đồng Đồng luôn làm loạn cùng với anh trai bắt đầu i a.
"Nghe thấy không, Đồng Đồng đang gọi em đấy, con đang nói mẹ ơi cố lên! Con và anh trai ngày mai sẽ đến thăm mẹ!" Lục Hướng Bắc vui vẻ hôn mặt cô.
Đồng Nhất Niệm không nói gì chỉ mím môi cười, ngón tay run rẩy bắt đầu sờ mặt con trai trên màn hình.
Loan Loan liền đặt Đô Đô lên lên bàn, Đô Đô hiếu kì sờ vào đầu camera, cả màn hình trở thành bàn tay nhỏ bé của thằng bé, Đồng Nhất Niệm vui vẻ nói với anh: "Đô Đô bắt tay với em kìa!"
"Đúng thế, con trai thật ngoan!" Lục Hướng Bắc an ủi cười đáp lại dịu dàng, có thể nhìn ra được gặp con đang ở phương xa đã làm tinh thần cô phấn chấn lên nhiều, hình như đã có thể an ủi trái tim cô trở nên yên bình hơn, không còn khó chịu nữa.
"Lục Hướng Bắc.. Em đã lâu lắm không gặp các con rồi, nếu như không phải vừa rồi anh nói là Đồng Đồng thì em đã không phân biệt được đứa nào nữa rồi." Cô nói một cách buồn rầu.
Anh cười: "Cái này dễ thôi, ngày mai là có thể gặp được rồi, về sau chúng ta ngày nào cũng sẽ ở cùng nhau, sẽ không bao giờ cách xa nữa."
Khoé môi cô nhếch lên một cách dịu dàng, cả gương mặt cũng trở nên yên bình.
Nhưng bức tranh yên bình này không duy trì được lâu, Đô Đô và Đồng Đồng bắt đầu không chịu nữa và bắt đầu khóc.
Loan Loan vội ôm Đô Đô lên nói với hai đứa: "Bọn trẻ muốn ăn rồi, hai đứa em nhanh chóng khoẻ lại đi rồi đón bọn trẻ qua tự chăm sóc đi. Lại nói chị và Trác Mập có khổ không chứ? Trác Tiểu Mập nhà chị mà chị còn chưa vất vả thế này bao giờ đâu đấy!"
Đây chính là Loan Loan, rất thoải mái không kiêng nể như vậy, phong cách quan tâm khác biệt, một Loan Loan như vậy làm Đồng Nhất Niệm cảm thấy rất thân thiết mà cười theo rồi bảo Lục Hướng Bắc đánh chữ: "Bảo họ đừng tắt camera, em muốn nhìn các con uống sữa."
"Được, tuân lệnh!" Bà xã đã có lệnh thì anh không dám không làm theo, ngón tay lập tức nhảy múa trên bàn phím.
Trước mắt nhìn thấy Trác Thần Viễn bế Đồng Đồng pha hai bình sữa đến, Đồng Nhất Niệm nhìn đến không dám chớp mắt, cô yêu mỗi một vẻ mặt và động tác của các con, yêu nhất là dáng vẻ khi chúng uống sữa.
Có lẽ vì bản thân cô không có sữa nên trong lòng vẫn có một vướng mắc thế nên cô yêu nhất là tướng ngủ của các con sau khi được ăn uống no say, như vậy trong lòng cô sẽ cảm thấy rất mãn nguyện.
Hai cái miệng nhỏ của các con ngậm bình sữa đang hoạt động rất mạnh, mỗi lần nhìn thấy động tác này cô đều sẽ cười, lần này còn cười ra tiếng nữa.
Cuối cùng sữa trong bình cũng dần ít đi, miệng nhỏ của các con cũng dừng động tác, mắt khép lại, ngủ mất rồi.
Trẻ con đơn giản như vậy đó, ăn no ngủ đủ chính là hạnh phúc.
Nhưng đối với mỗi một người mẹ thì nhìn các con ăn no ngủ say chính là hạnh phúc.
"Lục Hướng Bắc, chúng ta nợ các con quá nhiều rồi.." Trong lòng cô không phải không thấy áy náy, mấy tháng nay các con đều không được lớn lên trong vòng tay cô.
"Ừm, chúng ta vẫn còn cả đời để yêu chúng mà." Anh cũng nắm lấy tay cô, hình như tay của cô không còn run nhiều như trước nữa, lòng anh lại thấy được an ủi hơn.
"Tắt máy tính đi, các con phải ngủ rồi, nhà Loan Loan cũng phải ngủ nữa." Cô đã làm mọi người vất vả đủ rồi, lại còn làm thế này vào lúc nửa đêm nữa, làm cho mọi người ở Bắc Kinh cũng bị nháo hết cả lên rồi.
"Được!" Anh đánh mấy chữ chúc ngủ ngon với nhà Loan Loan xong thì đóng laptop lại.
Khi anh đánh chữ Đồng Nhất Niệm vẫn luôn nhìn anh, nhìn ánh mắt tập trung của anh, nhìn vết băng bó đã thay trên đầu anh, đồng thời cũng nhìn dáng vẻ tiều tuỵ, xanh xao, mệt mỏi của anh.
Sự thương xót trong lòng cô lại dâng trào cuồn cuộn.
Cô vĩnh viễn nhớ lời mà Oanh Oanh đã mắng cô: Cô không hiểu anh, không biết trân trọng anh, không quan tâm anh, không đủ yêu anh..
Lúc này cô còn chưa có tinh thần và sức lực để tự nhắc nhở bản thân, nhưng câu nói này lại cứ vô cớ hiện ra trong đầu cô, có lẽ là thật vậy nhỉ.
Cô không nỡ để anh cứ như này tiếp tục vất vả cùng mình nữa, anh sẽ không chịu nổi mất.
Vì thế khi anh đóng laptop lại cô cười nói với anh: "Lục Hướng Bắc, em mệt rồi, muốn ngủ đây."
"Thật sao?" Anh rất vui, như vậy đối với cô là một sự tiến bộ rất lớn đấy. Phải biết rằng phấn khích không ngủ được là chuyện phồ biến nhất và khó chịu nhất trong những phản ứng cai nghiện.
"Ừm, thật đấy." Thật ra cô không buồn ngủ chút nào, chỉ là không muốn anh thức đêm cùng mình thôi.
"Vậy được, em ngủ đi!" Anh đắp chăn cẩn thận cho cô, tay lại vẫn luồn vào trong nắm chặt tay cô.
Cô có chút chậm chạp: "Anh không cần nắm tay em đâu."
"Tại sao?" Anh rõ ràng là bị tổn thương vì câu nói này.
"Anh nắm tay em thì em sẽ nhớ anh, sẽ không ngủ được." Cô chỉ đành nói dối, thật ra là vì sợ khi bản thân cô khó chịu sẽ không nhịn được mà run rẩy làm anh phát hiện bản thân cô đang giả vờ buồn ngủ.
Anh cười rồi buông tay cô ra: "Thôi được, tha cho em đấy, chờ em khỏi rồi thì không tối nào tha cho em đâu."
Câu nói này có nghĩa khác.
Thần sắc cô hơi biến đổi, có chút không được tự nhiên.
Anh cũng nhận ta, tình hình trước mắt không thích hợp để đùa kiểu này, vì thế lại cười, nắn mũi cô: "Đừng nghĩ nhiều, cô gái xấu xa, mau ngủ đi, anh sẽ trông em!"
"Anh cũng đi ngủ đi!" Cô không biết nói gì, cô giả vờ ngủ chính là vì muốn anh ngủ, kết quả anh lại muốn trông cô sao?
"Em ngủ rồi thì anh cũng sẽ đi ngủ, nhắm mắt vào đi, ngoan nào!" Anh thấp giọng dỗ dành cô, hừ, tay cô không ở trong tay anh thì sao anh có thể yên tâm ngủ được chứ?
Đồng Nhất Niệm thầm than trong lòng, chỉ đành nhắm mắt lại.
Khi còn khoẻ mạnh giả vờ ngủ là một chuyện rất dễ dàng, nhắm mắt lại cơ thể không động đậy là được nhưng hiện tại mà làm như vậy lại trở thành một chuyện vô cùng đau đớn.
Lúc trước có anh cùng nói chuyện với cô, có cuộc gọi video với các con nên dường như không khó chịu lắm nhưng khi để bản thân vào một màn đêm tối yên tĩnh thì nhịp đập trái tim không bình thường trở nên vô cùng rõ ràng, cái tiết tấu nhanh khác thường mà bắt cô phải nằm yên một tư thế là vô cùng khó chịu, dường như nếu như không động đậy một chút thì trái tim sẽ nhảy ra ngoài vậy, tinh thần thì giống như muốn suy sụp luôn rồi.
Nhưng cô không dám động, thậm chí đến mi mắt cũng không dám chớp, cô phải tạo cho anh thấy được để anh có thể yên tâm ngủ.
Còn anh đã vô cùng mệt mỏi rồi, thấy cô có thể yên ổn cũng cho rằng cô đã ngủ thật liền cúi đầu hôn lên môi cô, cô rõ ràng cảm nhận thấy nhưng vẫn giả vờ như không biết, cứng đờ duy trì tư thế không đổi.
Đến một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân trong phòng bệnh mới hé mở mắt thì phát hiện anh đã gục xuống giường ngủ rồi, còn Đàm Uyển đang lấy một tấm chăn đắp lên lưng anh.
"Mẹ.." Cô nhẹ nhàng dùng khẩu hình gọi bà.
Đàm Uyển không dám lên tiếng sợ đánh thức con trai, cúi đầu xuống đến gần cô, xem cô cần gì.
"Mẹ, chúng ta đẩy anh ấy lên giường ngủ đi." Cô cố nhịn nói thật nhỏ. Đàm Uyển gật đầu.
Nào ngờ tay anh lúc này lại trượt vào trong chăn của cô, tự nhiên nắm lấy tay cô, còn nắm chặt như không yên tâm vậy.
"Giờ sao.." Đàm Uyển lắc đầu, ra hiệu đừng động đến anh nữa, khó khăn lắm anh mới ngủ được, nếu động lại thêm giày vò anh.
Đồng Nhất Niệm cũng không biết làm sao chỉ đành nằm yên tiếp.
Như này cô còn khổ sở hơn trước nữa.
Vốn tưởng sau khi anh ngủ bản thân có thể xuống gường đi lại hoặc lật người để anh có thể ngủ yên ổn nhưng quá trình giả vờ ngủ của cô đúng là kết thúc rồi nhưng như bây giờ nếu như tay cô động một chút thì chằng phải anh sẽ tỉnh sao?
Nhưng sự khó chịu trong người lại rõ ràng như vậy, nếu như cô không động đậy thì cô thấy trái tim mình sẽ nứt tách ra mất.
Nhưng nghe tiếng thở đều đều của anh cô sao có thể nhẫn tâm chứ? Cuối cùng lại như cũ cắn môi nhẫn nhịn chịu đựng.
Đàm Uyển ban đầu không biết nhưng sau đó nhận ra vẻ mặt của cô vô cùng đau đớn, ngũ quan cũng cau có lại, ban ngày môi cô bị cắn rách lúc này vốn đã đóng vảy nhưng lúc này lại bắt đầu chảy máu, bà lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, nói nhẹ bên tai cô: "Niệm Bảo à, con rất khó chịu à?"
Đồng Nhất Niệm không chịu nổi nữa, nếu như không nói ra chắc sẽ sụp đổ mất, nước mắt lập tức lã chã nhưng vẫn không dám động đậy, chỉ dùng khẩu hình khóc với Đàm Uyển: "Mẹ ơi, con khó chịu lắm, rất khó chịu.."
"Hay là con ngồi dậy chút nhé?" Đàm Uyển hỏi nhỏ bên tai cô, định đỡ vai cô, giúp cô ngồi dậy.
Cô vội lắc đầu khóc nhưng vẫn nói nhỏ bên tai Đàm Uyển: "Không cần đâu.. đừng động.. anh ấy rất yếu.. cần nghỉ ngơi."
Nước mắt Đàm Uyển cũng chảy theo, ôm lấy vai cô nói nhỏ: "Đứa bé ngoan, con ngoan, làm khổ con rồi, nhưng con biết làm sao đây?"
"Mẹ ơi, con có thể.. con có thể kiên trì được.." Cô nín thở, cắn răng: "Nhưng" Cô vừa khóc vừa nói: "Mẹ ở đây cùng con được không? Con con vẫn không đủ kiên cường, con sợ một mình con sẽ không chịu đựng được."
"Tất nhiên là được rồi, mẹ tất nhiên là ở đây rồi, nào, nếu như khó chịu thì cấu vào tay mẹ, tay này cứ ra sức đi!" Đàm Uyển ngồi đầu giường nắm chặt tay còn lại của Đồng Nhất Niệm, Đồng Nhất Niệm lập tức nắm lại, cùng Đàm Uyển mười ngón tay đan xen vào nhau.
Vì thế cả đêm để người đàn ông bên cạnh có thể ngủ một giấc thật ngon mà Đồng Nhất Niệm đã chịu đựng đau đớn do phản ứng lớn nhất trong giai đoạn cai nghiện mà lại không động đậy chút nào, chỉ cắn môi kiên trì, khi không kiên trì nổi thì mới ra sức đâm vào tay Đàm Uyển, kết quả cuối cùng là không chỉ môi cô bị cắn rách mà tay của Đàm Uyển còn bị đâm đến chảy máu.
Đàm Uyển bị một Đồng Nhất Niệm như vậy cảm động sâu sắc, vì con trai, vì Đồng Nhất Niệm mà bà cũng cả đêm không động đậy chút nào, chỉ để cho Đồng Nhất Niệm đâm vào tay bà, sự yêu thương và trân trọng với Đồng Nhất Niệm trong lòng bà lại tăng thêm mấy phần, thân thiết như con gái, cứ như vậy đi..
Khi ánh sáng ban mai ló ra thì y tá đến kiểm tra phòng và đánh thức Lục Hướng Bắc, lúc này sự sợ hãi và đau khổ của ngày đầu tiên đã đi qua.
Lục Hướng Bắc sau khi tỉnh lại việc đầu tiên là phát hiện khoé môi cô đang chảy máu, vội kinh hãi nói: "Tối qua em lại khó chịu sao? Sao anh lại không biết? Anh đúng là đáng chết, ngủ say quá rồi! Sao em lại không gọi anh?"
Đồng Nhất Niệm chỉ cười với anh: "Không sao, em ngủ khá tốt! Còn anh thì sao? Ngủ ngon không?"
Đây mà gọi là ngủ ngon sao? Vết thương trên môi kia làm sao mà có vậy? Ánh mắt anh buồn rầu: "Em nói xem! Anh ngủ như heo vậy!" Nếu không thì sao anh lại không cảm thấy được bất thường của cô chứ?
Nhưng anh không hiểu được bản thân anh thật sự ngủ say vậy sao? Bình thường giấc ngủ của anh thường rất nông, đây là do công việc ảnh sát rèn luyện ra, chỉ hơi có động tĩnh là sẽ tỉnh, còn sáng nay khi tỉnh dậy anh phát hiện anh rõ ràng là nắm lấy tay cô, nếu như cô có vô cùng đau đớn thì anh không thể không cảm nhận được! Trừ khi cô cả đêm không động đậy, nhưng như vậy thì không thể nào!
Nhưng bà xã lương thiện đáng yêu của anh, người từng bị nói là không biết cách yêu anh vậy mà lại thật sự làm được việc mà người thường không làm được, chỉ là những ẩn nhẫn, lặng lẽ chịu đựng đau khổ này cô không cho anh biết mà thôi.
Cô cố ý cười thoải mái: "Có thể buông tay em ra được chưa? Anh tự mình xem đi, nếu như em rất đau thì sao tay của anh lại không có dấu vết gì được chứ? Chắc chắn sẽ có đầy dấu cào rồi!"
Anh rút tay từ trong chăn ra, quả nhiên trừ dấu móng tay cũ ban ngày ra thì không có vết nào mới.
"Lục Hướng Bắc, em muốn ăn cháo.. em đói.. muốn ăn cháo cá có được không?" Cô thậm chí còn học cách nhõng nhẽo với anh, cô biết việc có thể làm anh vui chính là cái dạ dày lớn và nụ cười tươi của cô.
"Được, tất nhiên là được rồi!" Anh vô tình nhận ra Đàm Uyển giấu tay sau lưng, trên tay có vết máu, cuối cùng cũng hiểu được tối qua đã xảy ra chuyện gì: "Anh đi rửa mặt sau đó cho em uống thuốc, rồi bảo mẹ mang cháo đến!"
Anh vội đi vào nhà tắm, đóng cửa lại, mở vòi nước, trong tiếng nước chảy rào rào anh vùi mặt vào khăn lông mà khóc.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, sao trên thế giới lại có người phụ nữ ngốc như cô chứ?
Cô có biết những đau đớn cô phải đối mặt là việc mà nhiều đàn ông còn rất khó có thể chịu đựng được không? Còn cô lại chỉ vì muốn anh được ngủ một giấc mà đã để bản thân chịu đựng nhiều như vậy sao?
Nếu như đây không gọi là yêu thì gọi là gì đây? Anh còn cần phải nghi ngờ sao?
Cảm động liền khóc, yêu thương cũng khóc. Đối với người phụ nữ ngốc nghếch này anh không cần phải keo kiệt nước mắt của mình, khóc vì cô không hề mất mặt đàn ông.