Cảnh sát đã bắt đầu thanh lọc toàn bộ khu vực biển và các hòn đảo, Đồng Nhất Niệm vẫn khóc bên cạnh Hạ Tử Tường đến ngất vào trong lòng Lục Hướng Bắc, lúc này cô ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng anh, cầu xin: "Lục Hướng Bắc, anh đi nói với họ, đừng để họ phá hoại cây ăn quả trên đảo, đừng động đến Hạ Nhị có được không?"
Lúc này mọi sự quan tâm và chú ý của cô đều đặt trên người Hạ Tử Tường, anh có thể hiểu.
Nhưng có phải cô đã quên mất ngoài người đã chết trên đất này thì vẫn còn một người còn sống cũng cần cô quan tâm không? Có điều anh cũng không tính toán, anh hiểu tâm sự của cô, anh hoàn toàn có thể hiểu được việc yêu một người đến mức hi sinh tính mạng là một tình cảm sâu nặng đến thế nào, bởi vì dự định vốn có của anh cũng là hi sinh mình để Hạ Tử Tường mang cô đi, nhưng hành động của Hạ Tử Tường lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Có lẽ, số mệnh đã định sẵn để anh đi cùng cô đoạn đường còn lại rồi. Nhưng có phải người chết sẽ dễ làm người ta khắc ghi trong lòng hơn không? Ngược lại người còn sống sẽ bị coi nhẹ sao? Nhưng dù vậy thì anh vẫn phải cảm ơn trời cao, sau khi gió bão đi qua, anh vẫn được đứng bên cạnh cô, dù cho trong lòng cô vĩnh viễn có một góc thuộc về người khác thì anh cũng thấy đủ rồi, vì được ở bên cạnh cô chính là mong ước cả đời của anh.
Anh cũng biết vườn trái cây này rất có ý nghĩa đối với Hạ Tử Tường và cô, anh rất muốn đáp ứng mọi yêu cầu của cô nhưng cảnh sát cần phải khám nghiệm tử thi, sao có thể không động đến Hạ Tử Tường được? Hơn nữa vườn trái cây cũng cần phải được lục soát.
Còn một việc nữa là anh không biết mình có còn sức lực để đứng lên cầu tình với cảnh sát không nữa.
Cô dường như hiểu được ngập ngừng của anh, ôm lấy eo anh mà khóc: "Lục Hướng Bắc, em xin anh đấy được không? Em chưa bao giờ thật sự cầu xin anh điều gì, chỉ lần này thôi được không?"
Trước mắt anh, dung nhan của cô lúc mơ hồ, lúc rõ ràng, anh hơi lắc đầu thấy vẫn rất nặng nề nhưng vẫn cười dịu dàng: "Được.. để anh đi.."
Anh gắng gượng đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy thì trước mắt liền biến thành tối đen, từ khi bị thương đến giờ máu vẫn chảy liên tục, nếu như không vì có ý niệm bảo vệ Đồng Nhất Niệm chống đỡ thì anh đã sớm ngã xuống rồi, bây giờ tất cả đã trời yên biển lặng, cuối cùng đã không thể chống đỡ được nữa mà ngã xuống.
Đồng Nhất Niệm giật mình kinh ngạc, nhất thời vô cùng hối hận, anh cũng bị thương nặng, toàn thân toàn là máu, dung nhan đẹp đẽ ngày thường đã hoàn toàn bị máu che mất, máu đã khô và chưa khô làm dung mạo của anh trở nên vô cùng thảm thương. Còn cô lại hoàn toàn quên mất sống chết của anh, trong lòng chỉ nghĩ đến Hạ Tử Tường, chưa từng nói được nửa câu dịu dàng với anh, còn kéo anh đang bị thương đi cầu xin với cảnh sát nữa.
"Lục Hướng Bắc, xin lỗi anh, chúng ta đi bệnh viên đã, có người nào không giúp với!" Cô cố gắng đỡ anh nhưng toàn thân lại mềm nhũn, không có chút sức nào.
Anh Vu và Thành Chân giao Lutz cho cảnh sát xong lập tức chạy đến khiêng Lục Hướng Bắc lên thuyền máy.
Đồng Nhất Niệm nắm chặt tay Lục Hướng Bắc, ánh mắt vẫn lưu luyến hòn đảo nhỏ đầy cây ăn quả này, còn có thi thể Hạ Tử Tường đã có người chuyển đi nữa.
Cô lúc này rất tỉnh táo, cô chưa từng yêu Hạ Tử Tường, từ đầu đến cuối đều là lợi dụng anh ta, nhưng đây cũng là việc cô đau lòng nhất. Ban đầu khi biết được thân phận thật sự của Lục Hướng Bắc cô có tâm trạng thế nào đến giờ cô còn nhớ rất rõ, nhưng việc giống như vậy xảy ra trên người Hạ Tử Tường thì anh ta lại vui vẻ không tiếc tất cả vì cô mà chết, lại còn coi khoảng thời gian này là khoảng thời gian tươi đẹp nhất nữa. Cô chỉ cần nghĩ đến điểm này là lại cảm thấy khó chịu, lẽ nào về sau phải mang trên lưng giá chữ thập này sao?
Nhưng cô vẫn rất rõ ràng về trái tim mình, trái tim yêu Lục Hướng Bắc chưa từng thay đổi, họ có mái ấm, có con cái, có tình yêu anh giành cho cô không ít hơn bất cứ ai. Nắm tay anh đi tiếp cuộc đời mới là việc cô phải làm, nhưng còn Hạ Tử Tường.. lẽ nào tâm nguyện cuối cùng của anh ta cô cũng không thể giúp anh ta hoàn thành sao?
"Đi thôi! Mau đi bệnh viện, đừng chậm trễ nữa!" Trái tim cô đau đớn vì Lục Hướng Bắc bị trọng thương, một góc nào đó cũng vẫn buồn vì một Hạ Tử Tường như thế, nắm chặt tay Lục Hướng Bắc, nước mắt cô lại rơi.
Anh Vu nhìn theo ánh mắt cô, cũng hơi đoán được tâm sự của cô, dù sao thời gian này mọi động tĩnh của cô và Hạ Tử Tường anh ta cơ bản đều nắm rõ.
Vì thế anh ta nói: "Hai người mau đi bệnh viện đi, tôi ở lại nhìn chỗ này, hậu sự của Hạ Tử Tường cũng không cần lo lắng đâu, tôi sẽ nhận tro cốt của anh ta, rồi chôn anh ta ở đây."
Đồng Nhất Niệm thầm cho anh ta một cái nhìn cảm kích, gật đầu.
Thuyền máy xuất phát nhanh như tên bắn, đến bờ thì đã có cảnh sát gọi cấp cứu rồi, xe cấp cứu của bệnh viện đã chờ sẵn, sau khi xử lí khẩn cấp, Lục Hướng Bắc được đưa vào bệnh viện cấp cứu với tốc độ nhanh nhất.
Thời gian chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật rất khó chịu, Đồng Nhất Niệm dựa vào ghế, cơ thể vẫn trong trạng thái đau nhức, cảm giác buồn nôn vẫn còn, quần áo bị ngâm dưới nước đã hoàn toàn ướt sũng, bây giờ lên bờ rồi, dưới ánh nắng gay gắt của Philippines rất nhanh đã hong khô quần áo nhưng không biết tại sao toàn thân cô lại lạnh toát, mồ hôi lạnh vã ra làm cô phải ôm chặt cánh tay nhưng cơ thể vẫn run rẩy.
Nhưng đáng sợ nhất không phải những điều này mà là người ở bên trong thế nào rồi, trước mắt cô toàn là hình ảnh đầu anh chảy máu không ngừng, chảy cả vào mắt.
Vào lúc này con người thường có những suy nghĩ lung tung, có vô vàn suy nghĩ cùng va chạm trong đầu cô, cô bắt đầu kiểm điểm lại toàn bộ, bản thân cô có phải đã sai rồi không? Có phải cô đã quá khăng khăng làm theo ý mình rồi không?
Từ sau khi ba mất cô đã như chui vào một cái hố không thể nào thoát ra được, ban đầu là oán hận tận xương tủy với Lục Hướng Bắc, sau đó nghĩ rõ ràng được một số chuyện thì lại bắt đầu đắm chìm vào suy nghĩ cương quyết muốn tiết lộ toàn bộ chân tướng sự việc, cô thậm chí còn không biết được mình có được sức lực từ đâu để có thể làm tiếp như vậy nữa. Hôm nay cô cuối cùng đã thành công vén được một góc của màn che bí mật nhưng tại sao trong lòng lại vẫn buồn như vậy chứ?
Hơn nữa nếu như vì vậy mà Lục Hướng Bắc vào phòng phẫu thuật xong không thể sống để ra khỏi đó thì..
Suy nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu thì cô đã lập tức chặn lại, không không không! Nhất định không như vậy đâu! Nhất định không đâu! Nhưng.. nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì..
Nước mắt hối hận của cô bắt đầu chảy ra lã chã.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cả đời cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân mất.
Đã có quá nhiều người chết rồi, dù họ là người tốt hay người xấu thì cũng đều là người bên cạnh cô, Như Kiều, ba cô, Hạ Tử Du, Hạ Nhị..
Nếu như đến anh cũng rời đi thì cô biết làm sao đây?
Sự hoảng hốt như ác ma phủ lên người cô, cô lại càng run rẩy, hoàn toàn chìm vào thế giới của chính cô, không quan tâm dáng vẻ hiện tại của mình ra sao? Thành Chân đang nhìn cô, từ từ cau mày, ngày càng thấy cô kì lạ, anh ta đành ngồi xuống bên cạnh cô, sờ trán cô: "Chị hình như không ổn lắm, có phải bị ốm rồi không?"
Đồng Nhất Niệm bị hành động này của anh ta làm cho kinh ngạc, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô nhìn anh ta một cách hoảng hốt.
Bị ốm, không ổn sao?
Đúng thế, cô cũng cảm thấy mình không ổn, nhưng cô không biết nên nói ra như thế nào? Cô không biết bản thân như thế này có phải vì lo lắng cho Lục Hướng Bắc không hay là vì bị tiêm ma túy vào người, hoặc có thể là vì cả hai chăng?
Nhưng cô không thể nói, không thể.
Vì thế cô rối loạn ra sức gật đầu: "Không, tôi không sao, tôi không sao! Chỉ là.. chỉ không biết anh ấy có sao không?"
Thành Chân nhìn dáng vẻ của cô có vẻ không tin lắm: "Thật sự không sao chứ? Tôi thấy vẫn nên khám bác sĩ đi, dù sao cũng đang ở trong bệnh viện!"
"Không cần!" Cô bỗng nhiên phản ứng mạnh, đáp lại lớn tiếng, sau đó lại cảm thấy thái độ bản thân quá đột ngột rồi liền vừa khóc vừa nói: "Không cần.. tôi không muốn rời khỏi đây.. tôi phải tận mắt nhìn thấy anh ấy ra khỏi đây.."
Đây cũng chính là suy nghĩ thực sự của cô, dù thế nào cô cũng phải trực ở bên ngoài phòng phẫu thuật, tận mắt nhìn thấy anh được đẩy ra, những cái khác dù có trời sập cô cũng mặc kệ.
Thành Chân thấy cô kích động như vậy cũng đành thôi, ngồi xuống ghế cùng cô: "Được rồi, chúng ta đợi anh ấy ra, yên tâm, đại cai mạng lớn lắm, không có chuyện gì đâu."
Để cô không khủng hoảng như vậy nữa, anh ta bắt đầu nói chuyện với cô, giải thích cho cô: "Chị biết không? Đại ca đã từng nhiều lần trải qua cận kề cái chết đến thập tử nhất sinh nhưng đều biến nguy thành an, vì thế lần này cũng sẽ vậy thôi, cát nhân thiên tướng mà. Tôi và đại ca quen nhau từ rất lâu trước đây, khi đó mới mười mấy tuổi, tôi cũng ở Pháp, sống ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, trong nhà chỉ có một người mẹ mắc bệnh nặng. Vì để chữa bệnh cho mẹ, cũng là để duy trì cuộc sống, tôi đã lăn lộn cùng với một đám du côn chuyên làm mấy chuyện trộm cướp. Có một lần nhắm vào xe của đại ca, đã dòm ngó rất lâu nhưng khi ra tay thì đại ca lại đột ngột xuất hiện, khi đó đại ca là một công tử nhà giàu, người có tiền, mấy tên du côn kia thấy việc đã bại lộ liền bắt cóc anh ấy luôn rồi định đòi một số tiền chuộc. Còn tôi lại có chút sợ hãi, bởi vì ăn trộm ăn cắp là tội nhỏ nhưng bắt cóc thì là tội lớn rồi. Nếu như bị bắt giam thì mẹ tôi biết làm sao? Vì thế tôi đã khuyên họ thả anh ấy ra, nào ngờ đại ca lại đánh nhau rất giỏi, bị bọn họ bắt rồi vẫn có thể thoát được, cuối cùng tất nhiên là báo cảnh sát, toàn bộ bọn tôi đều bị bắt, tôi tưởng là xong đời rồi, lần này nhất định phải ngồi tù rồi, nào ngờ khi đại ca đến cục cảnh sát nhận người thì lại không nhận tôi thế nên tôi được phán vô tội."
Đồng Nhất Niệm đều không biết gì về những chuyện trước đây của Lục Hướng Bắc thế nên khi Thành Chân kể chuyện cô đã nghe rất chăm chú.
Thành Chân thấy sự chú ý của cô bị phân tán vẫn tiếp tục nói: "Sau đó tôi đã hỏi anh ấy ở cửa cục cảnh sát tại sao, anh ấy nói, chúng tôi đều là người Trung Quốc, sau đó còn nói thêm một câu, chúng tôi đều có mẹ. Khi đó tôi rất sững sờ. Sau khi tôi về nhà mới phát hiện người mẹ vẫn nằm trên giường bệnh đã không thấy đâu nữa, tôi lo lắng vô cùng, đi bốn phía hàng xóm hỏi thì họ nói có một người Trung Quốc có dẫn theo xe cấp cứu đến đưa mẹ tôi đi bệnh viện rồi."
Thành Chân nói đến đấy liền dừng lại, Đồng Nhất Niệm nghe đến mắt long lanh, anh của cô chính là một người làm cho người ta kiêu ngạo như vậy.
"Thành Chân, anh ấy nhất định rất cảm kích anh vì khi đó đã nói một câu vì anh ấy, cảm thấy anh không phải là đứa trẻ hư." Đồng Nhất Niệm nói.
Thành Chân gật đầu: "Đúng thế, mẹ tôi rất lương thiện, bà thường nói, đừng vì việc thiện nhỏ bé mà không làm, tôi chưa bao giờ để trong lòng, luôn cảm thấy mẹ tôi lương thiện như vậy nhưng ông trời đối xử với bà có ra gì đâu? Nhưng lúc đó tôi đã thật sự tin, một chuyện nhỏ không được coi là việc thiện, chỉ là nói thêm một câu mà đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Về sau này, đại ca lại tìm giúp tôi một công việc ở công ty nhà anh ấy, để tôi vừa làm vừa học, vậy nên mới có tôi ngày hôm nay, nếu không chắc tôi vẫn còn tiếp tục lăn lộn ở xó xỉnh nào đó, hoặc có lẽ đang ăn cơm tù rồi."
"Vậy.. mẹ anh đâu?" Đồng Nhất Niệm chưa bao giờ nhìn thấy mẹ Thành Chân, người này giống như người cô độc một mình vậy, lạnh lùng đơn độc nhưng hóa ra lại có thân thế như vậy.
"Từ khi tôi có công việc, hơn nữa đại ca cũng rất quan tâm tôi nên mẹ tôi cũng có được mấy năm sống rất tốt, nhưng cuối cùng bệnh nặng nên vẫn qua đời, nhưng bà đã mỉm cười mà ra đi, bà ấy rất vui vì đứa con du côn của bà đã lên nước nôi rồi, cuối cùng bà vẫn rất cảm kích đại ca, vì thế chị nói xem, người như đại ca, sao ông trời có thể bỏ mặc được đây?" Thành Chân hỏi lại cô.
Cô hơi gật đầu, coi như tự an ủi mình.
"Về sau, đại ca trở về, tôi cũng không biết anh ấy về làm gì, chỉ là kiên quyết đi theo anh ấy. Anh ấy vào Đồng thị, tôi cũng vào Đồng thị, anh ấy bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó. Tôi biết chúng tôi đang làm một việc rất nguy hiểm, nhưng trước giờ cũng chưa từng hỏi anh ấy nguyên do, có mấy lần khi tôi và đại ca hành động suýt nữa bị phát hiện, thậm chí có mấy lần đạn còn sượt qua da đầu, nhưng chúng tôi đều đã vượt qua được. Nhà họ Hạ mấy lần nghi ngờ có nội gián, thanh toán người mấy lần, còn vì vậy mà giết nhầm người nhưng đại ca đều tránh được hết. Đại ca nói, anh ấy là sát thủ phụ nữ, diêm vương cũng sợ anh ấy, sợ anh vào địa phủ thì tất cả nữ quỷ đều sẽ bị anh thu phục, vì thế nên không dám nhận anh ấy. Vậy nên lần này diêm vương nhất định cũng không nhận anh ấy đâu, chị yên tâm đi."
Lần này.. cô rất muốn nói một câu "Ừm" nhưng lí do mà diêm vương không nhận anh lại làm cô không dễ chịu nổi.
Nhưng anh bình an là quan trọng nhất, chỉ cần anh bình an qua được cửa ải này thì cô sẽ.. cô sẽ cho phép anh có biệt hiệu "sát thủ phụ nữ" này.. nhưng chỉ có thể là biệt hiệu thôi.
Cô cắn môi, cầu diêm vương.
Tuy cô biết lúc quan trọng này mà còn ghen tị là không đúng nhưng suy nghĩ này cứ tự nhiên hiện lên trong lòng cô, không thể không thừa nhận, lời của Thành Chân có tác dụng an ủi cô. Người xưa có nói yêu nghiệt gây hại ngàn năm, yêu nghiệt đến cả diêm vương cũng sợ này chắc chắn còn gây hại vạn năm nữa, Lục Hướng Bắc, anh nhất định phải tiếp tục gây hại nhân gian nữa nhé.
Cô vừa cầu khấn vừa chảy nước mắt lo lắng.