Sau khi sự kiện sao chép kết thúc, cuộc sống của Đông Tâm cũng dần trở lại như cũ.
Sau đó cũng có mấy công ty game đến hỏi thăm xem cô có hứng thú đi làm không, cô đều từ chối hết. Đông Tâm tổng kết lại trạng thái làm việc của mình trước kia: chính là vừa muốn có tên tuổi ở giới thiết kế game, lại vừa ôm mộng làm tác giả truyện tranh, kết quả là cả hai bên đều bận rộn, không thể chú tâm phát triển được. Sau bài học xương máu lần này, cô quyết định mình vẫn nên cứ vẽ cho xong bộ "Vân vụ nhân" đã, bao giờ giao xong bản thảo thì tính tiếp sau.
Nhưng lúc muốn phát triển sự nghiệp thì chuyện trong nhà cũng lại cứ bon chen đến theo. Chiều hôm nay, Đông Tâm hẹn người mua nhà gặp mặt xong, lúc đến công ty môi giới nhà đất gặp người nọ thì liền sửng sốt, mà cũng có một người cũng rơi vào trạng thái như vậy, chính là Nhuế Thanh và Thần Nhiên đứng đối diện cô.
Người môi giới Tiểu Trương vừa thấy tình huống này lập tức hiểu ra đôi bên có quen biết, cười nói: "Sao? Ba vị đã từng gặp mặt à?"
"Sao lại chỉ có thể là từng gặp chứ?" Đông Tâm mỉm cười, cố tình liếc mắt đưa tình với Nhuế Thanh: "Thì ra người muốn mua phòng của bọn chị chính là hai người nha. Hầy, chị nê sớm nghĩ ra, làm IT, lại còn muốn mở công ty riêng, không phải hai người thì còn ai vào đây nữa chứ?" Dứt lời còn như có như không nhìn về phía Thần Nhiên.
Nhuế Thanh thấy vậy lập tức xua tay liên tục giải thích: "Không phải đâu mà chị Đông, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu. Phòng này là anh ấy mua, em chỉ tiện đường đi cùng thôi, không hề có ý gì cả."
Thấy Nhuế Thanh gấp đến mặt đỏ tai hồng, Đông Tâm đang định trêu chọc hai câu nữa thì Thần Nhiên vẫn luôn im lặng từ đầu chợt nhìn về phía Tiểu Trương nói: "Hợp đồng đâu? Đưa cho chúng tôi xem trước đã."
- ------------
Giao tiền đặt cọc xong, Thần Nhiên lấy cớ là công ty có việc rời đi trước, Nhuế Thanh thì ồn ào kêu mệt, kéo Đông Tâm tới quán cafe gần đó uống cafe chiều.
Vừa ngồi xuống Nhuế Thanh lập tức kinh ngạc cảm thán: "Chị Đông à, chị thực sự gầy đi rất nhiều đó, da cũng trắng hơn rất nhiều. Hôm nay lúc em mới nhìn thấy chị thực sự khiếp sợ, lúc đó em còn nghĩ chủ nhà này giống chị thật đấy, chỉ là xinh hơn chị rất nhiều thôi, hì hì!"
Nếu một người phụ nữ muốn lôi kéo làm quen một người phụ nữ khác, đầu tiên là phải khen họ gầy. Đông Tâm nghe xong mấy lời này thì có chút đắc ý. Dạo này thừa dịp Tô Lịch đi công tác, Đông Tâm đã hạ quyết tâm phải giảm béo, thề nhất định phải khiến Tô Lịch sáng mắt ra khi nhìn thấy mình lúc về nhà. Cô vốn nghĩ chỉ có nửa tháng, có giảm cân thì cũng sẽ chẳng được bao nhiêu, nhưng không ngờ nhờ ăn uống điều độ cộng thêm chăm chỉ tập luyện mà chưa đến hai tuần mà cạp quần cũng đã rộng ra cả một vòng rồi.
Nhưng Đông Tâm đắc ý đến đâu cũng không bỏ qua Nhuế Thanh. Cô nhìn Nhuế Thanh nâng cằm lên nói: "Em đừng có đánh trống lảng. Đứng nghĩ nói lảng sang chuyện khác thì chị sẽ bỏ qua cho em. Mau khai thật đi, em và Thần Nhiên kia đã đến bước nào rồi? Đây là định.... Ở chung à?"
"Không phải thật mà." Nhuế Thanh nghe xong lộ ra vẻ xấu hổ, vừa khuấy cafe vừa nói: "Hôm nay thực sự là thuận đường nên mới cùng anh ấy đến đây xem thôi. Lúc giữa trưa ăn cơm em mới nghe anh ấy nói chiều nay đến gặp người môi giới để đưa tiền đặt cọc. Anh ấy là người cẩu thả, em sợ anh ấy bị lừa cho nên mới muốn cùng đến đây xem. Hơn nữa chị Đông à, chị nghĩ mà xem, căn hộ này của anh chị em cũng biết, em muốn mua còn cần tìm người môi giới nữa à?"
Đông Tâm ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng thấy vẻ mặt hiện tại của Nhuế Thanh lại cảm thấy băn khoăn. Lúc trước khi cô còn độc thân, sợ nhất là bị mấy bác gái đại thẩm tìm cô trêu chọc chuyện tình cảm. Lúc đó cô vừa mới tốt nghiệp đi làm, ở phòng tài vụ có một bà cô già dùng giọng điệu cũ mèm để làm mai cô với một nhân viên lập trình ở đó.
Cô cảm thấy chuyện bây giờ cô đang làm có khác nào bà cô già năm đó đâu? Cho dù là cô thực sự có lòng tốt, muốn Nhuế Thanh có thể sớm tìm được người tốt hơn, nhưng cứ trêu mãi như vậy thì cũng hơi vô duyên. Nghĩ đến đây Đông Tâm lập tức dừng lại, cảm thấy nguy cơ trùng trùng. Tại sao cô lại càng ngày càng giống một bà chị đã kết hôn luôn lấy bát quái làm niềm vui thế này??
Đầu bên này Đông Tâm như lạc vào chốn thần tiên, đầu bên kia Nhuế Thanh thở dài nói: "Thực ra em cũng nhìn ra được anh ấy có tình cảm với em, em cũng chẳng phải đầu gỗ, anh ấy đối tốt với em, em cũng sẽ cảm động. Nhưng em cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hmmm, chính là kiểu không có cảm giác điện giật qua người í."
Đông Tâm nghe xong im lặng, hơi nghiêng đầu nói: "Em chê cậu ta ít lời, quá tẻ nhạt?"
Nhuế Thanh lắc đầu, "Em cũng không biết nữa....." Dứt lời Nhuế Thanh nhìn lại về phía Đông Tâm mỉm cười, sau đó lại cúi đầu khuấy cafe, gác thìa lên đĩa sứ, ngập ngừng muốn nói lại thôi: "Chị Đông, chuyện kia của chị bọn em đều biết cả rồi. Lúc trước thật sự xin lỗi chị, em thay mặt công ty em gửi tới chị lời xin lỗi."
Đông Tâm ngẩn người, sau đó mới nhận ra Nhuế Thanh đang nói đến chuyện công ty bọn họ đánh rớt cô. Cô lắc đầu, đang định nói không sao lại nghe Nhuế Thanh ấp úng nói tiếp: "Còn có... Tô Yến.... chuyện đó....." Nhuế Thanh vừa nói lại vừa cúi đầu khuấy khuấy ly cafe trong tay, "Em thấy anh ấy đăng Weibo. Anh ấy thực sự nghỉ việc sao?"
Đông Tâm nghe xong mới hiểu chuyện Nhuế Thanh mời mình đi uống cafe để ôn lại chuyện cũ chỉ là giả, hỏi thăm Tô Yến mới là thật. Nhất thời Đông Tâm không biết mình nên giận hay nên cười nữa. Thì ra đã lâu như vậy rồi mà cô gái nhỏ này vẫn không buông tay được à.
Mà bên kia Nhuế Thanh thấy Đông Tâm mãi không lên tiếng thì có chút sốt ruột, hỏi lại:
"Chị Đông?"
Đông Tâm thở dài, nói: "Ừ, nghỉ rồi."
Nhuế Thanh nghe xong liền ngẩng đầu lên, nhìn Đông Tâm không chớp mắt, chờ câu nói tiếp theo của cô. Thấy dáng vẻ này của Nhuế Thanh, Đông Tâm vốn hạ quyết tâm sẽ không nói gì nữa lại hơi hơi mềm lòng, rặn ra thêm một câu: "Anh ta định mở phòng làm việc riêng."
"A, thì ra là như vậy." Nhuế Thanh giật mình, lại cúi đầu tiếp tục khuấy cafe. Đông Tâm thấy vậy thực sự không nhịn được nữa mà xổ ra một tràng: "Xin em đấy, đừng có khuấy nữa. Chỉ là một cốc cafe, uống chưa được hai ngụm đã hết, em nhìn xem bị em vầy thành cái dạng gì rồi kìa."
Nhuế Thanh hơi ngẩn ra, lại cúi đầu mới nhận ra cafe bị mình khuấy văng hết cả ra ngoài, đến miếng bánh quy cũng bị dính bọt cafe. Đặt cái thìa sang một bên, Nhuế Thanh có chút thất bại hít sâu một hơi, ngượng ngùng nói: "Bị chị nhìn thấu cả rồi."
Đông Tâm nhịn, nhịn, nhịn, rốt cục vẫn không nhịn được cái tính ưa bát quái của phụ nữ đã kết hôn bùng cháy, "Em cứ coi như chị lắm miệng đi, Nhuế Thanh à, em nên bắt đầu cuộc sống mới đi."
"Em biết." Nhuế Thanh rũ mắt cười: "Nhưng chị Đông à, chị biết không, không phải ai cũng có vận khí tốt, sau khi gặp phải Tô Yến còn có thể gặp được một người đàn ông tốt như cậu nhỏ của anh ấy."
Đông Tâm cả kinh há hốc mồm, buột miệng nói: "Em biết chị........."
"Vâng, em biết." Nhuế Thanh gật đầu, bật cười: "Trước khi chia tay, Tô Yến rốt cuộc cũng mở lòng với em một lần, anh ấy....có nhắc tới chị."
Đông Tâm nghe xong thực sự có chút ngoài ý muốn. Cô không ngờ Tô Yến sẽ đề cập đến chuyện cũ của bọn họ trước mặt Nhuế Thanh.
Nhuế Thanh lại nói: "Thực ra em cũng đã từng thầm khuyên nhủ bản thân, nói không chừng Thần Nhiên chính là người ông trời phái tới để cứu vớt em thì sao? Giống như lúc trước chị gặp được cậu nhỏ vậy. Nhưng.... Em lại không thể tìm thấy cảm giác lưu luyến. Không phải là không có niềm tin vào tình yêu, chỉ là không tìm thấy cảm giác rung động của mình mà thôi."
Nói đến đây Nhuế Thanh cười tự giễu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Đông Tâm, nửa làm nũng nửa nghiêm túc nói: "Chị Đông, chị nói xem có phải em thật sự xong rồi không? Cả đời này sẽ không thể yêu lại được nữa. Chờ hai năm nữa thì cũng chỉ có thể dựa vào xem mặt, gặp một người đàn ông tầm tầm như mình mà kết hôn thôi."
"Nói linh tinh cái gì thế?" Đông Tâm chọt vào trán Nhuế Thanh: "Em nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình mà."
Nhuế Thanh cong mắt gật đầu: "Cảm ơn chị Đông! Chị yên tâm, thật ra em đã sớm tỉnh táo lại rồi. Muốn hỏi thăm Tô Yến cũng chỉ là vì dù sao em và anh ấy cũng đã từng quen nhau một thời gian, anh ấy gặp chuyện thì em quan tâm một chút mà thôi. Đúng rồi, lúc nãy chị nói anh ấy muốn mở phòng làm việc riêng? Cũng khá ổn đó. Vậy đã bắt đầu tuyển người chưa ạ?"
"Chưa đâu," Đông Tâm không chút để ý nói, "Gần đây anh ta mới bị tai nạn, có lẽ phải dưỡng thương một khoảng------" hai chữ "thời gian" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã nghe đối diện truyến đến một tiếng "ding", Nhuế Thanh đánh rơi cái thìa cafe lên mặt bàn.
Đông Tâm líu lưỡi, muốn mở miệng chữa lại lỗi lầm liền thấy Nhuế Thanh hoảng hốt nói: "Chị nói gì cơ? Tai nạn xe?? Anh ấy bị có nặng không??"
Đối mặt với tình cảnh này, Đông Tâm chỉ hận không thể vả cho mình hai cái. Sao cô lại ngu như thế chứ, lại có thể tin Nhuế Thanh đã thoát khỏi bóng ma bị thất tình. Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách này thì đâu có giống đã thoát ra rồi chứ, rõ ràng là càng lún càng sâu thì có.
Xong rồi, mấy lời này của cô sai thật rồi.....