Đường môn là một trong Bát thế gia chuyên luyện công pháp thiên về tốc độ và ám sát.
Tu giả của Đường Môn nổi tiếng với luyện chế độc dược và ám tại Đường Môn môn chủ mất tích, Đại trưởng lão của Đường Môn còn đang bế quan tu luyện, mọi việc trên dưới đều do Nhị trưởng lão quản lí.
Nhưng Nhị trưởng lão là người bảo thủ không được lòng người, nhiều trưởng lão khác đã phái không ít thuộc hạ lên đường đến Huyết Sắc Cấm địa điều tra tin tức của Đường chủ nhưng đều trắng tay đi Vân Sơn Mạch là một ngọn núi nằm giữa Đường Môn, Minh Nguyệt Lâu và Dược Thải đường ba đại thế gia nhưng không thuộc sở hữu của bất kì thế gia nào.
Quanh năm trên đỉnh núi đều có huyết vụ bao một số người kể lại, bên trên đỉnh núi là nơi cư trú của Lam Hải Mị Ảnh Điểu.
Chúng là một loài chim khi trưởng thành có thể đạt tới cấp độ Thất giai.
Đôi cánh của Lam Hải Mị Ảnh Điểu có màu xanh lam óng ánh, khi vỗ cánh rơi xuống những bụi phấn nếu tu giả hít phải có thể bị rơi vào ảo loài linh thú này số lượng rất ít, mặc dù là thất cấp linh thú nhưng chúng lại dễ bị một vài lục cấp linh thú săn giết.
Vì thế chúng sống trên đỉnh núi của Huyết Vân Sơn, được huyết vụ che giấu khí ra, bên trong huyết vụ còn xen lẫn khí độc chỉ có Lam Hải Mị Ảnh Điểu mới có khả năng đi qua.
Rất nhiều tu giả muốn đi qua đó nhưng không bị chim giết cũng chết vì độc vụ.
Có người nói rằng Lam Hải Mi Ảnh Điểu thu thập thiên tài địa bảo đem để ở trong đó cho nên vô số người liều mạng đi vào nhưng rốt cuộc không ai trở Phàm không quan tâm đến việc sống chết của Đường Môn môn chủ kia, hắn chỉ quan tâm đến Lam Hải Mị Ảnh Điểu cùng lời đồn về thiên tài địa bảo kia.
Trải qua một trận chiến với Hắc Quỷ Hành, Trác Phàm đã nhận thức được sư chênh lệch giữa Thiên Huyền cao thủ cùng Đoạn cốt cao thủ chính là tốc đó nếu không nhờ Huyết Anh có thể tự do bay lượn, chỉ cần Hắc Quỷ Hành luôn ở trên không trung tung chiêu tầm xa thì Trác Phàm khó mà giết được hắn.“Nếu có được đôi cánh của một con linh thú thất cấp như Lam Hải Mị Ảnh Điểu hẳn là tốc độ của ta có thể so với Thiên huyền cao thủ thậm chí là còn vượt bậc hơn.” Hơi mân mê cái cằm lẩm bẩm, Trác Phàm quyết định sẽ đến Huyết Vân Tinh Vẫn Các, một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi đang ngồi đưa hai tay chống cằm rồi thở dài một hơi.
Đôi mắt nàng long lanh thỉnh thoảng có một dòng lệ chảy xuống.
Nàng chính là Trác Thùy Vân được Thái Thanh Vân đưa về.
Sau khi tỉnh dậy, nghe Thái Thanh Vân kể về chuyện của Trác Phàm, Trác Thùy Vân như không thể tin tưởng Phàm là biểu ca của nàng trở về để giết phụ thân nàng trả thù.
Điều này làm nàng suy nghĩ rất nhiều.
Là do phụ thân Trác Thùy Vân đã ra tay giết phụ thân của Trác Phàm trước nên Trác Phàm quay về báo thù cũng là chuyện hiển người Trác Phàm giết lại là phụ thân của nàng, theo lí mà nói Trác Thùy Vân hẳn là phải hận Trác Phàm và bằng mọi giá phải trả thù cho thân sinh của nàng.
Nhưng Trác Thùy Vân lại chẳng thể hận nổi, vì dù sao phụ thân nàng cũng là người có lỗi, từ khi nàng hiểu chuyện thì đã luôn không thích những việc phụ thân nàng làm thậm chí còn hiến nàng cho Hắc Phong suy nghĩ, đột nhiên một cánh tay từ đằng sau khẽ vỗ lên vai nàng.
Thái Thanh Vân không biết lúc nào xuất hiện sau lưng Trác Thùy Vân đem lời trong lòng nói ra: “Nàng còn nghĩ về chuyện của Trác Phàm sao? Ta không nghĩ là hắn làm sai.
Tuy hắn giết phụ thân của nàng nhưng đây là quả báo mà phụ thân nàng phải chịu.
Hắn cũng không hận nàng còn bảo ta chăm sóc nàng thật tốt nữa.”“Ta không hận hắn, chẳng qua là sau này ta không biết đối mặt với hắn như thế nào, là biểu muội, là người dưng hay là xem hắn như kẻ thù giết phụ thân của mình.” Hai tay ôm mặt, Trác Thùy Vân ôm mặt khóc nức Trác Thùy Vân quay lại, Thái Thanh Vân nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng nói: “Oan oan tương báo đến bao giờ mới kết thúc, dù sao cả hai đều không sai.
Người sai duy nhất chính là phụ thân của nàng.
Nếu sau này có gặp lại Trác Phàm, hãy xem hắn như biểu ca đi.
Hay một vì bằng hữu cũng được.”Trác Thùy Vân im lặng không nói, chỉ nghe những tiếng nấc của nàng trong lồng ngực của Thái Thanh Vân.
Một lát sau, Trác Thùy Vân bình tĩnh liền đỏ mặt đẩy Thái Thanh Vân ra rồi trở về phòng của tháng vừa qua, Trác Thùy Vân được Thái Thanh Vân ân cần chăm sóc, tình cảm của cả hai dần dần có tiến triển nhưng chưa một ai dám ngỏ lời.
Thái Thanh Vân thầm thề nhất định sẽ cưới Trác Thùy Vân làm vợ nhưng chưa một lần hắn dám nói một nơi khác các xa Phong Lôi Trấn, tại một thị trấn có tên là Dược Vân Trấn.
Sở dĩ gọi như vậy bởi vì gần như mọi nhà đều biết luyện đan dược.
Mỗi một người đều ngày đêm cố gắng luyện chế đan dược vì chỉ cần là tứ phẩm luyện đan sư đều sẽ được nhận vào Dược Thải Đường, gia tộc của người đó sẽ là phụ thuộc gia tộc của một trong bát đại thế gia.
Ở giữa Dược Vân Trấn chính là là nơi cư ngụ của Đới gia Dược Thải trong dược đường, một thân hình cao lớn khôi ngô của một vị trung niên đang ngồi ở đó.
Với vẻ mặt tức giận, hắn nhìn vào đám hắc y nhân ở trước mặt quát lớn: “Bốn tên Thiên huyền ngũ trọng lại không giết được một tên thiên huyền thất trọng cùng một đứa con gái liền Đoạn cốt cảnh cũng chưa đột phá sao? Các ngươi còn làm trưởng lão làm gì nữa?” Vị này chính là Đường chủ của Dược Thải Đường tên là Đới Bạch tên hắc y nhân vội vã quỳ xuống, một tên lên tiếng: “Tên Đường Thiên Tiếu kia cực kì lợi hại, ngay cả thân thể bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng phá vòng vây đem dẫn con gái hắn trốn đi.
Thân thủ của hắn cực kì nhanh nhẹn, chúng ta không lâu sau đó liền bị mất dấu của hắn.
Quả không hổ là Môn chủ của Đường môn chuyên ẩn nấp ám sát, hắn che dấu hơi thở cực kì kĩ lưỡng nhưng Đường chủ yên tâm, hắn bị trọng thương rất nặng còn trung phải ma vật của ta nhất định sẽ không sống được bao lâu.”“Yên tâm? Ngươi nói ta làm sao yên tâm? Ta muốn hắn cùng con gái của hắn chắc chắn phải chết đi.
Như thế mới thuận lợi cho kế hoạch của vương gia.
Vài tháng trước tên Quỷ Linh Lung kia bị một tên vô danh tiểu tốt giết chết đã làm cho danh vọng của Hắc Phong Điện giảm sút.
Dược Thải Đường ta phải nhanh chóng hành động mới có chỗ đứng sau này.”Đới Bạch Bân lớn tiếng quát.
Chờ đợi thời cơ Đường chủ của đường môn ra ngoài, Đới Bạch Bân phái năm tên trưởng lão vây giết Đường Thiên Tiếu cùng con gái nhưng không ngờ để Đường Thiên Tiếu trốn thoát còn mất đi một vị trưởng lão.
Chuyện này làm hắn cực kì tức không trách được, năm vị trưởng lão kia tuy chỉ thua Đường môn môn chủ nhất giai nhưng khi giao chiến vì tận lực không để lộ thân phận nên không thể đánh hết sức phòng trường hợp Trác Tiếu Thiên chạy mất.“Các ngươi mau phái người đi tìm bọn chúng, lật hết Huyết Vân Sơn cũng không để Đường Thiên Tiếu thoát khỏi đó.
Nhưng nhớ làm trong âm thầm, không được để người của Đường môn biết.” Đới Bạch Bân ra lệnh xong liền tiến vào trong lấy một ngọc giản ra truyền tin đi..