Trước thư viện không xa có một vườn hoa nhỏ. Vào buổi tối, nơi đây quả thực trở thành thiên đường cho các đôi tình lữ. Một buổi cuối tháng , cây quế vàng quế bạc, một tầng lại một tầng trong gió nở hoa tỏa hương.
Dưới một tàng cây quế già, Tức Hồng Lệ mặc một bộ váy màu hồng, mái tóc dài nhẹ buông trong gió, từng lọn xoăn xoăn lớn khiến cô càng nhìn càng thêm nhu thuận. Giờ phút này, cô ngượng ngùng lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh, trên khuôn mặt có chút ửng đỏ, màu đỏ của sự chờ mong.
Mà Thích Thiếu Thương cũng đang trộm nhìn mặt Tức Hồng Lệ, thấy Hồng Lệ từ khuôn mặt đến dáng vẻ đều toát lên sự hạnh phúc, thì trong lòng không khỏi rùng mình một trận. Không biết sau khi anh nói ra, Hồng Lệ còn có thể giữ nổi thần sắc như vậy nữa hay không? Quên đi, dù sao cũng là chết, không bằng chết sớm chút rồi đi đầu thai sớm!
Cau cau cái mũi, nghĩ nghĩ xem nên mở miệng thế nào mới tốt. Bất quá, nghĩ không nổi, nên Thích Thiếu Thương đành moi trái tim mình ra mà thốt lên, “Hồng Lệ, thực xin lỗi, anh không có mua ngọc trụy”.
Nói xong liền quay đầu nhìn sang hướng khác, kiên trì chờ đợi đôi bàn tay trắng như phấn của mỹ nữ.
Phút thứ nhất, oán hận đám bạn vô lương. Nói không giúp, liền cứ như vậy một xu cũng không giúp!
Phút thứ hai, oán hận thời gian. Vì cái gì? Vì cái gì lại chính vào cuối tháng a?!!! Tất cả sinh viên bình thường trong trường, túi đều trống trơn!
Phút thứ ba… Ai? Bạo lực trong ôn nhu sớm đoán trước còn chưa bắt đầu?
Sợ sệt quay đầu lại nhìn khuôn mặt không biết sẽ mang biểu tình gì kia. Một mạt ửng đỏ ngượng ngùng đạm đạm đã biến mất vô tung. Khuôn mặt xinh đẹp của Tức Hồng Lệ dưới bóng cây loang lổ có chút tái nhợt. Cô cắn môi, đôi mắt như ngọc đen dường như cũng mất đi ánh sáng. Bàn tay nguyên bản nhẹ nhàng kéo tay Thích Thiếu Thương, sau khi Thích Thiếu Thương xoay đầu lại cũng đã buông ra rồi.
Cô mở miệng, thanh âm vẫn bừng bừng sức sống mọi khi, giờ phút này cũng trở nên yếu ớt, “Thiếu Thương, anh là nam sinh đầu tiên ở cùng em trong ngày sinh nhật, anh biết không?”
Sau đó Tức Hồng Lệ rũ mắt xuống, khoát tay ý bảo Thích Thiếu Thương cái gì cũng đừng nói, “Em mệt rồi, trở về phòng ngủ trước”.
“Anh đưa em về”.
“Không cần”.
Quay đầu rời đi. Dáng người yểu điệu, bộ váy màu hồng, gió đêm thổi qua, vài lọn tóc tung bay. Tức Hồng Lệ đi rất nhanh, dường như muốn vội vàng chạy khỏi nơi này.
Tàn nhẫn. Thích Thiếu Thương lăng lăng nhìn theo bóng Tức Hồng Lệ rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên hai chữ này. Tàn nhẫn. Chính anh, làm vỡ vụn một giấc mộng của Hồng Lệ phó thác đến tay mình. Hồng Lệ kỳ thực là một cô gái thực kiêu ngạo.
Chính là, vì cái gì, trong lòng lại chỉ dâng lên một trận áy náy? Mà thứ áy náy này, một chút liên quan đến tình yêu cũng không có. Thậm chí, anh, đến mong muốn đuổi theo cũng đều không thấy đâu. Cứ thế nhìn Tức Hồng Lệ một mình đi xa. Nếu đuổi theo, Hồng Lệ chắc chắn sẽ nghe anh giải thích. Nếu đuổi theo…
Nhưng là, anh phát hiện ra, chính anh, cũng không hề có ý muốn ấy.
Đây là yêu sao? Đối với cô gái mặc váy hồng kia, chính mình, thật sự đã từng yêu sao?
Mờ mịt… cực độ mờ mịt.
Tình yêu, đến tột cùng nên là dạng gì, Thích Thiếu Thương cũng không biết. Mà trong lòng ẩn ẩn bất an, anh biết, chắc chắn không phải là cái dạng này. Không nên bình tĩnh đến vậy. Sợi dây đàn nơi thẳm sâu trong đáy lòng kia, tựa hồ, cũng không vì Hồng Lệ mà nhẹ nhàng rung lên một tiếng. Tựa hồ, đại đa số thời gian nhàn hạ của anh, chỉ quen nhớ đến tên một người.
Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều. Yên lặng niệm ra cái tên này, rồi Thích Thiếu Thương đột nhiên một quyền đấm thật mạnh vào trên thân cây hoa quế, khiến những bông hoa rơi xuống vũ một vòng trong bầu không khí lành lạnh mùa thu. Vì cái tên ấy khiến lồng ngực truyền đến từng đợt rung động, làm Thích Thiếu Thương không khỏi cảm thấy phẫn nộ bừng bừng. Không nên là cái dạng này! Là bạn bè mà, không phải sao?
Phải không? Tận trong đáy lòng, một thanh âm trào phúng vang lên. Bạn bè chỉ là cái mỹ danh ngươi tự dùng để lừa mình dối người.
Không! Không phải! Ta vốn yêu Hồng Lệ! Ta sẽ không yêu một người con trai! Ta sẽ không!
A? Vậy ngươi, vì cái gì khi thấy bộ dáng gầy yếu của cậu ấy lại đau lòng? Ngươi, vì cái gì chỉ bởi cậu ấy lạnh lùng mà mất ngủ? Vậy ngươi, vì cái gì…
Được rồi! Được rồi! Được rồi!!
Lại thêm một quyền thật mạnh trên thân cây hoa quế. Một quyền này, vô cùng nặng tay. Da cũng vỡ, máu tươi cứ thế chảy ra. Mà phẫn nộ dồn ép trong lòng, vẫn như cũ lớn tiếng nháo không ngớt.
Anh… phải làm sao?
Thích Thiếu Thương ngửa mặt, những bông hoa quế nho nhỏ bị chấn động rơi xuống, dừng trên mí mắt đã nhắm chặt lại của anh, trên đôi môi đang nhếch lên, trên khuôn mặt tuấn tú ấy…
Hương hoa thản nhiên, lòng người lại xáo động.
Tình yêu, chẳng lẽ, đây là tình yêu?!