Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

chương 349

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Niệm Niệm, con làm sao vậy?" Đàm Uyển thấy sự khác thường của cô nên nắm chặt tay cô trong xe cấp cứu.

Cô rất mệt mỏi rồi nên đành dựa vào người Đàm Uyển, nhỏ giọng nói: "Con không sao, chỉ là rất mệt, rất mệt, dì Đàm, con mệt lắm."

Đúng thế, cô rất mệt, rất muốn ngủ, dựa vào người Đàm Uyển, cô cảm thấy cả người bã ra, nhưng tinh thần hình như lại rất hưng phấn.

Đàm Uyển thương cô, xoa mặt nhỏ của cô: "Mệt rồi thì ngủ đi, cô bé ngốc, con đã vất vả rồi."

Dù đã trải qua quãng đường bay dài nhưng giữa ngón tay của Đàm Uyển vẫn có mùi hương đặc biệt của bà làm cho Đồng Nhất Niệm lại nhớ về mẹ mình, tuy có ngăn cách một thời gian ngắn với bà nhưng sau đó đã dần dần mất đi rồi sao? Hơn nữa, lúc này trong lòng cô lại đang rất sợ hãi, không nhịn được ngấn nước mắt gọi bà: "Dì Đàm.."

"Ừm!" Đàm Uyển đáp lại dịu dàng, sau đó ôm cô vào lòng: "Về sau có chuyện gì nhất định phải nói với người trong nhà, đừng tự làm theo ý mình, con là một người con gái mà con gái thì giống như thủy tinh vậy, cần được bảo vệ cẩn thận, con tự mình giày vò mình như vậy làm cả nhà ai cũng thấy thương chết mất!"

Mấy chữ người nhà ấm áp như vậy làm Đồng Nhất Niệm lại không kìm nén được, hai tay ôm lấy eo Đàm Uyển, nghẹn ngào: "Dì Đàm, con.."

Đàm Uyển nói có gì nhất định phải nói với người trong nhà, nhưng việc như này thì cô vẫn không thể nói ra được, đây là một việc đáng sợ và đáng xấu hổ đến thế nào chứ. Nếu như mọi người trong nhà đều biết, nếu như Lục Hướng Bắc biết thì sẽ thương tâm và đau khổ đến nhường nào chứ.

Cô không muốn họ buồn bã, càng không muốn công bố cho mọi người biết trải nghiệm đáng sợ này của cô.

Dường như cô từng nhìn thấy trong tiểu thuyết nào đó, người nghiện ma túy chỉ cần chống đỡ được đau đớn khi cơn nghiện phát tác là có thể cai được chẳng phải sao? Cô không nhịn được mà giữ một tâm lí ăn may, một là mình mới bị tiêm một lần có lẽ sẽ không thành nghiện, bây giờ chỉ là khó chịu mà thôi, hai là lùi hàng vạn bước đi, dù có nghiện thì cô cũng có thể lén lút chịu đựng chống đỡ cho qua được chẳng phải sao? Cô có thể làm được, nhất định có thể!

Vì thế cô lại lần nữa làm theo ý mình.

Khi Đàm Uyển truy hỏi cô rốt cuộc là làm sao, cô chỉ mang theo giọng nói nghẹt mũi nghẹn ngào nói trong lòng Đàm Uyển: "Không sao ạ, chỉ là.. nhớ mẹ thôi ạ.. dì Đàm.. con nhớ mẹ rồi.."

Đừng hỏi cô nữa, còn hỏi nữa thì cô sẽ thật sự khóc mất.

Vào lúc đáng sợ như thế này cô rất muốn có một vòng ôm ấm áp làm chỗ dựa, nếu như mẹ cô vẫn còn sống thì tốt biết bao, có phải có thể nói chuyện này với mẹ rồi không? Trước đây Nhất Lăng dù có chuyện gì buồn phiền cũng đều nói với mẹ nhỏ, giống như chỉ cần nói với mẹ là buồn phiền gì cũng biến mất vậy. Nhưng cô lại không có mẹ, có buồn phiền gì cũng phải tự đè nén trong lòng, cô thật sự rất nhớ mẹ.

Đàm Uyển vì cô như vậy mà bộc lộ hết mọi tình cảm thương yêu nhưng không biết tại sao cô bỗng nhiên lại nhu mì như vậy, bà chỉ biết lần đi Philippines này chắc đã làm cô bị sợ hãi nên càng ôm cô chặt hơn, dỗ dành cô: "Con bé ngốc, dì không phải là mẹ con sao? Tất cả đã qua hết rồi, chờ Ân Chi khỏe lại, chúng ta cùng nhau đi Bắc Kinh, ba mẹ đều mong được cùng các con đoàn viên đây này, đến khi đó sẽ không còn những trắc trở và phiền não nữa, cả nhà sẽ cùng vui vẻ, nhé?"

Tất cả đều qua rồi sao?

Đúng thế, tất cả đã qua hết rồi, nhất định là vậy!

Cô ngây người cúi đầu nhìn đôi mắt vẫn nhắm chặt của Lục Hướng Bắc, anh yêu hãy nói cho em biết tất cả thật sự đã qua hết rồi sao? Nhưng anh lúc này không cách nào trả lời cô.

Xe cấp cứu í o đến được bệnh viện, bác sĩ và phòng bệnh đều đã chuẩn bị hết rồi, mẹ Lương và chú Lương cũng đang chờ ở bệnh viện, nhìn thấy họ đến, mẹ Lương không nhịn được chảy nước mắt nhưng lại chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám vào phòng bệnh, bởi vì trước đây Đàm Uyển không thích con trai và bà quá gần gũi.

Mọi người đều bận chuyển Lục Hướng Bắc lên giường bệnh nên nhất thời không để ý nhiều, đến khi mọi thứ thỏa đáng rồi ông Lục và Đàm Uyển mới nhớ ra hai người nhà họ Lương cũng đến.

Ông Lục vội bước nhanh đến trước mặt hai người họ, trịnh trọng nắm tay chú Lương: "Từ lâu đã muốn đến cám ơn hai người rồi, chỉ là không biết nên dùng thân phận thế nào mà thôi, Hướng Bắc lại cũng không thích, hôm nay cuối cùng đã có cơ hội rồi, cảm ơn hai người đã cho Hướng Bắc sinh mệnh thứ hai thậm chí là thứ ba nữa!"

Chú Lương là người thành thật chỉ biết cười mà không nói gì, mẹ Lương lại có chút không tự nhiên đứng thẳng bên cạnh chú Lương, không biết làm sao.

Đến lúc này, Đàm Uyển cũng thật sự rất biết ơn nhà họ Lương, chủ động đến ôm vai mẹ Lương, rơi nước mắt: "Trước đây là do tôi không tốt, rõ ràng là hai người có ơn với tôi nhưng tôi lại sợ trong lòng Ân Chi chỉ có hai người, thế nên.. tóm lại mong chị hãy tha lỗi cho em, về sau, Ân Chi chính là con trai ruột của chị!"

"Cái gì mà Ân Chi chứ, tôi cảm thấy cái tên Hướng Bắc rất tốt! Không cần đổi tên đâu!" Ông Lục lườm Đàm Uyển, sửa lỗi của bà, nhà họ Lương có thể để Hướng Bắc mang họ Lục thì ông đã rất biết ơn rồi, còn đắn đo một cái tên làm gì chứ?

Đàm Uyển lúc này cũng không giận dỗi mà chỉ gật đầu gọi theo: "Đúng, là Hướng Bắc, là tôi nhất thời chưa sửa được miệng thôi mà!"

Mẹ Lương đau lòng nhìn Lục Hướng Bắc còn bất tỉnh trên giường bệnh: "Chỉ cần thằng bé khỏe mạnh là được rồi, những thứ khác đều không quan trọng.."

"Đúng, đúng, chị dâu nói đúng, chúng ta già rồi, quan trọng là đứa bé này bình an khỏe mạnh, chúng ta đều sẽ yên lòng." Ông Lục đổi cách gọi mẹ Lương thành chị dâu, cũng chính là gọi anh em với chú Lương rồi.

Người lớn mải nói chuyện với nhau đã bỏ quên mất Đồng Nhất Niệm, chỉ có Thành Chân nhận ra cô không được bình thường, cô quắp người trên xô pha, mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi.

"Chị dâu!" Thành Chân gọi một tiếng mới lấy lại sự chú ý của mọi người.

Đồng Nhất Niệm mở mắt phát hiện mọi người đang nhìn mình, gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Con buồn ngủ quá.."

"Chỉ là buồn ngủ sao? Sao mẹ cảm thấy con như bị ốm vậy?" Mẹ Lương cau mày, rõ ràng cảm thấy bất thường, bước lên muốn sờ trán cô.

Đồng Nhất Niệm như bị làm kinh động vội tránh đi: "Không, con không bị ốm!"

"Cứ gọi bác sĩ đến kiểm tra đi!" Ông Lục đánh giá cô, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

"Không, không kiểm tra đâu!" Phản ứng của cô rất kịch liệt, trong mắt còn có sự hoảng sợ, sao cô dám để bác sĩ kiểm tra chứ? Lỡ như kiểm tra máu hay nước tiểu ra thì biết làm sao? Nhưng cũng lại sợ phản ứng quá mạnh này của bản thân làm mọi người nghi ngờ nên tủi thân nói: "Con sợ đau.. con không kiểm tra đâu.. con không bị ốm.. thật sự không ốm.. chỉ là rất mệt thôi.."

"Thật sao?" Mấy người đồng thanh hỏi cô.

"Thật ạ!" Vừa nói cô còn vừa ngáp dài.

"Vậy thì con về nhà ngủ đi, ở đây có mấy người chúng ta rồi!" Đàm Uyển đề nghị.

"Về nhà làm gì? Còn có phòng bệnh trống không? Đăng kí một phòng đi, sợ con trai tỉnh lại người muốn nhìn thấy đầu tiên là con bé đấy, bốn người già chúng ta gộp lại cũng không bằng một mình con bé đâu!" Ông Lục hiểu rõ lòng con trai, đồng thời vẫn có khí chất bá đạo như thường.

Thật ra, bản thân Đồng Nhất Niệm muốn về nhà nghỉ ngơi, cô thậ sự rất sợ dáng vẻ nhếch nhác của mình bị họ nhìn thấy, nhưng nếu như cố chấp đòi về thì cũng không hợp tình hợp lí lắm, họ liệu có càng nghi ngờ hơn không?

Cuối cùng cô vẫn nghe theo sắp xếp của ông Lục, nằm ở phòng bên cạnh phòng Lục Hướng Bắc.

Cô lấy cớ buồn ngủ không cho ai ở trong phòng cùng cô, rèm cửa cũng kéo vào, khóa trong, tắm rửa, thay quần áo của bệnh viện rồi vùi mình vào trong chăn, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ. Cô rất mong mình có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy lại là một ngày nắng ấm ngập tràn, trời quang mây tạnh, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhưng cô càng muốn ngủ thì lại càng không thể ngủ được, trái tim cứ đập thình thịch liên hồi, đập nhanh hơn bình thường nhiều, dạ dày thì cứ cuộn lên, cảm giác buồn nôn vẫn cứ giày vò cô, cơ thể mệt mỏi và tinh thần hưng phấn đang đấu tránh kịch liệt, kết quả của trận đấu này là đau đầu đến muốn nứt ra.

Cô cắn răng, tay nắm chặt ga giường, cố gắng nhẫn nhịn, không ngừng nói với bản thân mình, không được để thành nghiện, nhất định không được nghiện, đây không phải là triệu chứng khi lên cơn nghiện ma túy, chỉ là phản ứng không thoải mái mà thôi, chỉ cần cô nhịn một chút là sẽ qua thôi.

Nhưng quá trình nhịn này gian nan biết bao, tay cô đã nắm đến tím xanh rồi nhưng triệu chứng đau khổ này vẫn chưa hết.

Cô cuối cùng không thể nằm tiếp được nữa, cô cảm thấy trái tim mình hình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vì thế cô đứng dậy đi lại, nhưng đi qua đi lại càng làm cô sốt ruột, vì thế lại nằm xuống giường, cứ giày vò như vậy nhiều lần, đến khi khe rèm đóng chặt kia có ánh sáng lọt qua thì cô biết trời đã sáng rồi, có lẽ bên ngoài đang tràn ngập ánh nắng nhưng ngày trời đẹp thuộc về cô thì lại vẫn chưa đến.

Ngược lại, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra.

Cùng với nhiệt độ ngày càng tăng cao thì ánh nắng ló qua rèm càng rực rỡ, cô biết đã trưa rồi.

Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa, hình như là giọng của mẹ Lương gọi "Niệm Niệm.. Niệm Niệm.. Niệm Niệm.. ăn cơm không con?" gì đó, nhưng cô cũng không dám trả lời, chỉ trốn mình trong chăn không dám lên tiếng, giả vờ như ngủ không nghe thấy.

May là mẹ Lương gọi mấy tiếng rồi rời đi, thời gian từng chút một trôi qua, cô lăn đi lăn lại trên giường, đầu đau muốn nổ tung, cô cảm thấy thế giới cách mình ngày càng xa, trong đầu dường như có những tiếng "ung ung ung" không ngừng vang lên, dường như có rất nhiều muỗi đang kêu quanh cô, dần dần âm thanh này ngày càng lớn, từng lớp từng lớp, ùn ùn kéo đến.

Toàn thân cô lạnh run, khí lạnh liên tục ngấm vào da, giống như có mèo nhỏ cào lên da vậy, rất ngứa ngáy, ngứa ngáy này rất nhanh ngấm vào trong da đến tận mạch máu, ngấm cả vào xương tủy, cô rất muốn bắt lấy nhưng cô vẫn còn lí trí nên móng tay cấu chặt vào ga giường, ra sức cắn môi nhẫn nhị chịu đựng,

Môi cô bị cắn rách nhưng lại không cảm thấy đau, cắn đến cháy máu, máu chảy vào trong miệng cô cũng không có cảm giác, cảm giác duy nhất chính là đau khổ, và khát vọng.

Khi cô ý thức được bản thân đang khát vọng cái gì thì cuối cùng đã khóc ra tiếng.

Cô bắt đầu nhớ các con, nhớ gương mặt mập tròn của Đô Đô và Đồng Đồng, cô cắn răng nói với chính mình, phải làm một người mẹ xứng đáng để chúng tự hào, làm một người mẹ không có vết nhơ nào, cô không thể có suy nghĩ tà ác xấu xa được.

Nhưng càng khắc chế thì tâm lí đối với việc khát vọng thứ đó lại càng mãnh liệt, mọi thứ trong phòng bệnh đều trở nên mờ mờ lay động, trước mắt cô xuất hiện toàn là hình ảnh Hạ Tử Du cầm kim tiêm trong tay, ống kim tiêm đó bỗng nhiên như biến thành nước suối trong xa mạc vậy, cô lại vô cùng khao khát nó.

Khi sự khao khát này ngày càng mãnh liệt thì đau khổ của cô cũng này càng mãnh liệt theo, da trên cơ thể dường như không còn khống chế được co rút lại, sự ngứa ngáy đau đớn từ trong xương tủy hoàn toàn nuốt chửng cô, cô quằn quại ngã xuống giường, mặt đất lạnh băng dường như làm cô thấy kích thích, cô bắt đầu ma sát da mình lên mặt đất, dường như làm như vậy có thể giảm bớt ngứa ngáy đau đớn từ trong xương tủy kia nhưng dù cô có chà sát như thế nào thì cũng không thể giảm bớt đau đớn ngứa ngáy kéo dài mãi kia được.

Cô cuối cùng đau đớn kêu lên.

Trong những tiếng ung ung vang lên, hình như cô nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm, cô không thể đáp trả được, cũng không có ý thức để đáp trả mà chỉ bị đau đớn vây hãm, đến khi có một tiếng rất lớn vang lên thì cửa bị người ta xô ra, cô mơ hồ nhận ra người đầu tiên đi vào là Thành Chân, là anh ta đá toang cửa phòng bệnh ra, sau đó là một chiếc xe lăn, người đang ngồi trên xe lăn.. là anh..

Cô không còn để tâm dáng vẻ bây giờ của anh nữa, nội tâm đã hoàn toàn bị ma quỷ sai khiến, cứ thế bất chấp tất cả bò đến chân anh, ôm lấy chân anh, khóc lóc cầu xin: "Cho em.. cho em.."

Anh vừa vào đã bị tình hình của cô làm cho kinh động.

Cô đang làm gì vậy? Quần áo vô cùng rối loạn, tóc tai bù xù, nằm trên đất lăn qua lăn lại, lại không đứng dậy nổi, "bò" đến dưới chân anh giống như ăn mày ôm lấy chân anh vậy.

Anh thật sự không muốn dùng từ này, khi anh dùng từ này thì trong lòng cũng đang vô cùng đau đớn, nhưng sự thực lại đúng là như vậy.

Trong đầu anh bỗng nhiên trở nên trống rỗng, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, cũng không thể liên tưởng tình cảnh trước mắt với bất cứ cảnh tượng nào được, đến khi cô khóc lóc nói ra câu "cho em.." thì anh mới hoảng hốt kinh hãi, cô muốn gì đây?

Thời khắc đó giống như một tiếng sấm sét đánh rách bầu trời, không chỉ đánh đến trái tim anh tan thành khói bụi mà cả người anh, tứ chi của anh, thân thể của anh cũng đều bị đánh thành tan thành khói bụi vào thời khắc đó.

Trong một thoáng chốc, anh chỉ mở to miệng nhìn cô chằm chằm, không nói được gì, trái tim tan vỡ, cơ thể tan vỡ, vạn vật trên thế gian cũng tan vỡ hết rồi.

Nhưng cô vẫn đang cố bò lên, ban đầu là ôm lấy gót chân anh, sau đó khó khăn lắm mới ôm được cẳng chân anh từ đó ôm được lên đến đầu gối anh, nước mắt nước mũi rơi tí tách, rất nhiều giọt rơi lên quần anh, tiếng cầu xin khàn đặc: "Cho em đi có được không? Xin anh hãy cho em đi.."

Nhìn gương mặt méo mó trước mắt này, linh hồn anh cuối cùng cũng chuyển động, nhưng vẫn không thể nào tin được, nhấc vai cô lên, gầm lên một câu: "Cho em cái gì? Em nói cho em cái gì mới được chứ?"

Thành Chân thấy vậy liền đến gần nhắc nhở đầy thiện ý: "Anh Bắc, hình như chị ấy.."

"Im mồm, không được nói, cấm được nói!" Tiếng gầm của anh lớn đến long trời, anh lẽ nào lại không biết? Lẽ nào anh nhìn không hiểu, nghe không hiểu sao? Nhưng anh không muốn nghe thấy mấy chữ xấu xí đó! Anh không muốn mấy chữ xấu xí đó liên quan gì đến Niệm Niệm tốt đẹp của anh hết! Cô là tinh linh nhỏ tốt đẹp nhất của anh! Là bướm nhỏ màu xanh bích nhảy múa cả trong và ngoài giấc mơ của anh, là ngôi sao lấp lánh nhất trong bầu trời của anh! Sao cô có thể liên quan đến thứ đó được chứ? Không! Không thể nào! Nhất định là nhầm lẫn rồi! Nhất định là anh nhìn nhầm rồi!

Anh ôm cô đặt lên đùi mình, ôm cô vào lòng thật chặt, đầu vùi vào hõm cổ cô, âm thanh nức nở vang lên từ hõm cổ cô: "Sao lại như này? Sao em lại như thế này được? Nói với anh là anh nghĩ sai rồi đi, không phải như anh nghĩ đâu! Nói với anh đi."

Nhưng tinh linh nhỏ của anh đã hoàn toàn trở thành nô lệ của ác ma rồi, không thể cho anh bất cứ an ủi nào nữa, ngược lại bởi vì gông cùm của anh mà càng trở nên sốt sắng đau đớn hơn, chỉ muốn giãy giụa thoát khỏi cái ôm của anh, chỉ muốn một thứ duy nhất mà thôi.

Cô đã hoàn toàn không còn lí trí nữa rồi, giãy giụa như điên trong lòng anh, nhưng cô càng giãy thì anh lại ôm càng chặt, cô không thể thoát ra được, còn bị anh ôm đến sắp nghẹt thở, ma quỷ sai khiến làm cô quên đi tất cả, cô thậm chí quên mất người trước mặt này là ai, chỉ biết là anh cản trở cô giải quyết chướng ngại đau đớn, điều duy nhất cô cần là thoát khỏi gông cùm của anh, muốn thứ cô muốn.

Vì thế cô không còn cách nào khác bắt đầu điên cuồng cắn anh, đánh vào đầu anh, cào mặt anh, coi đây là cách để cô phát tiết, cũng coi như là con đường thoát khỏi giam cầm của anh.

Nhưng dù đánh thế nào, cắn thế nào thì anh cũng không nỡ buông tay.

Thành Chân đứng bên cạnh sợ hãi, tận mắt anh ta nhìn thấy móng tay cô cào ra một vệt máu trên mặt anh, tận mắt nhìn thấy tay cô hạ xuống vết thương mới khâu trên đầu anh, tận mắt nhìn thấy cô cắn cánh tay anh cũng chính là chỗ bị súng bắn.

Cô đã mất đi nhận thức, ra tay rất nặng rất ác, tất cả những chỗ được băng bó, vết thương đều rách ra, máu tươi ngấm ra băng gạc, màu đỏ rất nhức mắt.

Còn có, chân anh bị mảnh vụn bình dưỡng khí đâm vào chính là chỗ cô ngồi lên, cô ra sức giãy giụa làm vết thương trên đùi anh lại bắt đầu chảy máu, không chỉ ngấm hết ra băng gạc mà còn thấm ra cả quần áo bệnh nhân, những vệt đỏ dần dần lan ra.

Cùng với cảnh tượng khó mà nhìn được này chính là giọng nói của họ, Đồng Nhất Niệm kích động gào khóc trộn lẫn với tiếng nghẹn ngào của anh, những âm thanh như bóp lấy trái tim con người, Thành Chân đứng một bên mà cảm thấy tim gan mình sự xoắn lại.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy đại ca khóc.

Dù có là thời khắc thập tử nhất sinh thì đại ca vẫn luôn rất bình tĩnh không rối loạn, nhưng lúc này anh lại đang khóc như một đứa trẻ.

Anh ta không thể để tình hình này tiếp tục được nữa mà tiến lên, kéo lấy vai Đồng Nhất Niệm, định kéo cô ra khỏi lòng Lục Hướng Bắc, nhưng anh ta vừa chạm vào thì Lục Hướng Bắc đã lấy chân đá anh ta, ngẩng đầu lên hét với anh ta: "Cút, ai cũng đừng nghĩ mang cô ấy đi! Cô ấy là bảo bối của anh! Là bảo bối trong sạch nhất, thuần khiết nhất của anh!"

Khoảnh khắc đó Thành Chân đã thực sự nhìn thấy nước mắt trên mặt anh.

Nước mắt đàn ôn không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng thôi.

Anh ta cũng chưa bao giờ nghe thấy Lục Hướng Bắc nói ra những lời tình cảm buồn nôn như thế, đây là lần duy nhất vì bảo bối trong sạch nhất thuần khiết nhất của anh.

Anh ta tránh mặt đi không dám nhìn nữa, còn nhìn nữa thì bản thân anh ta cũng rơi nước mắt mất.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, anh ta tự ý đi phòng bên cạnh tìm ông Lục, nói với ông tình hình ở đây. Sau khi ông Lục nghe xong cũng lại rơi vào trạng thái đầu óc trống rỗng.

Thành Chân lo lắng, lắc lắc ông Lục: "Bác Lục à, bây giờ đại ca đã điên rồi, chỉ còn có thể dựa vào bác thôi, bác không thể có chuyện gì được đâu, không thì biết làm sao đây!"

Ông Lục cuối cùng cũng bị lắc tỉnh, đầu tiên là ra lệnh quyết đoán: "Tìm bác sĩ, tìm viện trưởng! Lập tức lập tổ chuyên gia đến để giúp nó cai nghiện!"

"Dạ, cháu đi làm ngay đây! Nhưng bác Lục trước tiên đi qua xem một chút đi! Khuyên đại ca đi, cháu không còn cách nào rồi!" Thành Chân cầu xin.

Ông Lục gật đầu: "Để ta đi, cậu mau đi đi, đừng làm lỡ thời gian nữa!" Ông Lục lập tức đi về phía phòng của Đồng Nhất Niệm, thầm thấy may vì Đàm Uyển và hai người nhà họ Lương sau khi thấy Lục Hướng Bắc tỉnh lại đã sớm về nghỉ rồi, nếu không họ nhìn thấy cảnh này thì không biết còn hỗn loạn đến thế nào nữa.

Ông Lục vào phòng liền bị cảnh Đồng Nhất Niệm được ôm vào lòng đang ra sức đánh anh làm cho trái tim thắt lại, ông thương Đồng Nhất Niệm cũng thương con trai nhưng là một quân nhân, là một lãnh đạo của quân đội, lúc này ông biết nếu như con trai không bình tĩnh lại thì vấn đề cai nghiện của Đồng Nhất Niệm sẽ rất khó. Đối với việc cai nghiện này, sự ủng hộ của người thân là động lực lớn nhất!

Vì thế ông cũng không để ý được nhiều, đánh một gậy vào lưng con trai, sau đó gầm giọng lên như tiếng chuông: "Lục Hướng Bắc, con muốn hại chết Niệm Niệm à? Con mau tỉnh táo lại cho ba! Con hãy nhìn Niệm Niệm cẩn thận xem, đã thành bộ dạng gì rồi!"

Lục Hướng Bắc vẫn đang ôm lấy Đồng Nhất Niệm nghe thấy tiếng của ba mình, chỉ một câu "Con muốn hại chết Niệm Niệm à? Con mau nhìn Niệm Niệm đã thành bộ dạng gì rồi kìa" đã thu hút được sự quan tâm sâu sắc nhất trong lòng anh, anh quan tâm chính là Niệm Niệm đã như thế nào rồi, vì thế anh ngẩng đầu lên, nhìn cẩn thận Niệm Niệm của anh đã ra sao rồi, nhưng dáng vẻ kích động của Đồng Nhất Niệm đúng là làm anh lòng đau như cắt.

Thấy anh cuối cùng đã không còn trong trạng thái đau đớn và buồn khổ nữa, ông Lục nhân cơ hội nói: "Lục Hướng Bắc, con có còn là đàn ông không? Là đàn ông thì nghĩ cách giải quyết đi chứ không phải ở đây như một kẻ vô dụng!"

Cách giải quyết.. đúng vậy.

Anh nhìn Đồng Nhất Niệm, hét lớn: "Thành Chân, Thành Chân!"

"Gọi Thành Chân làm gì? Nó đi gọi bác sĩ để giúp con bé cai nghiện rồi, con hãy chịu khó hợp tác đi!" Ông Lục nói lớn, giống như đang ra lệnh trong quân đội vậy.

Truyện Chữ Hay