Xuyên qua cửa nước, chiếc thuyền đi từ một vùng trời này đến một vùng trời khác. Bốn bề mênh mang, bên trái có bức tường thành cao đến trượng, đã mờ ảo trong trận tuyết lớn, như hư như thực, tầm nhìn giảm sút, khoảng cách ngoài hai trượng đã nhìn không rõ nữa.
Từng hạt tuyết dày đặc rơi xuống liên tiếp như muốn chinh phục mặt đất. Tất cả đều như được tinh lọc, trời và nước hòa vào làm một.
Long Ưng lặng yên đứng ở đuôi thuyền khuấy nhẹ mái chèo, quấy động từng cơn sóng nước. Chiếc thuyền vạch sóng nước đi về phía trước, trôi về nơi giao nhau giữa hai dòng sông của Nam Triều Cốc.
Từng bông tuyết rơi trên chiếc nón trúc của hắn, phát ra những tiếng soạt soạt nhẹ nhàng.
Võ Chiếu ngồi trong thuyền quay lưng về phía hắn, kéo áo choàng lên.
Chiếc thuyền trở thành trung tâm vũ trụ, ngoài hai người họ, không còn vật gì khác nữa.
Long Ưng rất thích cảm giác khác lạ này. Hắn chưa từng chung sống hòa hợp với tự nhiên như thế này bao giờ. Hắn cảm thấy có một sự yên bình đẹp đẽ không thể miêu tả bằng lời. Những bông tuyết vừa giống như đang bay xuống, vừa giống như đang ngưng đọng lại, thị giác thực tế cùng tồn tại với ảo giác, không thể phân biệt giữa nhanh và chậm.
Tiếng nói dịu dàng của Võ Chiếu vang lên:
- Đến Thiên Tân Kiều đi.
Long Ưng ừm một tiếng, không dám nói gì, sợ mình lên tiếng sẽ làm vỡ tan sự tĩnh mịch thần thánh này.
Võ Chiếu thở dài đầy xúc cảm rồi nói:
- Long tiên sinh có tin về chuyện luân hồi chuyển kiếp không?
Lời nói của bà đã động tới sự sợ hãi giấu sâu trong lòng Long Ưng, đột nhiên hắn có cảm giác mình đang lái thuyền trên dòng sông ngăn cách giữa nhân gian và địa phủ, xung quanh không còn vật gì quen thuộc, nhân thế bị vất ở phía sau xa lắm.
Ánh mắt Long Ưng nhìn về bóng người đẹp đẽ được áo choàng bọc chặt lấy của bà, gật đầu nói:
- Tiểu dân tin về thuyết luân hồi, cũng hi vọng rằng thực sự có luân hồi chuyển thế. Có điều dù là có luân hồi đi nữa, nhưng sau khi đầu thai biến thành một người khác, quên sạch mọi chuyện ở trong kiếp trước. Vậy thì điều đó cũng chẳng khác nào chết hẳn, sinh mạng bị cắt ra từng khúc, mất đi tính liên tục vốn có của nó, có luân hồi cũng như không có mà thôi.
Võ Chiếu không đáp lời, dường như đang trầm tư suy nghĩ về những lời hắn nói. Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi lên tiếng:
- Sự phân cách đứt đoạn của kiếp trước kiếp sau không triệt để như tiên sinh nói đâu. Có người sẽ nhớ tới một khúc đoạn nào đó trong kiếp trước vào một thời khắc nào đó, hoặc là một dấu hiệu đặc biệt nào đó trong kiếp trước sẽ theo người ta đến kiếp này.
Long Ưng nhớ tới vết mực nhỏ ở vai Nhân Nhã, lòng thầm run lên.
Chiếc thuyền rẽ trái vào Lạc Hà.
Long Ưng tập trung tinh thần. Bởi lẽ đây là một con đường quan trọng, nếu không để ý sẽ đâm vào những con thuyền khác, làm kinh động tới Nữ đế ngồi trong thuyền, thì sẽ là một việc không tốt. Nếu là người khác, nói không chừng nhẹ thì cách chức, nặng sẽ chặt đầu! Ôi! Nghĩ thôi mà đã thấy vừa đáng sợ vừa nực người. Câu nói gần vua như gần cọp quả là chí lý.
Tuyết ngày càng rơi dày hơn, không hề có dấu hiệu dừng lại. Tất cả thuyền lâu thuyền thương đều đã ngừng trôi. Cảnh vật hai bên bờ biến mất trong biển tuyết mênh mông.
Võ Chiếu nói nhẹ nhàng:
- Đến rồi!
Long Ưng nhìn về phía trước, vẫn là một màn trắng xóa, sau đó Thiên Tân Kiều đột nhiên xuất hiện, hai đầu cầu ngập trong mưa tuyết, giống như không có thực vậy.
Võ Chiếu nói:
- Đỗ vào dưới gầm cầu đi.
Long Ưng làm theo mệnh lệnh, đỗ vào dưới gầm cầu. Bên trên là gầm cầu rộng khoảng bước, nơi cao nhất cách mặt nước khoảng trượng, bên dưới thì nước trập trùng, Long Ưng phải chèn mái chèo vào lỗ hổng bên cạnh cầu, để cố định thuyền, không cho nước đẩy trôi đi.
Hai bên là mái vòng hình thành bởi tuyết trắng, phía trên là gầm cầu trông như một mái nhà, tạo thành không gian đặc biệt của họ.
Võ Chiếu đặt hai chân lên chỗ ngồi, kéo áo choàng xuống, gập hai tay ôm lấy đầu gốm, ngước lên nhìn đỉnh cầu. Ánh mắt bà sáng lên, vui vẻ nói:
- Long Ưng! Ngươi có biết chuyện chấn động nhất trên Thiên Tân Kiều gần trăm năm nay không? Nếu không phải là do Từ Tử Lăng, lịch sử đã bước sang trang mới rồi.
Long Ưng ngớ người, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Võ Chiếu lại có thái độ như thế, đâu còn giống một nữ hoàng đế uy nghi thiên hạ, mà chỉ giống như một cô bé không hề có chút tâm cơ.
Hắn chậm rãi lắc đầu.
Võ Chiếu nói tiếp:
- Năm xưa Độc Cô Phiệt, người Đột Quyết và Ma môn cùng liên thủ với nhau, vây Thiếu soái Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn ở trên cầu, cao lầu tứ phương đều có bố trí thần xạ thủ Đột Quyết, kẻ địch phong tỏa trên đường. Trong nước dưới cầu có lưới, trên trời không có đường, vào đất không có cửa, điên cuồng tấn công hai người, thay nhau công kích. Thấy không còn chống cự được, Từ Tử Lăng lên khỏi mặt nước, đầu tiên là phá cạm bẫy dưới nước, rồi lại dùng thủy tiễn giết kẻ địch khiến chúng không trở tay kịp trong khi Khấu, Bạt nhảy xuống nước thoát thân. Cuối cùng ba người bình yên vô sự. Nếu không có Từ Tử Lăng, đâu có sự nghiệp cái thế của Thiếu soái chứ?
Long Ưng nhẹ nhàng nói:
- Nếu đã vậy, tại sao Thánh thượng lại làm khó con gái của y?
Ngay lập tức Võ Chiếu quay mặt lại, nhìn thẳng vào Long Ưng bằng ánh mắt lạnh lùng vô tình, quát lên:
- Thật to gan! Dám can thiệp vào chuyện của Trẫm, có phải tên phản đồ đó bảo ngươi tới xin xỏ Trẫm không?
Hai mắt Long Ưng ngưng tụ đầy ánh nhìn ma quái, không hề có vẻ sợ hãi hay nhượng bộ, đồng thời nhẹ nhàng gỡ mái chèo ra, dòng nước ngay lập tức đẩy chiếc thuyền của họ vào vùng trời mênh mông mưa tuyết ngoài gầm cầu.
Quả nhiên ánh mắt của Võ Chiếu không còn lạnh lùng nữa, bà ngẩng mặt lên trời, để bông tuyết rơi lên tóc, lên mặt, lên cơ thể. Bà thở dài một hơi, rồi nói như với chính mình:
- Ngươi đã đoán ra rồi!
Nếu như là bất kỳ người nào khác cũng sẽ không hiểu được hàm ý của câu này, Long Ưng là một ngoại lệ duy nhất, hắn gật đầu nói:
- Tiểu dân đã đoán được.
Bức tranh tuyết rơi trong Ngự Thư Phòng, ở sâu trong cảnh tuyết có bóng ba người, Từ Tử Lăng ở giữa, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đứng ở hai bên.
Võ Chiếu điềm đạm nói:
- Nói đi! Xem ngươi có thể thuyết phục Trẫm hay không.
Không có ai lái, chiếc thuyền theo gió trôi về phía đông.
Long Ưng thở dài:
- Tiểu dân chỉ muốn tốt cho Thánh thượng mà thôi. Không thể cãi lệnh trời, duyên phận sao có thể miễn cưỡng được? Vợ chồng họ như cá trong nước, tiêu diêu tự tại, nếu như rời khỏi nước, cũng sẽ chết thôi. Muốn họ đến Thần đô, đồng nghĩa với việc lấy đàn làm củi nấu hạc, đi ngược lại tự nhiên. Huống hồ dù kiếp này đã hết duyên, cũng có thể kỳ vọng đến kiếp sau. Thánh thượng anh minh quyết đoán, sao lại không hiểu được đạo lý sâu xa này?
Võ Chiếu buồn bã nói:
- Kiếp này hết duyên, chờ đến kiếp sau. Ôi! Chúng ta hồi cung đi.
Long Ưng nhớ kiều thê, sau khi về cung, ngay lập tức tới Cam Thang Viện. Vừa bước vào cửa viện, Lý công công đã bước tới nói:
- Vũ Lâm Quân phụng mệnh Thánh thượng đưa tới một cây đao, thật là cổ quái, một cây đao mà lại để đích thân Lý Đại tướng quân hộ tống, vệ binh đi cùng đến cả trăm người.
Long Ưng hỏi:
- Đao nằm ở đâu?
Lý công công đáp:
- Đã đặt ở trên chiếc bàn tròn phòng khách, may mà ở đây cảnh vệ nghiêm ngặt, nếu không tiểu nhân không biết phải làm thế nào.
Long Ưng đến phòng khách. Cây đao Tỉnh Trung Nguyệt giống như một con dao cùn cùng với vỏ của nó đặt yên lặng trên chiếc bàn. Chỉ cần nghĩ rằng đây là binh khí tùy thân đi theo Thiếu soái tung hoành thiên hạ, ngay cả người to gan ngạo mạn như Long Ưng cũng phải sinh lòng kính trọng, không dám động vào nó ngay. Hắn đứng lại, quan sát nó một cách cẩn thận, rồi trầm giọng hỏi:
- Có thể tìm Bàn công công ở đâu vậy?
Điều hắn nghĩ trong lòng là trên đường về, Võ Chiếu không nói gì nữa, cũng không biết rằng bà ta có bị hắn thuyết phục mà từ bỏ ý định ép hai vợ chồng Lăng Trọng đến kinh thành hay không.
Trên đường về tuyết rơi thưa dần, khi đến cung, tuyết ngừng rơi hẳn, nhưng cung Thượng Dương đã trở thành một thế giới trắng muốt. Toàn bộ ngự vệ từ Thần đô tới đây, không phải là để khai chiến mà là để xúc tuyết.
Lý công công chắp tay cung kính nói:
- Bẩm Ưng gia, giờ đây có lẽ Bàn công công đang ở trong Thượng Thực Trù, ông ấy phải chỉ huy đại cục ở đó, để ứng phó với quốc yến ở Quan Phong điện tối nay.
Long Ưng cầm Tỉnh Trung Nguyệt. Một cảm giác kỳ lạ từ vỏ đao truyền dần lên cả người hắn, dường như trong thời khắc đó, hắn và chủ cũ của chiếc đao – Thiếu soái Khấu Trọng đã xây dựng được một mối quan hệ diệu kỳ vượt thời gian nào đó. Hắn hỏi:
- Các nàng ấy đâu rồi?
Lý công công trả lời:
- Ba vị thiếu phu nhân đang sắp xếp lại tơ lụa ngọc ngà, son phấn mà tiểu nhân mua về cho họ ở trong nội phòng.
Long Ưng một tay cầm vỏ đao, tay kia cầm chuôi đao, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đó là sự hài lòng và vui vẻ khi đem lại niềm vui cho nương tử. Có thể tưởng tượng được, ba cô gái chưa từng được sở hữu bất kỳ tài sản này, đột nhiên có thể thỏa thích dùng tiền mua đồ, nhất định là một sự việc vô cùng đáng mừng.
- Keng!
Tỉnh Trung Nguyệt rời khỏi vỏ đao, mới đầu còn không ra sao, chỉ là một cây đao cổ gỉ sét, giờ bỗng dưng tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Lý công công sợ đến độ lùi về sau hai bước, run rẩy nói:
- Cây đao này... Cây đao này...
Long Ưng đút đao vào trong vỏ, cười nói:
- Không phải cây đao này có ma đâu, mà nó là lợi khí của Thiếu soái Khấu Trọng. Lý công công có thể đi làm việc của ngươi rồi, không cần phải để tâm đến ta nữa.
Lý công công nói:
- Ưng gia không cần tiểu nhân chuẩn bị bữa trưa cho người sao?
Long Ưng thầm nghĩ không còn nhiều thời gian nữa, bèn nói:
- Ta đến hậu viện đi dạo một lúc rồi sẽ vào cung thành, không cần làm phiền công công.
Rồi hắn cầm lấy Tỉnh Trung Nguyệt, đi về phía hậu viện.
Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng nói ríu rít của ba cô gái trong nội phòng. Ngay lập tức lòng hắn ngất ngây, âm thanh này làm hắn yên lòng hơn bất kỳ âm thanh huyền diệu nào.
Đột nhiên vào lúc này, hắn nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Võ Chiếu, rồi nhớ tới sự thay đổi sau đó, đó chính là sự miêu tả hoàn cảnh trước mắt. Đằng sau sự sủng ái là mưu đồ sát hại ngầm.
Hắn nhất định phải tìm Bàn công công.
Sau khi bước vào hậu viện, ngay lập tức hắn ngớ ra.
Trên chiếc bàn trong phòng đặt đầy túi lớn túi nhớ, mấy thớt lụa bày đầy trên mặt đất. Nhân Nhã, Lệ Lệ và Tú Thanh vui đến độ mặt đỏ lên, líu ríu hết thứ này đến thứ khác. Long Ưng đang nghĩ rằng không biết họ có biết rằng ngoài kia vừa có một trận tuyết lớn hay không.
Ba cô gái thấy hắn quay về, vô cùng mừng rỡ, vội vàng đến đưa hắn vào không gian nhỏ còn lại trong căn phòng. Tú Lệ đưa tay cầm lấy Tỉnh Trung Nguyệt, đặt sang một bên, Lệ Lệ cởi áo khoác cho hắn, Nhân Nhã thì lấy thước đo người hắn.
Long Ưng cười nói:
- Đêm còn dài lắm, tỷ tỷ không cần phải vội vàng áp giải tiểu nhân lên giường như vậy.
Nhân Nhã phì cười:
- Đâu có đêm nào dài chứ? Không những thích lừa người, còn thích nói linh tinh nữa.
Long Ưng nhún vai nói:
- Đối với Nhân Nhã xinh đẹp của ta, thì ngày cũng dài nữa.
Nhân Nhã xấu hổ, nhào vào đấm lên ngực hắn, Long Ưng vô cùng vui mừng, thừa cơ kiếm chút lợi từ ba cô gái này. Nhân Nhã đương nhiên không coi chuyện đó là gì, nhưng Lệ Lệ và Tú Thanh lại vừa muốn từ chối vừa muốn đón vào, không khí càng vui hơn. Đây có lẽ là lúc vui vẻ nhất trong gia đình, ngay lập tức ba người quấn lấy hắn, mệt đến độ Long Ưng suýt nữa thì định hủy chuyến thăm Bàn công công.
Khó khăn lắm mới rời đi được, cõng trên vai Tỉnh Trung Nguyệt nổi tiếng, hắn vội vàng đến cung thành, trên đường gặp Lệnh Vũ, thấy gã không ngừng nhìn thanh đao trên lưng mình, hắn bèn gỡ xuống cho hắn xem, rồi chào tạm biệt.
Lệnh Vũ tiếc nuối trả lại Tỉnh Trung Nguyệt, rồi thở dài:
- Không ngờ Lệnh Vũ ta còn có cơ hội sờ vào binh khí tùy thân chấn động thế gian của Thiếu soái. Điều đáng ngạc nhiên nhất là khi thanh đao này ở trong tay Thiếu soái, nó trở thành một thanh đao khác, nhưng trong tay ta nó lại là một thanh đao rỉ sét, có thể thấy rằng ta không có phúc dùng nó, Ưng gia đi đâu vậy?