Đông Tâm bên kia nghe được tiếng chuông điện thoại cũng quay đầu lại, liền thấy trên màn hình hiển thị người gọi tới là Tô Yến: "Muộn thế này rồi cậu ta còn gọi điện làm gì thế?"
Tô Lịch không trả lời mà bấm nhận điện thoại, cũng thuận tiện bật luôn loa ngoài. Đông Tâm lập tức nghe được giọng nói gấp gáp của Tô Lịch từ đầu dây bên kia truyền đến: "Tô Lịch, Nhuế Thanh có gọi điện thoại cho cậu hay Đông Tâm không?"
Nghe vậy Tô Lịch và Đông Tâm đều liếc nhìn nhau một cái theo bản năng, lắc đầu. Tô Lịch nói: "Sao vậy?"
Tô Yến: "Không thấy Nhuế Thanh đâu cả, gọi điện thoại cho cô ấy cũng không được. Cháu lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện."
Đông Tâm vừa nghe liền biết đây là vợ chồng son nhà người ta đang cãi nhau, ở bên cạnh lắc đầu bày ra vẻ mặt quỷ. Tô Lịch liếc nhìn cô một cái, sau đó mới nói: "Nhà cô ấy, khách sạn bố mẹ cô ấy ở, còn có quán cafe mà cô ấy hay đi, cả công viên nữa, cháu đã tìm hết chưa?"
"Cháu đều tìm rồi nhưng không thấy. Ngay cả bạn bè và đồng nghiệp của cô ấy cháu cũng gọi rồi, họ đều nói họ không gặp cô ấy." Tô Yến bên kia gấp như kiến bò trên chảo nóng, "Đêm hôm khuya khoắt thế này cô ấy đi đâu được chứ? Điện thoại cũng ngoài vùng phủ sóng."
"Điện thoại ở ngoài vùng phủ sóng ư....." Nghe được nửa câu sau của Tô Yến, Đông Tâm chống cằm lẩm bẩm, túm lấy tay Tô Lịch dùng khẩu hình nói: "Anh hỏi xem cậu ta cãi nhau với Nhuế Thanh ở đâu?"
Tô Lịch gật đầu, uyển chuyển diễn đạt lại: "Cháu và Nhuế Thanh chia tay nhau ở đâu?"
Tô Yến ở bên kia im lặng ba giây, sau đó mới nói: "Ở nhà cháu....Chúng cháu đang nói chuyện cô ấy liền chạy đi....."
Nghe xong ánh mắt Đông Tâm lập tức sáng lên, vỗ đùi cái đét: "Có một chỗ chúng ta có thể thử tìm đó."
----------
Bởi vì Tô Yến ở bên ngoài khu Tam Hoàn nên Tô Lịch và Đông Tâm tới được Tô gia trước. Chạy đến phía sau tiểu khu, Đông Tâm lôi kéo Tô Lịch đi cầu thang bộ lên, quả nhiên thấy được Nhuế Thanh đang ngồi ở cầu thang tầng ba. Nhuế Thanh vừa nhìn thấy hai vợ chồng Tô Lịch liền bổ nhào vào trong ngực mợ nhỏ khóc òa lên thành tiếng.
Đông Tâm vừa ôm Nhuế Thanh trấn an cô ấy vừa nhìn Tô Lịch nhướng mày: Nhìn xem khả năng trinh thám của bổn đại gia có giỏi không? Đoán trúng phóc luôn nhé!
Thực ra Đông Tâm chỉ là mèo mú vớ cá rán. Lúc ban ngày ở Tô gia, cô xuống nhà gọi điện thoại cho Văn Tử, vốn định lười biếng đứng ở chỗ cầu thang để gọi, nhưng không ngờ đi từ tầng xuống tận tầng vẫn không có sóng, không còn cách nào khác nên mới buộc phải đi bộ ra tận vườn hoa. Cho nên hôm nay vừa nghe Nhuế Thanh là chạy ra từ Tô gia, điện thoại lại không có tín hiệu, Đông Tâm liền nghĩ ngay có khi nào nha đầu ngốc này vẫn luôn ngồi ở đây không. Bởi vì Tô Yên đi thang máy để tìm người nên hai người mới không gặp nhau. Không nghĩ quả nhiên là như vậy.....
Ba người trở lại Tô gia, Tô Lịch gọi điện thoại báo bình an cho Tô Yến, sau đó lại đun nước pha trà cho hai người kia, xong xuôi còn rất tự giác mà tự quay về phòng ngủ. Đông Tâm thấy Tô Lịch đóng cửa lại xong mới nhỏ giọng hỏi: "Hai người cãi nhau à?" Thực ra Đông Tâm rất muốn hỏi thẳng, có phải cô ấy đã phát hiện Tô Yến có người khác ở bên ngoài hay không, nhưng lại sợ mọi chuyện không như mình nghĩ, đến lúc đó cô lỡ miệng rồi thì đúng là không biết làm sao cho phải nữa.
Mà Nhuế Thanh ở bên này sau khi nghe Đông Tâm nói xong lại bắt đầu nức nở, chỉ một lúc sau nước mắt lại như từng chuỗi châu đứt hạt nhỏ xuống liên tục. Đông Tâm thấy vậy cũng đau lòng theo, vừa lau nước mắt cho cô ấy vừa khuyên nhủ: "Đừng khóc mà, ngày mai nếu để ba mẹ em nhìn thấy em thế này thì sẽ rất đau lòng đó. Còn nữa, hai người cũng thật là, có gì không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau sao, sao lại bỏ chạy ra ngoài như thế chứ? Nhìn em xem, hai tay lạnh cóng hết cả rồi đây này.... Cũng may hôm nay chị cả trực đêm nhé, nếu chị ấy ở nhà mà nhìn thấy hai đứa như vậy thì sẽ nghĩ thế nào chứ?"
Nhuế Thanh nghe vậy thì lắc đầu liên tiếp, sau đó mới câu được câu chăng nói: "Em...em cũng không muốn....Nhưng...nhưng là Tô Yến....nói muốn chia tay. Huhuhu!!!" Nói xong mấy lời cuối cùng, Nhuế Thanh đã hoàn toàn khóc không thành tiếng. Mà Đông Tâm nghe được mấy lời này xong cũng hoàn toàn khiếp sợ, đầu óc nóng lên, đứng bật dậy chuẩn bị mở loa mắng mỏ, đúng lúc đó di động lại có chuông báo.
Đông Tâm ngẩn người, cầm liền điện thoại lên xem. Hóa ra là Tô Lịch nhắn tin Wechat cho cô, nội dung chỉ có từ: Bình tĩnh.
Đông Tâm giận, con hàng này có thể mặt dày hơn nữa được không? Bên ngoài thì giả bộ tránh né về phòng ngủ, không ngờ sau lưng lại dán tai vào cửa nghe lén! Nhưng....Tô Lịch thật đúng là hiểu cô, nếu không có tin nhắn này thì đảm bảo lúc này cô đã sớm mắng to Tô Yên là tra nam các kiểu, cư nhiên lại dám vì tiểu tam mà bỏ rơi vị hôn thê của mình.
Mà nếu hai người bọn họ thực sự là vì chuyện này mà chia tay thì không sao, nhưng nếu bọn họ là vì chuyện khác, Nhuế Thanh vốn không biết chuyện này.....Khụ khụ nếu cô lại khai chuyện này ra, thì đúng là không tốt thật rồi. Emma, thiếu chút nữa thì hố to rồi, người đàn ông nhà cô đã lên tiếng rồi, phải bình tĩnh, bình tĩnh, thật bình tĩnh!
Niệm chú xong, Đông Tâm hít sâu một hơi, đưa trà vào trong tay Nhuế Thanh, sau đó mới hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Nhuế Thanh ổn định lại cảm xúc, sau đó từ từ kể: "Còn không phải vì chuyện nhà ở sao?"
Nghe vậy, Đông Tâm liền ngộ ra. Mọi chuyện nói ra thì rất dài........
Lần này ba mẹ Nhuế Thanh tới thành phố H, vốn là muốn nói về chuyện hôn sự của Nhuế Thanh và Tô Yến. Tiết mục đến du lịch thăm thú gì đó chỉ là cái cớ, trọng điểm vẫn là để cha mẹ hai bên gặp mặt. Lần này ba mẹ Nhuế Thanh tới còn dẫn theo cậu của Nhuế Thanh tới. Đông Tâm dẫn ba người đi dạo phố ở thành phố H suốt ba hôm nay, vị cậu này của Nhuế Thanh đã không chỉ một lần muốn hỏi thăm tiếng gió từ miệng Đông Tâm. Ý tứ đại khái là như thế này: muốn Tô gia đổi căn hộ lớn hơn làm phòng tân hôn cho hai người. Vốn trên danh nghĩa Tô Minh Nguyệt có hai căn hộ, một căn bây giờ tam phòng đang ở, một căn còn lại mới đặt mua năm ngoái làm phòng tân hôn cho Tô Yến, bây giờ nhị phòng đang ở. Căn hộ này tuy hơi nhỏ, khoảng mét vuông, nhưng quý ở chỗ nằm ở vị trí rất đẹp. Bên cạnh là nhà trẻ, đối diện là viện chăm sóc và bảo vệ sức khỏe của mẹ và bé, cách một con phố là trường tiểu học trọng điểm, chếch phía đối diện còn là khu phố sầm uất. Giáo dục, y tế, mua bán, tất cả đều đủ hết, lão thái thái lúc đó để chọn được căn hộ này cho con trai đúng là đã hao tổn không ít tâm trí. Thậm chí vì không muốn để đôi vợ chồng son phải chịu gánh nặng, năm ngoái lão thái thái lại lấy ra tiền mua quan tài để trả nốt tiền mua đợt cuối.
Nhưng người nhà Nhuế Thanh lại không vừa lòng với căn hộ này lắm. Theo lời của cậu Trần thì ý là căn phòng này quá nhỏ. Nếu sau này có con thì đúng là không đủ dùng. Phòng tân hôn dù sao ít nhất cũng phải có một cái thư phòng, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ mới ổn.
Đông Tâm truyền đạt lại những lời này với Tô Minh Nguyệt, lão thái thái liền vỗ đùi:
Chê phòng nhỏ à? Được thôi, vậy tôi đến ở chỗ của nhị phòng, lại lấy vạn cho mấy người, để mấy người sửa lại căn hộ bây giờ tam phòng đang ở là được chứ gì.
Nhưng cậu Trần nghe xong mấy lời này lại vẫn lắc đầu: Cái này thì được ở chỗ nào chứ? Nào có đạo lý đuổi người lớn ra để cho lũ trẻ vào ở? Hơn nữa, vạn thì làm được cái gì, vạn còn chả đủ để trang hoàng lại nhà cửa.
Đông Tâm nghe xong mấy lời này lập tức bật cười, lần này dù ngốc cô cũng nghe được hàm ý ở bên trong, câu này í à, chỉ sợ nửa câu đầu là giả, nửa câu sau mới là ý tứ thật đi. Nhưng dù sao khi kết hôn, nhà trai chuẩn bị tân phòng là điều hiển nhiên. Hơn nữa đàng trai bọn cô đã đưa ra đến hai phương án cho để bọn họ lựa chọn rồi, bọn họ đều không đồng ý, rốt cuộc là muốn thế nào đây?
Kết quả là cậu Trần cuối cùng cũng nghe được điều mình muốn nghe, liền diễn đạt lại ý của bọn họ là thế này: Tân phòng ở chỗ nhị phòng vẫn giữ nguyên như cũ, vì sao khu đó cũng gần trường học, sau này bọn trẻ đến trường sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng phòng ở đúng là hơi nhỏ, cho nên tốt nhất là nên mua thêm một căn nữa ở khu lân cận cho tam phòng ở là được.
Đông Tâm nghe xong liền sốc. Tô gia không phải gia đình làm ăn buôn bán gì, cũng không mở ngân hàng, mua được hai căn phòng ở khu Nhị Hoàn đã là tốt lắm rồi, giờ lại còn muốn mua thêm một căn nữa ở khu lân cận? Đây còn không phải là chuyện ngàn lẻ một đêm sao? Quả nhiên, đúng như Đông Tâm nghĩ, lúc cô kể lại chuyện này với mọi người ở Tô gia, Tô Minh Nguyệt, Tô Minh Tâm lập tức hóa đá.
Lúc đó, Tô Minh Tâm sau khi nghe xong phương án nhà Nhuế Thanh đưa ra lập tức âm dương quái khí nói: "Cái gì mà chê phòng nhỏ chứ? Chị thấy bọn họ có mà ngại trên sổ đỏ này không có tên Nhuế Thanh thì có! Nhưng nếu nói thẳng ra là muốn thêm tên thì có vẻ quá đáng quá, cho nên mới đổi cách nói là muốn thêm nhà."
"Thực ra, cũng là phận đi làm dâu, làm mẹ, chị cũng hiểu tâm trạng muốn con gái mình khi đi lấy chồng sẽ được nhiều hơn, cho nên lúc đầu chị còn khuyên chị cả nếu không được nữa thì bán căn phòng tân hôn kia đi, để tiền cho chúng nó, chúng nó muốn đổi căn lớn hơn thì đổi, nếu vẫn thiếu tiền thì chúng ta ứng trước cho chúng nó một khoản cũng không vấn đề gì. Nhưng chị thật không ngờ Nhuế gia bọn họ lại không biết xấu hổ như vậy, ăn trong chén nhìn trong nồi. Nhị phòng muốn giữ, mà tam phòng cũng muốn mua, bọn họ coi Tô gia chúng ta là cái máy rút tiền đấy à? Chị nhổ vào! Tô Yến nhà chúng ta là đứa nhỏ tốt, bao nhiêu cô gái muốn gả cho nó còn không được. Con gái nhà bọn họ cũng không phải công chúa Ethiopia, Tô gia chúng ta cũng không cần phải xây cả cung điện để cưới nó về!"
.........
Đông Tâm nghe được một lát liền thực sự nghe không nổi nữa. Loại chuyện gà bay chó sủa như thế này, thân là một cô gái, lại trọng sinh thành một người phụ nữ đã kết hôn, cô thực sự không quen nổi. Vì thế, từ đầu đến cuối cô chỉ phụ trách việc chuyển lời, những chuyện khác thì mặc kệ. Hơn nữa mấy hôm nay cô còn phải hoàn thiện bản thảo gấp, cũng không rảnh để quan tâm đến mấy chuyện này. Không ngờ chỉ mới hơn nửa ngày, Tô Yến và Nhuế Thanh đã nháo đến mức muốn chia tay luôn rồi.
Nhuế Thanh kéo tay Đông Tâm, lệ rơi đầy mặt nói: "Em biết lần này là ba mẹ em không đúng, nhưng em đã khuyên rồi mà bọn họ không nghe, từ trước đến này bọn họ đều chỉ nghe lời cậu. Em nói gì đi chăng nữa bọn họ cũng đều nói em còn nhỏ, bọn họ làm như vậy là muốn tốt cho em. Nhưng lần này em đã cố gắng hết sức rồi, hơn nữa cũng không phải lỗi của em. Mọi chuyện có thể thương lượng lại được mà, vậy mà anh ấy lại nói muốn chia tay...."
Đông Tâm nghe xong liền thở dài, buồn bực chửi thầm trong lòng: nếu hai người thực sự lưỡng tình tương duyệt, đương nhiên sẽ từ từ nói chuyện được rồi. Cho dù gặp vấn đề gì đi chăng nữa, chỉ cần vợ chồng đồng lòng, mọi chuyện đều có thể vượt qua hết. Nhưng chỉ sợ Tô Yến nhà cô miệng thì nói ngon nói ngọt, nhưng từ tâm đến người đều dính lên người người khác, cho nên gặp chuyện như thế này, điều đầu tiên nghĩ đến mới là chia tay.
Đầu nay bên này, Nhuế Thanh nói xong, lại lôi kéo tay Đông Tâm: "Còn một việc nữa, chị Đông, em...em thực sự xin lỗi chị. Hôm nay chị hỏi em gọi điện thoại cho cậu nhỏ làm gì, thực ra em nói dối. Không có đồng nghiệp nào muốn giám định châu báu cả, là em nhờ cậu nhỏ làm một chuyện, bởi vì quá mất mặt, cho nên mới xin cậu ấy giấu chị...."
Thì ra chuyện Nhuế gia muốn nhà trai mua thêm phòng không phải chuyện ngày một ngày hai. Sau khi Nhuế Thanh biết ý định của ba mẹ vẫn luôn kéo dài thời gian, không nói cho Tô Yến biết. Cha mẹ Nhuế Thanh bên này lại không ngừng gây áp lực cho con gái, cuối cùng đột nhiên nói muốn tới thành phố H, muốn gặp mặt nhà trai để nói chuyện. Nhuế Thanh nghe xong gấp gáp không biết làm gì, cuối cùng mới lén gọi điện cho Tô Lịch.......
"Mấy năm nay em cũng tiết kiệm được chút tiền, tổng cộng lại cũng được khoảng vạn, cháu định đưa số tiền này cho cậu nhỏ, nhờ cậu ấy lấy danh nghĩa nhà trai đem số tiền này coi như tiền sính lễ để đưa cho ba mẹ em. Em nghĩ, chỉ cần cho bọn họ tiền, bọn họ chắc sẽ không nhắc đến chuyện phòng ở này nữa."
Đông Tâm nghe xong mới hiểu được chân tướng của cuộc điện thoại kia. Trong thời gian ngắn vừa giận vừa buồn cười. Thế mà Tô Lịch này lại còn không biết xấu hổ nói cô não phẳng? Đây cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, Nhuế Thanh bảo anh ta giấy, anh ta liền thực sự hết lòng giúp cô ấy giấu.
"Vậy sau đó Tô Lịch nói như thế nào?"
Nhuế Thanh lắc đầu: "Cậu nhỏ không đồng ý, nói sẽ nghĩ cách để đè chuyện này xuống. Chị Đông, em xin lỗi, nhưng em thực sự không có mặt mũi nào mà nói chuyện này ra hết, huhuhu..."
Thấy Nhuế Thanh lại khóc đến hoa lê đái vũ, Đông Tâm đang định trấn an hai câu, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa rầm rầm. Đông Tâm nghe mà giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng chửi bới lôi đình từ bên ngoài: "Mở cửa! Tô Yến, mau mở cửa ngay! Nếu Nhuế Thanh nhà chúng tôi có chuyện gì, chúng tôi sẽ không để yên cho mấy người đâu!!!"
Sau khi Tô Lịch vào phòng ngủ, vừa đóng cửa lại liền lập tức nằm bò ra dán tai vào cửa. Anh vừa căng tai nghe động tĩnh từ bên ngoài vừa nhập sẵn hai chữ "Bình tĩnh" vào khung thư thoại, chuẩn bị sẵn sàng để có thể gửi đi bất cứ lúc nào.
Ừ, anh rất tin tưởng, với tính cách của vợ anh, đảm bảo tin nhắn này chắc chắn sẽ được gửi đi.