Bóng đêm đen đặc như mực. Trời đầy sao. Những ngôi sao lấp lánh, lấp lánh trên bầu trời cao mênh mông kia, lấp lánh như đôi mắt tình nhân vậy.
Trên ban công tầng của khu nhà trọ, Cố Tích Triều ngửa mặt nhìn bầu trời.
Tối nay không trăng.
Không trăng, cho nên sao trên trời sáng đến không chút kiêng nể. Sáng chói mắt người nhìn.
Tách cà phê trong tay cũng dần dần lạnh. Tay trái bưng cà phê cũng thấy chơi vơi. Đưa tay ra, nhưng không phải để nâng tách kề lên môi, chỉ đơn giản là xoay cổ tay lại. (động tác nhìn đồng hồ ế -.-)
:
Thời gian hẹn, cũng đã qua nửa giờ rồi. Cánh tay trái lặng lẽ vươn ra bên ngoài ban công. Năm ngón tay buông. Chiếc tách cà phê bằng sứ trắng nháy mắt rơi xuống, giây lát đã không còn thấy tăm hơi. Nghe không thấy thứ âm thanh vụn vỡ, tuy rằng nhất định nó đã tan xương nát thịt rồi.
Cố Tích Triều đột nhiên gục đầu xuống, trán đặt trên tường chắn nơi ban công, chỉ còn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của y. Cổ thon dài tựa thiên nga lộ ra khỏi áo, thanh khiết như ngọc, tịch mịch trần trụi trong không khí.
Thích Thiếu Thương, ngươi không tới.
Đôi môi đơn bạc vô thức nhếch lên.
Ta, muốn cười cái đáp án cuối cùng này.
Ha hả.