Sau khi tiệc cưới kết thúc, Văn Tử đích thân tiễn hai vợ chồng Đông Tâm ra về.
Lúc nghe bản thân vì tiếp khách mà đã bỏ lỡ một màn kịch hay, Văn Tử hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Mắng hay lắm! Loại người như Tiêu Tình Tình với Dịch Phỉ chính là thiếu dạy dỗ đó! Cậu có biết Tiêu Tình Tình kia là người đáng ghét như thế nào không? Khi không tự nhiên lại ra vẻ bạn bè nhắn tin cho Trình Nham cái gì mà "Dạo này sao cậu gầy đi nhiều thế?" rồi thì "Tới Bắc Kinh công tác thì cậu nhớ mặc thêm nhiều áo nhé" vân vân mây mây..... CMN, tin nhắn như thế mà cô ta cũng dám viết, coi tớ là người chết rồi sao?? Đáng giận hơn là, tớ với Trình Nham đi suối nước nóng, cô ta lại còn dám nhắn tin cho Trình Nham hỏi "Đi chơi mà không rủ tớ, hừ!" CMNNN!!! Tớ cùng người đàn ông của tớ đi suối nước nóng bồi dưỡng tình cảm, cô ta đi theo cái rắm?! Tới làm gì? Làm vòi phun nước à??!!"
Đông Tâm bị dáng vẻ của Văn Tử chọc cho bật cười, chọc chọc trêu ghẹo cô ấy: "Cậu cũng "bánh bao" quá nhỉ? Đến như vậy rồi mà còn không nổi giận sao? Đây không hề giống phong cách của cậu nha!"
ý chỉ dễ bị bắt nạt
Văn Tử đẩy ngược lại Đông Tâm, lỗ mũi hừ lạnh: "Xì, cậu đang nói gì đó? Chị đây là loại người hiền lành đó sao? Chuyện như vậy đương nhiên là phải nổi giận rồi! Khi đó tớ đã trực tiếp kéo tên cô ta vào danh sách đen!"
Đông Tâm vẫn còn muốn trêu chọc: "Phụ nữ thời kì tiền mãn kinh quả nhiên tính tình đều dễ nổi giận nha!", sau đó lại cau mày nói: "A, không đúng, nếu cậu đã kéo Tiêu Tình Tình vào danh sách sổ đen thì sao hôm nay cô ta còn tới được?"
Văn Tử cười ha ha hai tiếng, giọng điệu vô cùng châm biếm: "Cho nên, Tiểu Đông Tâm à, hai người chúng ta cho dù tu luyện thêm một ngàn năm trăm nữa cũng không đuổi kịp quý cô Trà xanh biểu kia đâu? Nhìn người ta kìa, da mặt này, khí phách này.... Tớ đã cho cô ta vào danh sách đen rồi mà cô ta còn mặt dày đến đưa quà. Đây đúng là cực phẩm nha, nếu không phải hôm nay tớ kết hôn, tớ nhất định sẽ cởi giày của tớ ra mà đập thẳng vào miệng cô ả!"
"Được rồi mà..." Đông Tâm an ủi Văn Tử: "Cái gì cũng có thể bỏ nhưng tiền thì không thể nha. Người khác đưa đồ tới thì mình cứ nhận thôi, giận nhiều sẽ làm bạch cầu bị chết đó, cậu coi đó như phí tổn thất tinh thần đi!"
Văn Tử trợn trắng mắt: "Bà nội, làm ơn có chút văn hóa được không? Tức giận mà làm chết bạch cầu ư? Không phải là làm thương gan tổn thận sao?" Nói xong liền nghiến răng nghiến lợi tiếp: "Mà bọn họ thật đúng là cá mè một lứa mà, vị bạn khuê mật Dịch Phỉ của cô ta đúng là cũng không thể khiến người ta yêu thương nổi. Lúc cô ta kết hôn, chúng ta không đi được nên đã gửi hồng bao . Tớ kết hôn, cô ta dẫn cả nhà theo, lại còn chỉ đưa có , ha ha. Lúc này em họ tớ còn nói với tớ, chồng cô ta lúc ra về còn lấy hai bao thuốc Trung Hoa đút tú quần nữa. Tớ cũng đến quỳ với cái nhà này luôn."
Đông Tâm thấy Văn Tử nếu còn nói nữa, lỗ mũi nói không chừng sẽ to như vị Chu Kiệt nổi tiếng trên mạng kia, liền trêu: "Buổi lễ kết hôn này của cậu coi như một tấm lưới lớn giúp cậu sàng lọc mọi người nha. Kết thúc hôn lễ, ai là bạn bè thật sự, ai là bạn nhậu nhìn lướt qua liền biết rồi."
Nghe vậy Văn Tử liền cho rằng Đông Tâm vẫn còn suy nghĩ chuyện của Lôi Lôi, liền kéo tay cô nói: "Tiểu Tâm, chuyện của Lôi Lôi cậu đừng để bụng. Hiện giờ cô ấy đang ở trong cái vòng hỗn loạn, người hay chuyện tiếp xúc cùng đều không giống với chúng ta nên nói chuyện chỉ được vài câu là hết cũng là bình thường. Thật ra, lần này gửi thiệp mời cho ấy, tớ vốn không nghĩ cô ấy sẽ tới. Nhưng cô ấy vẫn bay từ ngàn dặm xa xôi tới đây để dự hôn lễ làm tớ rất cảm động. Tớ cảm thấy, trong lòng cô ấy vẫn coi chúng ta là bạn bè, vẫn coi trọng phần tình bạn này, nếu không đã đi cả một chuyến xa như vậy tới đây."
Đông Tâm nghe vậy cũng nửa cảm thấy chua xót, nửa thấy vui mừng, cười lại với Văn Tử: "Cái gì mà cảm động với không cảm động chứ, tớ thấy cậu đây là nhận được một cái hồng bao nặng trịch của người ta, bắt người tay ngắn nên mới nói tốt cho cô ấy đúng không? Cậu yên tâm, tớ không sao. Không phải tớ vẫn còn có cậu sao?"
"Đi chết đi!" Văn Tử liếc mắt. Dứt lời lại liếc về Trình Nham và Tô Lịch đang đứng cách khoảng m, xác định hai người họ không thể nghe thấy mình nói cái gì, mới kéo Đông Tâm lại, lặng lẽ nói nhỏ vào tai cô: "Còn nữa.... Tiểu Tâm, cậu cũng biết đấy, tất cả bạn học tớ đều mời, nếu không mời Tô Yến thì sẽ rất kì cục... cho nên tớ mới đưa thiệp mời cho cậu ấy. Tớ có thể thề với trời đất là tớ không hề cố ý nhằm gì vào cậu cả."
Thấy bộ dáng Văn Tử vỗ ngực thùm thụp để thề thốt, Đông Tâm không nhịn được nhíu mày..
---tất cả bạn học tớ đều mời, cho nên tớ không thể không đưa cho Tô Yến một tấm? Thế này là sao chứ? Ý của Văn Tử là gì?
Cô và Tô Yến có thù oán gì sao? Tại sao cô đến thì Tô Yến lại không thể đến? Liên hệ với một loạt hành vi quái dị của Tô Yến lúc trước, Đông Tâm đột nhiên tỉnh táo lại: nhất định giữa cô và Tô Yến trước đây đã xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây, Đông Tâm vừa định mở miệng hỏi lại cho rõ ràng thì phía sau liền truyền đến giọng nói của Tô Lịch: "Hai chị gái à, hai người còn định tám trong bao lâu nữa? Nếu còn lâu, vậy tôi có thể cùng lão Trình có thể đi hút điếu thuốc rồi quay lại không?"
Không đợi Đông Tâm mở miệng nói chuyện Văn Tử đã ồn ào: "Còn dám hút? Tôi thay Tiểu Tâm nhà tôi đánh chết anh! Còn có, ông xã à, anh cách xa Tô Lịch một chút đi, ngàn vạn lần đừng để anh ta dạy hư anh!"
Trình Nham vui tươi hớn hở cười coi như đáp lại.
Văn Tử buông Đông Tâm ra, khua tay nói: "Được rồi được rồi, cậu và Tô Lịch đi nhanh đi, tớ cùng thân ái nhà tớ phải đi động phòng hoa chúc rồi."
Nghe vậy, Tô Lịch liền sải một bước lớn tới, ôm eo Đông Tâm đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Lão Trình, nhớ kiềm chế eo nhé!"
Văn Tử trợn mắt, giơ quả đấm về phía hai người, Đông Tâm nhoẻn miệng cười, đi theo Tô Lịch được hai bước, bỗng nhiên vỗ đầu kêu "A" một tiếng.
Nói xong cũng mặc kệ Tô Lịch vẫn đang tròn mắt nghi hoặc, xoay người chạy về phía Văn Tử. Văn Tử thấy thế liền sẵng giọng: "Làm gì? Còn muốn tham quan bọn tớ động phòng hoa chúc à?"
"Cậu cho rằng ai cũng không biết xấu hổ như cậu sao?" Đông Tâm vừa nói vừa lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra, nhét vào tay Văn Tử: "Này!"
"Lại là cái đồ chơi gì thế?" Văn Tử cười híp mắt nhận lấy, vừa mở ra, tay liền run lên, mà lúc này, Tô Lịch cũng đúng lúc đi tới, nhìn thấy thứ bên trong thần sắc cũng hơi động.
Đông Tâm bên này không hề nhận ra sự khác lạ của mọi người, tiếp tục nói: "Tuy nói hồng bao chính là tâm ý rồi, nhưng tớ vẫn cảm thấy đưa tiền không quá là tục khí. Khụ, khụ, Văn Tử à, cậu cũng biết tớ rồi đấy, không lên được phòng khách, cũng không xuống được phòng bếp. Đời này kĩ năng điêu luyện duy nhất của tớ chỉ có vẽ tranh thôi. Cái này là tớ dùng cả đêm hôm qua để vẽ, tuy là hơi qua loa, cũng đem đồng chí Trình Nham vẽ thành..... béo như vậy... nhưng các cậu cứ nhận tạm nhé! Chờ tờ trở về nhất định sẽ cẩn thận mà vẽ lại, sau đó sẽ làm thành một tấm thiệp rồi gửi lại cho các cậu."
Đông Tâm nói xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt hồng hồng của Văn Tử, mà dáng vẻ của Trình Nham bên cạnh cũng là vô cùng kích động liền ngây ngốc nhìn.
Chỉ là một bức vẽ thôi mà? Có đến mức ý không? Sự thực đúng như Đông Tâm nói, cô không có tài năng gì cả, chỉ có một thứ duy nhất có thể đem khoe ra chính là vẽ tranh. Trước khi trọng sinh cô có thể được nhận vào công ty Marley chính là nhờ vào hai cuốn truyện tranh thanh xuân được xuất bản của mình. Cho nên, tiện tay nguệch ngoạc vẽ một bức tranh thì đối với Đông Tâm quả thực không gọi là chuyện. Nhưng như vậy cũng có thể khiến hai vợ chồng Văn Tử cảm động như vậy sao?
"Cậu đi chết đi!" Văn Tử ngoan tuyệt nhéo cánh tay Đông Tâm, nức nở nói: "Chuyện như vậy sao không sớm nói với tớ một tiếng chứ? Lại còn cố tình chọn thời điểm như thế này..... Cậu có biết tớ đã lo lắng cho cậu như thế nào không?"
Đông Tâm bị nhéo đau đến nhăn cả mặt, may mà có Trình Nham ở bên cạnh giữ tay Văn Tử lại: "Được rồi, em xem cô ấy đau thành cái dạng gì rồi kìa. Đông Tâm cố tình đợi đến lúc chúng ta kết hôn mới nói không phải vì muốn cho em bất ngờ sao?"
"Bất ngờ cái rắm!" Văn Tử tức đến độ nói tục, vừa lau nước mắt vừa chĩa súng về phía Tô Lịch mà ồn ào: "Tô Lịch, anh cũng là người xấu, lại còn giúp cô ấy lừa gạt tôi."
Tô Lịch lạnh mặt: "Nếu tôi nói đến tận giây phút này tôi cũng mới biết, cô có tin không?"
Đông Tâm nghe bọn họ nói như lạc vào sương mù, càng nghe càng không hiểu, mà hết lần này đến lần khác lại sợ hãi không dám thắc mắc. Đang lúc cô đang vắt óc suy nghĩ, Văn mẹ liền tìm tới, hỏi xem nên xử lí đống rượu và thuốc là thừa như thế nào, Văn Tử mới lau sạch sẽ nước mắt, ai oán trừng Đông Tâm: "Chờ lần tới gặp sẽ xử lí cậu.", nói xong mới xoay người cùng Trình Nham trở lại khách sạn.
Nhìn theo bóng dáng đôi vợ chồng son đi xa, Đông Tâm vô cùng yên lặng, trong đầu quanh đi quẩn lại chuyện vừa rồi. Lúc này, Tô Lịch bỗng vỗ nhẹ lưng cô nói: "Đi thôi."
-----------
Một đường trở về nhà cả hai đều vô cùng im lặng.
Trở về nhà, chuyện đầu tiên Tô Lịch làm chính là đi tắm. Ở bữa tiệc ầm ĩ cả buổi, Đông Tâm cũng vô cùng mệt mỏi, trở về phòng ngủ nằm, nhưng chưa nằm được bao lâu, cửa phòng tắm lại "cạch" một tiếng mở ra:
"Bà xã, anh quên không mang khăn tắm vào rồi."
Đông Tâm nghe Tô Lịch mè nheo phiền không chịu được, liền thốt lên: "Tự ra mà lấy!"
"Em chắc chứ?"
"Nói nhảm!"
Vừa dứt lời, Đông Tâm liền cảm thấy tiếng nước chảy nghe ngày một rõ hơn, sau đó ngay vào giây phút một đôi chân trần ướt nhẹp lấp ló đằng sau cánh cửa, đầu óc Đông Tâm mới ầm một tiếng, chợt nhớ ra Tô Lịch tắm xong không có mặc quần áo, hôm qua anh ta chỉ miễn cưỡng dùng một cái khăn tắm che lại rồi mới đi ra, nhưng bây giờ... theo như anh ta nói thì anh ta không mang khăn tắm vào...........
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Đông Tâm kêu lên hai tiếng sau đó dùng tốc độ sét đánh lao về phía phòng tắm, vừa kịp lúc ngăn lại cảnh xuân của Tô đại nam thần lộ ra ngoài. Chân bị Đông Tâm kẹp cửa vào đau đến phát run, Tô Lịch ở trong phòng tắm phẫn nộ hét lên: "Em làm cái quái gì thế?"
Đông Tâm sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Tôi đổi ý rồi, anh chờ một chút, tôi đi lấy cho anh. Để ở đâu vậy?"
Trong phòng tắm không truyền đến động tĩnh gì, mãi một lúc sau mới nghe tiếng Tô Lịch: "Mấy thứ này bình thường không phải là em dọn sao? Sao lại hỏi anh?"
Đông Tâm ho khan hai tiếng, gõ gõ cửa: "Đợi một chút."
Đông Tâm đứng trước tủ quần áo bới loạn từ dưới lên trên, cuối cùng tìm thấy một cái khăn tăm màu xanh nhạt. Cô đứng ở bên ngoài mở hé cửa đưa khăn tắm vào bên trong nhưng người bên trong lại không nhận lấy.
Đông Tâm buồn bực khuơ khuơ cánh tay: "Cầm lấy này!"
Tô Lịch: "Sao lại mang khăn tắm dùng để đi bơi đến thế này?"
Đông Tâm bĩu môi: "Khăn tắm nào chả là khăn tắm, nói nhiều thế làm gì!"
Bên trong không có tiếng gì nữa, Đông Tâm giơ tay được một lúc, ngay lúc cô cảm thấy sắp hết kiên nhẫn, bên trong đột nhiên truyền đến một lực kéo kéo cả cô và khăn tắm vào trong phòng. Đông Tâm lảo đảo, mắt thấy mình sắp ngã xuống eo liền được một bàn tay to lớn vững chãi đỡ lại.
Đông Tâm phẫn nộ, vừa mới đứng vững thì đập vào mắt là....tiểu huynh đệ của Tô Lịch. Mặc dù trong phòng tăm hơi nước mịt mù, nhưng Đông Tâm vẫn cảm thấy chuyện mình bị đau mắt hột là chắc chắn không thể nghi ngờ rồi.
Đông Tâm tức giận: "Anh làm cái gì thế?"
"Tắm chung."
Nghe vậy, cả người Đông Tâm vô thức run lên, theo bản năng lùi dần về phía cửa: "Không cần......"
Tô Lịch nhướn mày: "Sao vậy? Cũng không phải chưa bao giờ tắm chung mà."
Đông Tâm lắc đầu: "Hôm nay tôi không muốn tắm."
"Nhưng quần áo em đã ướt mất rồi."
Đông Tâm không kiếm cớ được nữa, cúi đầu lớn giọng kêu lên: "Tôi nói là không cần!" Dứt lời liền che mặt chạy ra khỏi phòng tắm.
Ra khỏi phòng tắm, Đông Tâm mới nhận ra trái tim mình đang loạn nhịp trong lồng ngực, còn đang cố gắng khôi phục tinh thần, cửa phòng tắm lại "cạch" một tiếng một lần nữa được mở ra, lúc này Tô Lịch cũng bước ra, nhưng đã quần áo chỉnh tề.
Đông Tâm thấy thế sững sờ, đang định mở miệng, Tô Lịch đã mặt không biến sắc nói: "Cô là ai?"