Nhưng cô vừa lộ đầu ra thì liền bị tràng mắng té tát và tiếng súng ép cho lại phải chìm xuống nước.
"Bảo em nín thở mà em làm gì vậy?"
Anh hung dữ thế chứ.
Lâu lắm không gặp, lại còn đang cố thoát thân trong đường tơ kẽ tóc mà anh còn hung dữ như vậy.
Nhưng cô lại không hề thấy giận chút nào, chỉ quay người lại ôm chặt lấy anh trong nước, giống như cây thủy sinh quấn lấy người anh, dù có quấn quýt đến chết cũng không muốn buông tay.
Anh không biết nên khóc hay cười nữa, cô có biết họ bây giờ đang ở giữa làn ranh sống chết không hả? Cứ bám lấy anh như vậy thì sao mà anh hoạt động được? Sao có thể đưa cô thoát khỏi nguy hiểm đây?
Phụ nữ đúng là loại động vật cảm tính nhỉ?
Lẽ nào lâu ngày không gặp như cách ba thu, tình cảm vợ chồng liền trở nên thắm thiết hơn các cặp vợ chồng khác trên thế gian sao, vậy nên lúc này mới mặc kệ cả sống chết như vậy?
Nhưng anh vẫn không nhịn được cong môi cười, anh thích cô bám lấy anh như vậy, dù dưới ánh sáng mặt trời hay dưới mưa bom bão đạn thì cái ôm của cô lúc nào cũng là mong muốn đẹp đẽ cả đời của anh.
Vì thế anh chỉ đành rút tay ra kéo cô bơi trong nước.
Bơi được một đoạn lại lôi đầu cô lên khỏi mặt nước để lấy hơi, mà khi lấy hơi này anh vẫn luôn dùng cơ thể bảo vệ cô, để đạn bay sau lưng không thể đánh đến người cô được.
Cô nhắm mắt lại, nắm lấy quần áo anh, dựa chặt vào ngực anh, đầu lông mày hơi cau lại.
Thật ra anh không biết cô bám lấy anh như vậy là vì cô bây giờ đang rất khó chịu.
Nên nói là cảm giác khó chịu này sớm đã bắt đầu rồi nhưng ngày càng mãnh liệt hơn, đầu cô rất choáng váng, buồn nôn, rõ ràng là bơi trong nước vùng nhiệt đới nhưng toàn thân cô lại lạnh toát, trước đó đứng trên boong tàu còn đang toát mồ hôi mà.
Cô biết đây là do thứ mà Hạ Tử Du tiêm vào người cô đã phát huy tác dụng rồi.
Cô không biết Hạ Tử Du rút cuộc đã tiêm cho cô bao nhiêu, và nồng độ của nó đến đâu nhưng phản ứng lại mãnh liệt như vậy chắc không thể xem thường được.
Cô rất muốn nói cho anh biết tình trạng hiện giờ của cô, cô thậm chí còn lo lắng, một lần quá liều liệu có chết không?
Nhưng cô lại không nói được, chỉ cần vừa mở miệng là nước lại tràn vào, còn anh lại không cho cô nổi lên mặt nước, còn hung dữ với cô nữa.
Cô biết anh hung dữ với cô vì phía sau có đạn bay, anh sợ cô không nghe lời sẽ bị trúng đạn.
Vậy còn anh thì sao? Anh đang dùng cơ thể để chắn đạn cho cô sao? Cô bỗng nhiên kinh ngạc, mở đôi mắt mệt mỏi ra, vừa đúng lúc anh kéo cằm cô để cô lấy hơi, vào khoảnh khắc mở mắt ra thì cô nhìn thấy từng tia đỏ ngầu đang nổi cùng với nước biển.
"Máu.." Cô giật mình.
Dưới biển chỉ có cô và anh.
Cô không hề bị thương vậy thì máu này là.. của anh rồi.
Anh trúng đạn rồi, anh thật sự trúng đạn rồi, cô khóc thành tiếng, sao anh có thể không trúng đạn được chứ? Anh cũng không phải là tường đồng vách sắt, khoảnh khắc nhảy xuống biển, xung quanh đều là tiếng súng, anh chỉ lo lấy cơ thể bảo vệ cho cô nên anh không trúng đạn mới lạ đó.
"Yên tâm, anh không sao!" Anh lại ấn cô xuống nước.
Một lần nữa cô co người vào ngực anh, mím môi, nước mắt chảy ra hòa lẫn với nước biển, hòa lẫn với cả vệt máu đỏ ngầu kia.
Toàn thân cô như bị suy nhược, không hề có sức, chỉ có thể cảm giác được sức nổi của nước, và cánh tay anh, kéo cô trong nước tiến về phía trước, còn có cả nhịp tim của anh, từng nhịp từng nhịp đập mạnh mẽ bên tai cô.
Cô âm thầm đếm nhịp tim của anh, một, hai, ba, bốn..
Sự khó chịu trong người làm cô ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, làm cô cảm thấy như sắp chết vậy, chỉ có nhịp tim của anh mới làm cô cảm nhận được sức sống của sinh mạng, làm cô tỉnh táo nhận thức được bản thân còn sống.
Cũng chính tiếng tim đập này đã làm cô cảm thấy thỏa mãn.
Chuyến đi Philippines này không phải là đã chuẩn bị trước sẽ "chết" sao? Vậy bây giờ dù có chết đi nữa thì cũng được chết trong lòng anh rồi.
Có ai đó đã từng nói, nếu như sinh mạng chỉ còn lại một giây cuối cùng thì cái ôm của anh là nơi chốn tốt nhất của em.
Cô ngày càng đau đớn, nhưng khóe môi lại dần nở nụ cười.
Cứ tưởng đời này sẽ không còn được gặp lại anh nữa nhưng cuối cùng anh vẫn đến kịp, còn gì mà không hài lòng nữa chứ?
Cứ như vậy trôi về số không đi, trôi về chân trời thì là chân trời, trôi về góc biển thì là góc biển.
Cô nhớ lại buổi tối rất lâu về trước, cô ngồi trong lòng anh, anh ôm lấy cô, hai người cùng ngồi trên ghế lái, khi tóc mai ma sát với nhau, anh đã nói với cô: Giao bản thân em cho anh, để anh cầm lái, lái đến bất cứ nơi nào có thể.
Bây giờ cô thật sự mệt rồi, không còn sức lực để cãi nhau và bướng bỉnh với anh nữa, cứ như vậy giao toàn bộ bản thân cho anh đi, sống hay chết đều do anh cầm lái.
Cô nhắm mắt lại, dường như thế giới chỉ có cô và anh, tất cả những gì trên mặt nước đều không liên quan gì đến cô hết.
Lúc này trên mặt nước, tất cả vẫn đang tiếp tục.
Khi Lục Hướng Bắc ôm cô nhảy xuống biển thì một bóng người khác lao từ trên trời xuống đá bay khẩu súng đang chĩa vào đầu anh Vu, người đó chính là.. Thành Chân.
"Mau nhảy!" Lời Thành Chân vừa nói ra liền lao luôn xuống biển.
Anh Vu cũng phản ứng rất nhanh nhạy, đá lăn một bảo vệ khác của nhà họ Hạ rồi nhảy xuống biển, mặt biển vang lên một hồi tiếng súng, đạn bắn vào nước tạo ra rất nhiều bọt bắn tung tóe, trong dòng nước biển lênh đênh, có vài tia máu tươi đang tan ra.
Không có con tin cảnh sát và người của Hạ Tử Du bắt đầu trực tiếp đọ súng.
Cả người Hạ Tử Du toàn máu, sắc mặt xám xịt, sớm đã không còn sức nữa, phải để tâm phúc đỡ để tránh khỏi làn đạn dày đặc này.
Anh ta mở to mắt dựa vào đàn em nhìn màn đọ súng mưa đạn này, nhìn những anh em từng theo mình xông qua bao gió bão từng người nằm xuống, nhìn số ít cảnh sát đang có ý đồ xuyên qua mưa đạn lên thuyền của anh ta. Bỗng nhiên anh ta cảm thấy tất cả đều cách anh ta rất xa, trước mắt anh ta liền xuất hiện ảo giác. Nựu Nựu nhỏ bé cắt tóc như búp bê đang mặc quần áo công chúa màu hồng, giày nhỏ màu trắng bước từng bước nhỏ về phía anh ta, miệng còn gọi: "Ba, ba.."
Mọi cảnh tượng bỗng nhiên trở nên mờ mịt, giọng anh ta nghẹn ngào trầm thấp: "Mày đi theo tao bao lâu rồi?"
"Sắp mười năm rồi." Người đó nhớ lại.
"Con cái mấy tuổi rồi?" Hạ Tử Du môi xám xịt hiện lên vẻ dịu dàng.
"Tám tuổi rồi, con trai, rất thích đá bóng!"
Ánh mắt của Hạ Tử Du nhìn ra xa, sau một chút trầm lặng lại nói: "Hạ lệnh, bảo các anh em đừng đánh nữa, đầu hàng đi."
"Đại ca.." Người đó không hiểu.
Hơi thở Hạ Tử Du yếu hơn: "Đi đi, mọi người đi theo tao là sai rồi.. đầu hàng đi, không cần phải giằng co vô nghĩa nữa, đừng gây ra án mạng nữa, chuyện của tập đoàn, mọi người không phải là thủ phạm chính, sẽ không bị phán tử hình đâu, cứ cải tạo thật tốt trong tù, khi ra tù lại có thể đoàn tụ với vợ và các con rồi."
"Đại ca!"
"Đừng nói nữa, còn không đi ra lệnh đi!" Anh ta gắng gượng hơi thở cuối cùng.
Thật ra, mỗi người trên du thuyền đều biết cố chống đối cũng không có ý nghĩa gì, cảnh sát sẽ ngày càng nhiều, còn người của họ sẽ ngày càng ít.
Vì thế, khi Hạ Tử Du cố gượng đứng dậy, giơ hai tay lên từng bước xuất hiện trong tầm nhìn của cảnh sát thì họ cũng dừng nổ súng.
Mặt biển cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Cùng một phần cảnh sát giơ súng yểm trợ thì phần lớn lực lượng cảnh sát đã lên du thuyền của Hạ Tử Du, nhanh chóng kiểm soát con thuyền, tất cả mọi người đều bị bắt đi.
Khi cảnh sát đi đến trước mặt Hạ Tử Du thì anh ta bỗng nhiên xông lên trước cướp súng của cảnh sát, một cảnh sát khác tưởng anh ta định phản kháng nên nhanh tay nhanh mắt nổ súng, cơ thể nhuộm máu của anh ta lại thêm một lỗ đạn.
Anh ta cuối cùng ngã xuống đất, khoảnh khắc trước khi nhắm mắt là bầu trời xanh trong vắt của Philippines, con gái và vợ ở trên bầu trời sạch sẽ đó cười với anh ta.
Anh ta cũng mỉm cười, thật ra anh ta vốn chưa từng nghĩ sẽ sống mà thoát ra được, ba phát súng của Hạ Tử Tường đã đủ để lấy mạng anh ta rồi, một hai tiếng này là anh ta đang cố gắng gượng, lúc này máu đã cạn, anh ta còn có thể sống nổi sao? Còn hành động giả cướp súng chỉ là muốn mình được chết trong tay cảnh sát, như vậy về sau em trai có biết được cũng không cần phải áy náy cả đời.
Nhưng lại không thể gặp lại vợ và con gái bảo bối nữa rồi.
Từ lâu trước đây anh ta đã biết là mình sai lầm rồi, đáng tiếc có những chuyện không còn đường quay lại, nếu như có kiếp sau lại cho anh ta được làm chồng của cô và ba của con gái thì anh ta sẽ làm một công việc tốt, phấn đấu vì hạnh phúc của họ. Cố gắng để tăng lương tăng thưởng hàng năm. Để cả nhà ba người họ trải qua một cuộc sống bình thường nhưng lại vui vẻ nhất.
Mặt biển giống như có cơn bão vừa đi qua, lúc này đã quay lại bình yên, nhưng thế giới dưới biển thì sao? Sóng ngầm vẫn chưa bao giờ yên ả.
Bởi vì vẫn luôn có đấu súng nên tình hình rất hỗn loạn, đạn bắn xuống biển không ngừng, Lục Hướng Bắc dường như có thể nghe thấy tiếng đạn bắn vào lưng anh, vì thế anh kéo Đồng Nhất Niệm bơi về hướng không có đạn lạc, vì thế cũng dần dần xa khỏi vòng vây của cảnh sát nhưng lại ngày càng gần đảo.
Không có sự đe dọa của làn đạn, anh mới dám để đầu cô hoàn toàn ngoi lên khỏi mặt nước để hít thở không khí, còn cô thì mặt trắng như giấy, hai mắt nhắm chặt, đầu dựa vào vai anh, dường như không có chút sức lực nào.
"Niệm Niệm, Niệm Niệm, em làm sao vậy?" Anh tưởng cô bị súng bắn, vội vàng muốn lên bờ tìm vết thương của cô.
Nhưng bỗng nhiên cảm thấy có người kéo chân anh, anh không thể bơi tiếp được.
Anh quay lại nhìn thì trên mặt biển vốn không nhìn thấy người nào, người này chắc chắn là mặc đồ lặn ở dưới nước! Nhất thời tay chân anh không động được, tay không thể buông ra vì phải ôm Đồng Nhất Niệm, còn chân thì bị người ta giữ chặt.