Nhất Niệm Chi Tư

chương 3: chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Lão biết mình vừa chen hàng của ai không?”

Muốn lập được kế hoạch tỉ mỉ thì phải “biết người biết ta”, song năng suất làm việc của thám tử tư còn xuất sắc vượt xa so với những gì tôi mong đợi.

Thành thử không một bí mật nào của Kỷ Thần Phong mà tôi không biết.

Tôi biết xu hướng tính dục của hắn, biết tên người yêu cũ của hắn, và biết cả lí do mà họ chia tay.

Kỷ Thần Phong và người kia vốn là bạn nối khố của nhau.

Thuở nhỏ, họ sống ở cùng một khu và học chung một trường cấp hai.

Mặc dù thi đỗ vào hai trường cấp ba khác nhau nhưng có lẽ nhờ “khoảng cách sinh ra cái đẹp” mà giữa hai người họ đã nảy sinh ra mối tình gà bông, và rồi giấu giếm bố mẹ để hẹn hò với nhau.

Rầy nỗi, tình đầu chỉ đẹp vì ta không cần bận tâm về tương lai lẫn hiện thực khi đang mặc sức vẫy vùng giữa lứa tuổi niên thiếu, bởi vậy mà cứ ngỡ rằng chỉ cần có tình yêu là ta sẽ vượt qua mọi trở ngại, khó khăn.

Khốn nỗi, vợ chồng nghèo còn nên trăm chuyện buồn thương, huống chi là những cặp đôi đồng tính.

Đợi bao giờ trưởng thành rồi thì sẽ phải suy nghĩ về nhiều thứ hơn, tính đến tương lai của cả hai, xem xét cái nhìn của người đời và cảm thụ của những người thân yêu trong gia đình.

Đàn ông vớ đâu cũng có, nhưng liệu tình yêu có làm ra được cái ăn không? Tuy không rõ chi tiết cụ thể ra sao nhưng chắc hẳn hai người họ đã có một cuộc cãi vã kịch liệt.

Vào năm tuổi kia, vì tương lai rộng mở phía trước mà “người ấy” đã kiên quyết bỏ lại người yêu mình để ra nước ngoài du học, kể từ đó cắt đứt liên lạc với Kỷ Thần Phong.

Có lẽ do bị đả kích quá mạnh nên tình trạng suy giảm thính lực nghiêm trọng từ hồi còn nhỏ của Kỷ Thần Phong ngày càng trở nên trầm trọng hơn.

Và rồi, sau khi thức dậy vào một buổi sáng, hắn đã không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.

Chạy vạy khám chữa khắp các bệnh viện, phòng khám nhưng cũng chỉ nhận về một kết quả — Kỷ Thần Phong đã mất thính lực hoàn toàn, nếu không cấy ốc tai điện tử thì sẽ phải sống trong thế giới câm lặng cho đến cuối đời.

Nhưng một thiết bị ốc tai điện tử có giá hơn ba mươi vạn tệ, đây không phải số tiền mà gia đình họ có thể kham nổi.

Nghiêm Thiện Hoa vò đầu bóp trán, cố gắng xoay xở vay mượn tiền nong khắp nơi nhưng đều gặp trở ngại, cuối cùng, bà ta sực nhớ ra tôi, người duy nhất có thể giúp đỡ, cũng là người không thể từ chối yêu cầu của bà ta.

Nói cho cùng, nếu không phải bởi Kỷ Thần Phong thích đàn ông và bị gã người yêu cũ bỏ rơi thì Nghiêm Thiện Hoa đã không đến tìm tôi để vay tiền.

Bây giờ mới bị một người đàn ông khác nhìn chằm chằm trong chốc lát thôi mà đã tỏ vẻ bị xúc phạm rồi, giả vờ giả vịt với ai không biết?

“Cậu Tang, cậu có để ý thấy lớp màng trắng trong mắt nó không?” Kiểm tra Tiểu Thảo xong, Kỷ Thần Phong đặt nó vào lại trong hộp carton.

Tôi nhìn con rùa trong hộp đang từ từ rụt đầu lại, đúng là mặt ngoài nhãn cầu của nó bị bao phủ bởi một lớp màng trắng thật.

Nhưng thành thực ra mà nói, tôi không nhớ rõ dáng vẻ khi khỏe mạnh của nó lắm, tuy tôi là chủ của con rùa này, nhưng từ trước đến giờ, người chăm sóc cho nó vốn là Đường Tất An.

“Trước đây Tiểu Thảo được em trai tôi chăm, tôi mới nhận nuôi nó được vài ngày nên không biết chính xác mắt nó trông thế nào.” Tôi bịa ra lý do một cách trôi chảy, đùn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Đường Tất An.

Kỷ Thần Phong ngồi xuống ghế, ngón tay gõ trên bàn phím phát ra những tiếng lách cách.

“Hai mắt bị viêm loét, màng trắng kia là chất dịch tiết ra do viêm khiến tầm nhìn của nó bị cản trở, bởi vậy mới không kiếm ăn được.”

“Chắc vẫn chữa được nhỉ?” Tôi khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi.

Giấy khám chuồi ra từ máy in, Kỷ Thần Phong bứt lấy tờ giấy rồi ghim lại vào hồ sơ bệnh án và đưa cho tôi.

“Ừ.”

Theo chỉ định của bác sĩ, hàng ngày phải tắm rửa sạch sẽ toàn thân bằng thuốc, sau đó lau khô rồi bôi thuốc mỡ vào chỗ bị viêm, thực hiện hai lần một ngày, duy trì liên tục trong một tuần, ngoài ra cần đưa thức ăn vào miệng rùa để nó ăn…

Phức tạp thật.

“Công việc của tôi dạo này khá bận rộn, có lẽ không bôi thuốc đều đặn được, tôi có thể để nó nằm viện được không?”

Tất nhiên là tôi đang bịa cớ rồi.

Mấy việc nặng nhọc, dơ duốc thế này tôi toàn sai Đường Tất An làm chứ có bao giờ tự nhúng tay vào đâu? Tôi nói thế chẳng qua là vì muốn tiếp cận Kỷ Thần Phong thôi.

“Cậu bảo y tá làm thủ tục cho mình nhé.” Hắn chẳng thèm ngẩng đầu lên mà chỉ đăm đăm dán mắt vào màn hình máy tính.

Lượt khám của tôi đã kết thúc, số thứ tự tiếp theo được gọi vào.

Hắn cư xử với con người còn lạnh nhạt hơn là với động vật.

Tôi nhướn mày một cách mất tự chủ, gần như chẳng thể kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt mình.

Lâu lắm rồi tôi mới gặp một người chẳng thèm nể nả mình thế này.

Đã vậy tôi còn phải chưng ra khuôn mặt tươi cười nhũn nhặn hết sức có thể để lôi kéo quan hệ thân thiết với hắn.

Tôi thích cảm giác được kiểm soát tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, vậy nên Kỷ Thần Phong cũng buộc phải nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Đây là chiến lược trước mắt, bởi vậy nên dù có bực bội đến đâu tôi cũng không được thể hiện ra trước mặt hắn.

Tôi lịch sự cảm ơn hắn rồi bước ra khỏi phòng khám.

Vừa bắt gặp mô cô y tá đi ngang qua, tôi đã hối hả đưa hộp carton cho người ta.

“Phiền cô xử lý thủ tục nhâp viện cho con rùa này giúp tôi.” Tôi lấy chai dung dịch rửa tay khô trong túi ra, vừa chà xát hai bàn tay với nhau vừa nói.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Đường Tất An không thấy con rùa đá đâu nên dè dặt hỏi xem có phải tôi đã làm thịt con rùa rồi hay không.

Tôi lặng người nhìn nó, không tài nào mường tưởng ra nổi hình ảnh dã man tàn bạo, ăn tươi nuốt sống của bản thân trong lòng nó.

Xin hãy đọc truyện tại ++ trù mtruуệЛ.

vN ++

“Anh đưa con rùa đi khám rồi.”

Tôi đi lướt qua nó, bước tới bên bàn rồi mở nắp hộp cơm ra xem.

Mặc dù toàn là những món khoái khẩu của tôi nhưng chúng có thể khiến tôi bị mất ngủ trầm trọng, cơ thể kiệt quệ, dạ dày cồn cào, khó chịu, trông đống váng mỡ đang nổi lềnh phềnh phía trên kia thôi cũng đủ khiến tôi mất cảm giác thèm ăn.

“Thật ạ?” Đường Tất An đóng cửa bể rừng nhiệt đới lại, hỏi bằng giọng thảng thốt.

Nó nghĩ nó là ai mà tôi phải bốc phét lừa gạt? Tôi nuốt tiếng chửi bới sắp buột ra thành tiếng vào trong bụng.

“Nếu mày không tin thì giờ đến bệnh viện với anh.”

Đã được hai ngày kể từ hôm con rùa đá của tôi nhập viện, mặc dù hôm nào bệnh viện thú y cũng cập nhật tình trạng sức khỏe của Tiểu Thảo bằng cách chụp ảnh gửi cho tôi, nhưng vì không tìm được cách liên hệ trực tiếp với Kỷ Thần Phong nên mối quan hệ giữa tôi và hắn vẫn dậm chân tại chỗ và không có bước tiến triển nào thêm.

Cứ thế này mãi sẽ không có hiệu quả, tôi phải cố gắng làm thân với hắn càng nhanh càng tốt.

“Giờ luôn ạ?” Đường Tất An nhìn đồng hồ trên điện thoại, “Nhưng đã chín giờ rồi.”

Tôi chẳng buồn nói chuyện với nó mà chỉ mở app nhắn tin ra, sau đó tìm hộp thoại của bệnh viện thú y để hỏi xem hôm nay bác sĩ Kỷ Thần Phong có trực đêm không.

Xác nhận tối nay là phiên trực đêm của tên kia xong, tôi xoay gót, bước vào phòng tắm.

“Mở giờ.

Vứt hết đống đồ ăn trên bàn đi, đợi anh tắm xong thì lên đường.”

“Ơ? Anh không ăn ạ? Anh nhịn đói cả ngày rồi mà.”

Tôi xoa bóp vùng vai cổ cứng ngắc, không ngoái đầu lại: “Bảo mày vứt thì mày cứ vứt đi, sao mà lắm mồm thế nhỉ?”

Đúng là hồi nãy tôi không đói thật, nhưng khi cơ thể đã hoàn toàn sống lại rồi thì nhu cầu bổ sung thể lực càng sớm càng tốt cũng tự khắc trở nên cấp thiết hơn.

Nói cách khác… Tôi đói.

Tình cờ có một cửa hàng tiện lợi giờ nằm ngay phía đối diện bệnh viện thú y, tôi sai Đường Tất An đi mua đồ ăn cho mình.

Vốn dĩ thằng nhóc này đã quá quen với cái tính sớm nắng chiều mưa của tôi nên sau khi xác định rõ những món tôi ăn được, nó lập tức mở cửa xuống xe, xăm xăm chạy vào cửa hàng tiện lợi.

Tôi ấn mở cửa sổ bên ghế phụ, gió lạnh ban đêm len qua khe hở phả vào mặt, tôi đưa tay ra ngoài, gõ đầu ngón tay trên vỏ xe theo một nhịp đều đặn.

Lề mề.

Chưa tới hai phút sau, tôi đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Đã gần mười giờ đêm rồi nhưng vẫn còn một hàng dài bốn, năm người đứng trước quầy thu ngân.

Đợi mãi mới đến lượt Đường Tất An thì một gã đàn ông trung niên đứng phía sau bỗng loạng quạng chen lên, gã thảnh thơi ném đồ xuống để nhân viên thu ngân thanh toán cho mình trước.

Đường Tất An bắt đầu tranh luận với gã, gã đàn ông kia nghe tiếng nó thì quay phắt người lại, đẩy mạnh nó một cái rồi chỉ thẳng tay vào mặt nó, chẳng biết nói năng thế nào mà mặt mày bặm trợn thế.

Đường Tất An sợ rúm người lại như con chim cút rồi câm như hến, không dám hó hé thêm tiếng nào.

Có vẻ nhân viên thu ngân đã quá quen với chuyện này rồi, họ không muốn gây chuyện nên giả vờ như không thấy gì, nhanh chóng thanh toán hóa đơn cho gã đàn ông trung niên.

Thằng vô dụng.

Tôi chửi thầm một tiếng rồi đẩy cửa, bước xuống xe.

Con phố nơi bệnh viện thú y tọa lạc không tính là rộng lắm, làn đường hẹp, chỉ vừa đủ cho hai chiếc ô tô lưu thông song song.

Dọc đường có rất nhiều cửa hàng, quán ăn, quán trà sữa, tiệm cắt tóc, shop thời trang,… đủ thứ.

Nhưng có lẽ vì đêm đã khuya nên hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, thậm chí người đi đường cũng thưa thớt.

Một trong số ít cửa hàng còn mở là quán rượu nhỏ nằm phía đằng xa.

Lâu lâu lại có một ông trung niên say rượu bước ra, vừa ôm thân cây thụ trồng trước cửa quán vừa nôn thốc nôn tháo, sau đó cầm áo rời đi, mặt mày đỏ rựng.

Có thể là do cuộc sống của họ không được như ý, nhưng mà có mấy ai được thanh thơi đâu?

Tôi nhịn đói nguyên một ngày đây này.

Tôi chặn gã đàn ông đang bước trên đường kia lại, mắt gã ta hồng rực, gã ngước nhìn tôi với vẻ khó hiểu, trong tay là lon cà phê chưa bật.

.”Làm… làm sao?” Gã ngoác miệng, mùi rượu nồng nặc xộc ra khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Dạ dày tôi càng ngày càng khó chịu, tôi cau mày hỏi gã: “Sao lại chen hàng?”

“Gì cơ?”

“Lão biết mình vừa chen hàng của ai không?”

Gã đàn ông trung niên nấc cụt, chỉ ngón trỏ vào tôi để cảnh cáo: “Tránh, tránh ra!”

Tôi nhìn gã chằm chặp rồi gập ngược ngón tay của gã lại một cách bất thình lình.

Gã hét lên vì đau đớn, khuỵu gối, uốn éo cơ thể theo bản năng để giảm bớt cơn đau ở đầu ngón tay.

Tôi quen thói, đá ngay vào đầu gối gã, tóm chặt gáy rồi ấn gã xuống mặt đường.

Gã đàn ông đã say rượu đến mức chẳng biết trời trăng đất mẹ là gì, người mềm oắt nên bị tôi chế ngự một cách dễ dàng.

“Con mẹ nhà mày nữa… Bỏ ra…” Lon cà phê lăn sang một bên, gã đàn ông liên tục vỗ tay xuống đất và lè nhè la lối chửi bậy.

Tôi đập một phát vào đầu gã, nối tiếp câu hỏi của mình: “… Là hàng của thằng này nghe chưa.”

Vẫn chưa nguôi giận, tôi đập cho gã thêm hai phát nữa.

“Mất dạy.”

Gã trung niên giãy giụa như một con cá sắp chết, nhưng bởi cơ thể đã mệt nhoài vì ngấm rượu nên chỉ có thể cam chịu nhận lấy từng cú đánh của tôi một cách nhục nhã.

Đánh gã chán chê rồi tôi mới cầm lo cà phê đứng dậy, miệng thở hồng hộc.

Đúng lúc này, Đường Tất An cũng vội vã chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

“Cậu, cậu Tang, cậu lại đánh người sao?!” Nó sợ hãi ngồi xổm xuống kiểm tra, “Anh không đánh chết ổng chứ?”

Tôi chùi mạnh miệng lon bằng ống tay áo, sau đó bật nắp, ngửa cổ, tợp một hớp cà phê chứa đầy đường hóa học.

Có cái vào bụng nên dạ dày tôi không còn co giật nữa, tôi giãn chân mày.

“Vỗ nhẹ hai cái thôi, sao mà…”

Bất chợt, nhãn tuyến tôi bắt gặp một đôi mắt ở phía bên kia đường.

Kỷ Thần Phong mặc bộ đồng phục xanh nhạt bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo blouse trắng, hắn đang đứng ngay trước tấm biển nhấp nháy của bệnh viện thú y, kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay và nhìn tôi chằm chặp.

Mặc dù mặt mày vẫn lạnh tanh nhưng nhìn dáng đứng của Kỷ Thần Phong, tôi đoán chắc hắn đã chứng kiến toàn bộ hành vi của mình.

Chứng kiến tôi hành hung đánh người rồi cướp luôn cả lon cà phê của người ta.

Mẹ kiếp.

Tôi điên tiết chửi thề trong lòng.

Vốn định giả vờ làm một tên hiền lành, vô hại nhưng không ngờ tôi lại làm lộ bản chất thật của mình trong hoàn cảnh thế này.

Có vẻ để tiếp cận được hắn, tôi sẽ phải hao tốn nhiều công sức hơn rồi, căn bản là vì chẳng có người bình thường muốn kết bạn với mấy tên có hành vi bạo lực ngoài đường cả.

Thấy tôi chong mắt nhìn sang, hiển nhiên Kỷ Thần Phong cũng nhận ra sự khó xử, hắn lia mắt nhìn qua chỗ khác, cũng không hút thuốc nữa mà quay người, bước trở vào bệnh viện.

Tôi nuốt nốt ngụm cà phê cuối cùng, sau đó bóp bẹp lon và ném mạnh vào Đường Tất An.

“Ối!” Nó giật thót người, ôm đầu ngước mắt lên.

“Xử lý xong xuôi hẵng vào.” Dứt lời, tôi vội vã chạy sang bên kia đường.

//

Bác sũy Kỷ: Tôi quan trọng với Tang Niệm nên Tang Niệm mới bịp tôi đúng không?.

Truyện Chữ Hay