Hạ Tử Tường nhìn cô, trên môi có một đường đỏ tươi, là vết máu do vừa rồi Hạ Tử Du đánh bị thương, bỗng nhiên anh ta lại nở nụ cười, hàm răng trắng ánh lên màu đỏ, làm hiện lên sự bi thương và đáng sợ khó nói thành lời: "Đúng vậy, là anh làm, đổ mọi tội lỗi lên người ba em để cứu anh trai anh, giúp em là vì để phá hủy em, đều là anh làm hết đấy!"
Thật ra có vài thứ không phải là anh ta làm nhưng trong mắt cô anh đã không ra gì rồi, có thừa nhận thì sao chứ?
Cô sẽ vĩnh viễn không biết được, trong bàn cờ cuộc đời này, anh ta cũng chỉ là một quân cờ nhỏ bé mà thôi, cái chết của ba cô tuyệt đối không phải là thao tác của một mình anh ta. Cô cũng không thể biết được, người phá hủy Y Niệm là anh trai chứ không phải là anh ta, anh ta trước giờ đều muốn giúp cô. Cô làm sao biết được người điên trước cửa Y Niệm là do anh trai anh ta cố ý sắp đặt để cô lần theo dấu vết điều tra ra xe dưới tên Hạ Nhị anh ta, như vậy để cắt đứt khả năng giữa anh ta và cô. Bao gồm cả việc không ngừng ra lệnh cho Ngũ Nhược Thủy xuất hiện gây sự, đều là để phá hoại mối quan hệ của cô và anh ta.
Bởi vì anh trai anh ta bằng lí tính đã biết được anh ta tiếp xúc quá nhiều với cô sẽ chỉ làm họ lâm vào nguy hiểm mà thôi.
Anh ta cũng biết nhưng lại không can tâm.
Anh trai nói, hồng nhan họa thủy.
Anh ta không cho là vậy.
Mỗi một lần gặp gỡ trong cuộc đời đều là cửu biệt trùng phùng, đều là hai kiếp nhân duyên. Rất nhiều người đi rồi sẽ không còn gặp lại, sự gặp gỡ của những người này chỉ là để bồi thường những nợ nần của kiếp trước, có thể trả xong nên hai bên không gặp lại nữa, không nợ nần gì nữa.
Hạ Nhị gặp Đồng Nhất Niệm là kiếp trước ai nợ ai, kiếp này ai trả ai đây?
Đồng Nhất Niệm gật đầu, trong lòng cũng dâng lên một tầng bi thương, thật ra, thời gian xem phim Doraemon, cùng chụp ảnh dán, cô cũng từng vui vẻ thật sự, nhưng vui vẻ như vậy không phải là sự đơn thuần mà cô từng tưởng tượng.
"Được rồi! Ân oán tình thù của hai người đã làm rõ ràng chưa? Hạ Tử Tường, chúng ta không còn thời gian nữa đâu, bảo cô ta giao đồ ra đây!" Hạ Tử Du đưa tay ra, có thủ hạ đưa một khẩu súng vào tay anh ta, cổ tay anh ta lật một cái, súng trong tay liền xoay tròn, mũi súng chỉ thẳng vào đầu anh Vu.
Hạ Tử Tường không có hành động theo lệnh của anh trai mà chỉ nhìn chằm chằm Đồng Nhất Niệm, trong mắt là sự bi thương tuyệt vọng không còn tia sống sót.
Hạ Tử Du giận dữ với cô, tự mình đến ép cô: "Niệm Niệm, đưa thứ trong tay cô ra đây, nhưng thứ quan trọng như vậy chắc cô cũng sẽ không mang theo người, mau nói với tôi ở đâu, tôi cho người đi lấy! Nếu như cô không muốn đầu của bạn mình nở hoa thì tốt nhất là hợp tác đi!"
"Thứ gì cơ?" Đồng Nhất Niệm hỏi lại Hạ Tử Du.
"Cô bớt giả ngơ đi, thứ mà cô lấy từ trong két bảo hiểm ngân hàng đó! Thứ mà Kiệt Tây đã nhắc đến trong thư! Không phải là giấy trắng chứ?" Khi thủ hạ của anh ta cướp được một đống giấy trắng đưa cho anh ta, anh ta đã cảm giác được sự thất bại chưa từng có, người chưa từng thất bại như anh ta, đến cả trước mặt con cáo như Lục Hướng Bắc cũng còn có thể hóa giải nguy hiểm vậy mà lại thua trong tay một con nhóc con!
Đồng Nhất Niệm cười, tuy lo lắng cho anh Vu nhưng vẫn cười vì một Hạ Tử Du như thế: "Đó vốn là giấy trắng!"
"Cô có ý gì hả?" Hạ Tử Du bị câu nói này của cô làm cho mơ hồ, đúng là đã xem thường con nhóc trước mắt này rồi!
"Tôi nói.." Cô liếc mắt về phía Hạ Tử Tường: "Thật ra trong tay tôi không có gì cả, lấy từ trong két bảo hiểm ra chính là giấy trắng! Còn thư Kiệt Tây gửi cho tôi là tôi mạo danh nét chữ của Kiệt Tây viết ra rồi bỏ vào hòm thư, nhìn thấy Hạ Tử Tường đến mới cố ý lấy ra, cố ý để Hạ Nhị nhìn thấy."
"Cô.." Hạ Tử Du vừa tức vừa uất đến không biết khóc hay cười nữa, cô nói ra giống như một trò chơi đơn giản trẻ con hay chơi nhưng anh ta lại mắc lừa.
"Còn Sầm Tứ thì sao? Ông ta vốn không hề phản bội tôi, là cô giở trò quỷ đúng không?"
Đồng Nhất Niệm gật đầu: "Đúng thế, tôi nghĩ trên thế giới này người khó đề phòng nhất chính là người bên cạnh, có thể làm ba tôi bị hại đến chết chắc chắn không thể thiếu được người thân cận bên ba tôi rồi, mà người này chắc chắn không thể là cảnh sát chính nghĩa Lục được mà phải là người hiểu ba tôi nhất trên thế giới này, chính là chú Sầm! Tôi hẹn ông ta đến ngân hàng, chuyển tiền cho ông ta chỉ là vì trả nợ cho Y Niệm. Bởi vì khi Y Niệm bị các người làm cho phá sản, Kiệt Tây đã bỏ tiền ra để bồi thường, mà tiền này chính là của chú Sầm, tôi chỉ là trả lại cho ông ta mà thôi, nhưng các người lại tưởng rằng giữa tôi và chú Sầm đã đặt được kí kết ngầm hay giao dịch gì đó nên trong lòng bắt đầu không được bình tĩnh nữa nhỉ? Chú Sầm thường uống trà cùng tôi cũng là do tôi cố ý hẹn gặp, chính là muốn các người nghi ngờ chú Sầm. Chú Sầm đặt vé máy bay là muốn đi thăm Kiệt Tây, chứ không phải là muốn bán đứng các người rồi chạy trốn như các người nghĩ đâu. Nhưng các người lại không bình tĩnh nổi nữa.. muốn xử chú Sầm, chú Sầm cũng sợ nên đã mang theo chứng cứ bất lợi cho các người chạy trốn thật rồi, lúc này chắc là bị người ta bắt rồi."
Thật ra cô không có bản lĩnh to lớn gì cả.
Cô không có tố chất điều tra án, cũng không có thân thủ giỏi đánh nhau, thậm chí cô còn chơi một trò chơi như của trẻ con nhưng cô lại nắm được điểm mấu chốt của sự việc. Nếu như dùng lời của hắc đạo để nói thì chẳng qua là cô chơi gian mà thôi.
Sau khi nghi ngờ chú Sầm và nhà họ Hạ cấu kết hại chết ba cô, cô liền nghĩ tại sao Lục Hướng Bắc lại trì trệ không ra tay với nhà họ Hạ? Liệu có phải là do không có chứng cứ kiểu một kích đánh đổ chúng không? Bởi vì bề mặt thì nhà họ Hạ và chú Sầm và cả cái giới này vẫn rất yên ắng, càng yên ắng thì Lục Hướng Bắc lại càng khó tìm ra cơ hội.
Cô không biết làm gì cả nhưng giỏi nhất chính là làm loạn, vì thế cô làm cho mọi thứ rối loạn hết lên, phá vỡ sự yên ắng này, phá vỡ sự tin tưởng lẫn nhau giữa Hạ Tử Du và chú Sầm, có một điểm cô rất rõ, sự tin tưởng nhau trong mối quan hệ kiểu như của Hạ Tử Du và chú Sầm chắc chắn là rất thấp, người như chú Sầm, đến ba cô còn phản bội thì sao Hạ Tử Du dám hoàn toàn tin tưởng ông ta được? E là chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay là sẽ nổi nghi ngờ ngay thôi, vậy thì cô sẽ tạo ra chút gió để làm lay động cỏ vậy. Hạ Tử Du quả nhiên là không ngồi yên được nữa, sợ hãi chú Sầm vì lợi ích hoặc tính mạng sẽ bán đứng anh ta nên có dự định ra tay trước để lấy thế mạnh.
Mà con cáo già như chú Sầm tất nhiên cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, e là trước giờ cũng chưa hoàn toàn tin tưởng Hạ Tử Du, phía Hạ Tử Du chỉ cần hơi có động tĩnh là ông ta cũng phải đề phòng ngay.
Trong giới này, mọi người đều cùng nắm điểm yếu của nhau, cùng nhau kìm hãm, chính là vì cân bằng, cùng hưởng vinh quang, cùng chịu tổn thất. Chú Sầm đã muốn đi thì tất nhiên là phải xử lí thỏa đáng "sổ nợ" giữa họ mới đi được, mà vào lúc bước ngoặt này ông ta lại mất tích rồi.
Nếu như cô không đoán sai thì sự mất tích của ông ta có liên quan đến người nào đó, mặc kệ đó là bắt giữ trái phép hay bắt giữ theo pháp luật thì tóm lại cũng có thể an ủi được ba cô linh thiêng trên trời rồi. Chỉ là thời gian có hơi kéo dài là vì cô có thai, nếu không sinh các con ra thì sao cô có thể đi mạo hiểm được? Cô đã hứa với anh là phải làm một người mẹ có trách nhiệm mà.
Hạ Tử Du suy nghĩ trong thời gian ngắn liền cho rằng lời của cô đáng tin, ánh mắt nhìn cô đầy thưởng thức: "Tốt lắm, đúng là rất tốt! Chẳng trách em trai tôi phải thần hồn điên đảo! Đúng là một cô gái thông minh! Làm ra cả đống chuyện làm cho tôi và Sầm Tứ nghi ngờ lẫn nhau, làm cho Sầm Tứ rối tung lên, làm cho chúng tôi bị lộ vết tích, làm cho tôi tưởng là cô nắm được nhiều chứng cứ của chúng tôi nhưng thực ra cô lại chẳng có gì cả!"
Đúng vậy, đúng là cô chẳng có gì cả, bàn về trí tuệ và nhạy bén thì không thể nào so bì với Hạ Tử Du được, cô chỉ là nắm được tâm lí đa nghi của họ nên khuấy động làm họ rối loạn mà thôi, mà sự khuấy động này lại chỉ có cô mới làm được, ai làm cũng sẽ không đạt được mục đích này.
"Nhưng.." Hạ Tử Du nói, mũi súng ấn vào trước trán anh Vu: "Trước đây trong tay các người đúng là không có chứng cứ nhưng bây giờ thì không chắc nữa.. anh Vu, hai lần anh đến Philippines chắc thu hoạch cũng không nhỏ đâu nhỉ! Đã chụp được những gì rồi?"
Anh ta vừa nói, tay còn lại lấy máy chụp ảnh của anh Vu, sau đó bắn vào nó, máy ảnh chống nước mini lúc này đã bốc một làn khói, bị phá hỏng hoàn toàn.
"Tôi nghĩ tài liệu anh Vu chụp được chắc chắn không chỉ có chỗ này đâu nhỉ? Nội dung trước đây đâu rồi? Ở đâu hả?" Súng của Hạ Tử Du lại ngắm vào đầu anh Vu.
Anh Vu nhìn máy ảnh mini bị phá hủy trên đất có hơi đau lòng, không phải đau lòng vì máy ảnh mà là những gì chụp được ngày hôm nay còn chưa kịp truyền đi.
Bắt đầu từ lần đầu tiên Đồng Nhất Niệm đến Philippines, anh ta vẫn luôn âm thầm đi theo.
Cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn chính là không ai ngờ được sẽ bị một thám tử tư theo dõi, Hạ Tử Tường chìm ngập trong nụ cười rạng rỡ của Đồng Nhất Niệm không biết, đến cả con cáo Lục Hướng Bắc cũng không biết được.
Hai lần đến Philippines, hai tháng khác nhau, một là vì bảo vệ Đồng Nhất Niệm, hai là điều tra tài liệu phạm tội của nhà họ Hạ ở Philippines, việc này đối với một thám tử tư như anh ta vừa là thử thách lại vừa là công việc trong ngành nghề.
Lần đầu tiên đến đây, anh ta đã phát hiện Hạ Tử Tường ban ngày du ngoạn cùng Đồng Nhất Niệm, buổi tối sau khi Đồng Nhất Niệm ngủ thì liền đi gặp một số người, tình huống đó đều bị anh ta chụp lại bằng máy ảnh.
Sau này Hạ Tử Tường mang Đồng Nhất Niệm lên đảo, anh ta cũng phát hiện ra nhiều chỗ đáng ngờ, thậm chí có một tối còn phát hiện ra ở vịnh nhỏ nào đó có ma túy bán thành phầm lên bờ.
Đáng tiếc là lần đầu tiên còn chưa điều tra rõ ràng, chỉ là để anh ta đại khái hình dung toàn bộ khu vực biển gần vườn trái cây thôi. Lần này chính là điều tra lại khu vực biển này, bởi vì ở đây có mấy hòn đảo, khoảng cách giữa các hòn đảo không xa lắm, bề mặt hòn đảo là trồng trái cây nhưng trong đó có hai hòn đảo có hiện tượng đáng nghi, vừa hay hôm nay anh ta mạo hiểm lên một trong các đảo đó nhưng lại không cẩn thận bị Hạ Tử Du phát hiện, mang đến đây.
Hôm nay máy ảnh anh ta đã chụp được anh túc.
Nhưng đáng tiếc là bị phá hỏng rồi.
Nhưng không sao.
Anh ta nhìn vào mắt Hạ Tử Du cười lạnh: "Không ngờ danh tiếng lẫy lừng như cậu chủ Hạ lại nói ra những lời trẻ con như vậy! Tôi còn tưởng chỉ có thể nhìn thấy trong những bộ phim máu chó thôi chứ! Anh giết chết tôi thì càng không thể tìm được toàn bộ hình ảnh đâu, có giỏi thì nổ súng đi!"