Về đến cung Thượng Dương, trong lòng vẫn tràn ngập hương vị rung động lòng người của buổi đêm dạo bước trong Thần Đô. Điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất là chợ đêm ở khu Thiên Tân Kiều, có cơ hội nhất định phải trở lại nơi phồn hoa náo nhiệt này, chứ không phải chỉ vội vàng cưỡi ngựa xem hoa như vừa rồi nữa. Giờ đây hắn đã quên đi tất cả mọi điều về Tiểu Ma Nữ, trong lòng chỉ còn lại vẻ đẹp rung động của nàng.
Vừa vào cửa cung, đã bị Tiểu Mã được phái ở đó chờ hắn chặn lại, vừa dẫn hắn bước về Thông Thiên môn, vừa vui vẻ nói:
- Nếu Ưng gia về sớm hơn một canh giờ thì đã có chuyện vui để xem rồi. Hai anh em cẩu tặc người không ra người, ma không thành ma Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông không biết liêm sỉ là gì, quỳ ở bên ngoài Quan Phong môn, khiến cho các huynh đệ canh cửa suýt nữa thì nôn ọe, chịu đựng vô cùng khó khăn.
Long Ưng cười nói:
- Không ngờ lại có chuyện này, kết quả thế nào?
Tiểu Mã nói:
- Kết quả là có công mài sắt có ngày nên kim. Thánh thượng đón họ lên xa giá, dẫn huynh đệ cẩu tặc đến điện Tập Tiên uống rượu mua vui rồi.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Sao ngươi lại khinh bỉ bọn họ đến vậy?
Tiểu Mã hừ lạnh lùng nói:
- Mặc dù khi chúng gặp Thánh thượng là trở thành hai con chó vẫy đuôi, nhưng sau lưng Thánh thượng là ra oai dữ lắm. Những việc xấu chúng làm vô cùng nhiều. Nhưng vì có Thánh thượng bảo vệ, nên người khác không làm gì được chúng.
Long Ưng thầm nghĩ mình hiểu Võ Chiếu hơn nhiều người. Dù bà ta thông minh cường bạo thế nào, xét cho cùng vẫn là một người có máu có thịt, có nhược điểm của con người. Giờ đây quyền lực mà bà ta có, vật chật mà bà ta được hưởng đã lên đến đỉnh điểm, nên đã quen với những điều đó, dù có được cũng không cảm thấy có gì lớn lao.
Nhưng lòng bà ta lại rất cô đơn lạnh lẽo. Người duy nhất có thể tâm sự, Bàn công công hai năm gần đây cũng ít khi nói chuyện với bà ta, sự gắn bó trước kia chỉ còn là quá khứ. Vì vậy, ai có thể khiến bà ta vui vẻ, người đó sẽ được bà ta yêu thích. Thế nên, đối với bà ta, huynh đệ họ Trương quan trọng hơn so với bất kỳ trọng thần đại tướng nào. Đối với bà, những người ở phía dưới có thể phân thành hai loại là công cụ và đồ chơi. Và loại đồ chơi là huynh đệ họ Trương này không những mang lại cho bà ta sự hoan lạc nhục thể, còn là công cụ khiến bà ta trẻ mãi.
Do có hai điều đó, dù chúng có làm biết bao chuyện thương thiên hại lý, bà ta cũng coi như không thấy, không nghe.
Còn mình thì sao?
Một lần nữa hắn đã hiểu rõ tính bức thiết của nguyên nhân đằng sau việc Võ Chiếu xem trọng mình và Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp đến vậy. Nếu không đến chết hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nơi ở đẹp ở hình thức tòa lầu, khuôn viên đẹp ở toàn cảnh.
Cam Thang viện nằm ở trong Thông Tiên môn, tại phía đông Tiên Cư viện, độc lập tạo thành một khu riêng. Nếu nói về nét đặc sắc, vì có suối nước nóng tự nhiên, nên nó đặc sắc hơn Tiên Cư viện. Có điều Tiên Cư viện nằm ở chính bắc, nếu nói về cấp bậc đương nhiên Tiên Cư viện thích hợp để hoàng đế sử dụng hơn.
Cam Thang viện có thể chia làm hai phần là lâm viên và khu nhà ở.
Trước tòa nhà ở phía trước là Kiệu thính, Hoa thính, và đại sảnh. Khu phía sau là Tẩu Mã lâu hai tầng. Hai hình chữ nhật vòng hai bên trái phải được liên kết bằng hành lang. Hành lang phía trên có lan can cao khoảng hai trượng, hành lang phía dưới có hàng ghế ngồi thấp.
Tầng trên có sáu phòng, tầng dưới có ba phòng một sảnh, gian, dùng để ở.
Lâm viên phân làm tiền viên và hậu viên. Tiền viên dùng để tiếp khách, hậu viên là nơi tụ tập toàn bộ tinh hoa trong viện, dùng nó để dẫn nước suối vào trong hồ. Hồ nước bốc hơi nghi ngút, bước chân vào hành lang, giống như lạc vào cõi tiên, sự huyền diệu trong đó khó nói nên lời.
Bắt đầu từ Thông Tiên môn, đã canh gác rất nghiêm ngặt. Nơi đâu cũng có trạm gác ngầm, phòng vệ như lưới sắt. Mặc dù Tiểu Mã là Phi Kỵ Ngự quân, nhưng cũng không dám mạo muội đi vào. Gã chia tay với Long Ưng bên ngoài cửa, trước khi rời đi còn dặn hắn phải nhớ cuộc hẹn ở Phương Hoa Các vào tối hôm kia.
Một thái giám trung niên họ Lý dẫn hai tiểu thái giám trẻ và bốn vị cung nữ đợi hắn đại giá tại bậc đá cửa chính Cam Thang Viện, khiến cho Long Ưng cảm thấy ngạc nhiên vì hắn tưởng rằng trong viện chỉ có Nhân Nhã và hai tỷ muội được gả cùng. Các cung nữ chỉ có dáng vóc bình thường, tuổi khoảng từ , đến , . Không thể sánh bằng Bát Mỹ trong Lệ Khinh Các của hắn hoặc cung nữ xinh đẹp hầu hạ trong thư phòng trung viện cho hắn.
Đoàn người đưa hắn vào trong Kiệu thính (sảnh kiệu), đưa khăn cho hắn lau, rồi lại thay quần áo giày dép thoải mái cho hắn.
Lý công công nói:
- Quần áo này là phái người làm riêng cho Ưng gia trong cung. Thánh thượng chưa từng xem trọng ai như Ưng gia, từ bảo vệ an toàn đến ban các đồ ăn quý. Tất cả đều giống như Thánh thượng. Về sau chúng tôi sẽ hầu hạ Ưng gia, có chuyện gì, hoặc muốn mua đồ gì ngoài cung, Ưng gia dặn một tiếng là được.
Lòng Long Ưng thầm than. Giờ đây thủ vệ trùng trùng, nửa con chim còn không bay vào được, đừng nói tới việc rời cung, muốn lặng lẽ dẫn người đẹp thoát khỏi căn nhà giam hữu danh vô thực Cam Thang Viện này cũng là việc không thể.
Hắn liền hỏi:
- Nhân Nhã và những người khác đâu?
Lý công công cung kính đáp:
- Ba vị thiếu phu nhân đang đợi giá bên trong.
Long Ưng lại nghĩ tới vấn đề tru di (giết cả). Mặc dù bản thân hắn có kế trốn đi, nhưng Lý công công và những người ở lại có lẽ sẽ bị chém đầu. Như vậy, vận mệnh của hắn đã được định trước, chính là phải phân thắng bại với Võ Chiếu, phải ganh đua cao thấp giữa Nữ Ma Đế và Tà Đế. Hắn bèn nói:
- Các ngươi có thể đi nghỉ rồi.
Lý công công nói:
- Chúng thần có quy định trực đêm, để tránh việc Ưng gia và các thiếu phu nhân cần người hầu hạ mà không có ai.
Long Ưng nhớ tới việc từ sáng nay sau khi ăn chút đồ ở Đào Quang Viên, hắn chưa có gì bỏ bụng, nhưng kỳ lạ đến giờ vẫn không thấy đói, liền cười nói:
- Không cần làm theo quy định ở đây, các ngươi cứ yên tâm đi ngủ đi.
Lý công công cảm động nói:
- Ưng gia thật là thông cảm cho chúng thần. Hãy để nô tài đưa Ưng gia vào nội viện.
- Thiếp thân xin thỉnh an Ưng gia!
Hai cô gái phủ phục nơi cửa vào, không nhìn thấy diện mạo, chỉ biết rằng Nhân Nhã xinh đẹp không ở trong số đó. Cô gái bên trái cao gầy xinh xắn, hơi quen.
Lý công công biết điều lùi ra.
Cảm giác của Long Ưng vô cùng mới mẻ. Hắn không hiểu được hàm ý của từ gả cùng, nhưng họ tự xưng là thiếp thân, có lẽ là cùng Nhân Nhã đến đây gả cho hắn, cùng Nhân Nhã trở thành người phụ nữ của hắn. Thử hỏi một tiểu tử không có thứ gì như hắn, đột nhiên có ba người đẹp, sự chấn động đó còn gì bằng.
Nhất thời hắn lúng túng, vội nói:
- Mời hai vị tỷ tỷ đứng dậy, làm vậy là tiểu đệ tổn thọ rồi!
Hai cô gái dịu dàng đứng dậy, xấu hổ cúi thấp đầu, hai tay bối rối không biết để đâu.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Nàng không phải là Lệ Lệ sao?
Lệ Lệ thẹn thùng nói:
- Từ hôm nay Lệ Lệ sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Ưng gia, sẽ làm theo mệnh lệnh của Ưng gia.
Rõ ràng đây là mỹ nhân đứng đầu trong bát mỹ Lệ Khinh Các, không ngờ, nàng không chỉ là cung nữ thân cận của Võ Chiếu, mà còn là tỷ muội tốt của Nhân Nhã, có thể thấy rằng Võ Chiếu đã suy nghĩ rất sâu sắc về hắn.
Một cô gái còn lại thấp hơn Lệ Lệ một chút, nét đẹp không kém gì Lệ Lệ, trông rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nhìn dáng điệu chờ mong của nàng, nếu như không gọi ra được tên nàng, nhất định nàng sẽ rất thất vọng.
- Ồ! Tỷ tỷ không phải là Tú Thanh trong Ngự Thư Phòng sao?
Tú Thanh vui đến độ nước mắt lưng tròng, nói:
- Chính là Tú Thanh, thưa Ưng gia!
Rồi nàng quên đi tất cả ùa vào lòng hắn, hai vai run rẩy, khóc rống lên, khiến vạt áo của Long Ưng đã ướt cả. Lệ Lệ ngay lập tức bị cảm động, dựa lên vai hắn, khóc không ra tiếng.
Mặc dù Long Ưng ôm hai người con gái xinh đẹp như hoa, nhưng ý niệm sắc dục đã không cánh mà bay từ bao giờ, lấp đầy lòng hắn là sự xót xa nặng nề, mặc họ xả hết sự khổ tâm trong lòng ra. Chỉ cần nghĩ tới việc trước kia họ không có cả quyền khóc, chịu phải đắng cay gì chỉ có thể khóc thầm trong đêm, hắn hiểu tại sao họ lại kích động đến thế.
Họ không còn là tiểu cung nữ trong cung nữa, mà đã trở thành thê thiếp của Long Ưng hắn, được tự do, và họ cũng rất có thiện cảm với hắn, cảm thấy hắn là người lý tưởng để gửi gắm cả đời.
Đây cũng là lối thoát duy nhất cho cung nữ, Long Ưng chính là anh hùng cứu họ mà họ thầm mơ ước đã lâu.
Mặc dù hắn biết rằng giờ đây hắn cũng là ốc không mang nổi mình ốc. Nhưng như những gì Bàn công công đã nói, nếu như hắn bước vào cửu trùng thành ma của Chủng Ma Đại Pháp, thì sẽ có thêm rất nhiều nội lực để đấu lại với Võ Chiếu. Loại hữu dũng vô mưu nhất định sẽ thất bại, ngoài đấu lực còn phải đấu trí.
Hắn thầm thề rằng, mặc dù phải hi sinh tính mạng, hắn cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ họ.
Hai cô gái dần bình tĩnh lại, con mắt khóc sưng lên, rời khỏi lòng hắn hơi xấu hổ.
Long Ưng thầm nghĩ điều này thật kỳ lạ, dù là Lệ Lệ hay Tú Thanh, trước kia khi ở cùng hắn đều là người rất gan dạ. Đột nhiên hắn nghĩ rằng trước kia họ chỉ làm việc theo mệnh lệnh, sợ phải chịu tội, giờ đây chính là bản tính của họ, vì vậy hắn phải tôn trọng và yêu thương họ.
Hắn nói:
- Nhân Nhã đi đâu rồi?
Lệ Lệ nói:
- Tiểu muội hưng phấn cả một ngày, mong chàng đến độ cổ dài cả ra rồi. Sau khi vào đêm bọn thiếp ép muội ấy đi ngủ, muội ấy lại rất mê ngủ, sau khi Lệ Lệ và Tú Thanh hầu Ưng gia tắm rửa thay đồ xong, Ưng gia có thể tìm thấy Nhân Nhã của chàng ở trên giường phòng chính trên lầu.
Phù dung trướng hứa hẹn xuân tình triền miên, trái tim Long Ưng rực cháy, chuyện ngày mai, mai hẵng tính!
Tú Thanh dịu dàng nói:
- Bọn thiếp đã điều chỉnh suối nước nóng xong, chỉ cần đợi nóng thêm chút nữa là được. Nhưng Ưng gia cần phải làm như ngày hôm đó, không liếc ngang liếc dọc, giữ đúng phép tắc nhé. Bởi lẽ đêm nay thuộc về tiểu muội kia!
Long Ưng rung động trong lòng, bèn nói:
- Vậy đêm mai thì sao?
Lệ Lệ đã bình phục lại, cười nói:
- Phòng của thiếp và Tú Thanh ở trên lầu, phu quân đại nhân có thể chọn thoải mái.
Lần đầu tiên Long Ưng được gọi là phu quân, cảm thấy quá trình từ tiểu tử trưởng thành người lớn đã hoàn thành trong phút chốc.
Hai cô gái cùng hắn bước ra khỏi sảnh sau, đi men theo hành lang, Tú Thanh ghé đến bên tai hắn nói:
- Ưng gia sắp được nhìn thấy cơ thể Lệ tỷ rồi!
Lệ Lệ xấu hổ đến độ ngả đầu vào vai hắn.
Long Ưng đột nhiên nhớ đến tấm lưng trần của Thái Bình công chúa, nhớ tới những tranh đấu trong cung đình, nhưng giờ đây tất cả những thứ đó đều cách hắn rất xa. Đây là vùng trời thuộc về riêng hắn, khi hắn mệt mỏi, có thể trở lại đây để lẩn tránh tất cả những bão gió ngoài kia, tận hưởng hạnh phúc cuộc đời. Nữ nhân mộ anh hùng, nhưng hắn không tin điều đó, hắn nghĩ đến việc Hướng Vũ Điền sẽ làm gì trong tình huống như hắn bây giờ, nhất định sẽ buông xuôi, làm loạn một trận kinh thiên động địa, sau đó dẫn theo người đẹp đi mất.
Mùi hương của nước suối xông vào mũi hắn, hắn lại nhớ tới Yên Phi lần nữa. Hướng Vũ Điền đã nhắc tới Yên Phi hai lần trong Ma Kiếp, nói rằng y là người duy nhất hắn khâm phục trong kiếp này, và nói rằng y đã từng chết đi sống lại hai lần. Nếu Yên Phi là một người xuất chúng như vậy, tại sao khi lão Đỗ và những người khác nhắc tới chuyện của Hướng Vũ Điền đều không nhắc tới Yên Phi.
Nhất định hắn phải tìm cách đi tìm Yên Phi, bởi có lẽ đây là đầu mối duy nhất, để làm rõ tại sao Võ Chiếu lại xem trọng Chủng Ma đại pháp và Long Ưng hắn như vậy.
Nắm được nguyên nhân phía sau, sẽ là điểm khởi đầu để đấu lại với Võ Chiếu, thực ra trong lòng hắn đã lờ mờ có một đáp án, chỉ cần chứng thực mà thôi.