Nhất Mực Cưng Chiều

chương 66: 66: không chút tin tức

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Văn nhìn thấy hắn xông ra ngoài cũng vội vàng chạy theo, "Kiều tổng, đã xảy ra chuyện gì?"

"Gọi về Kiều gia, hỏi Chu quản gia hành trình của Thần Thần, hình như em ấy gặp chuyện rồi."

Lục Văn không dám chậm trễ lập tức liên lạc với Chu quản gia, còn Kiều Cảnh Nam thì mở phần mềm định vị điện thoại và xe mà Thẩm Tư Thần thường đi ra để xem, đây là phần mềm định vị đặc biệt hắn đã cài cho cậu, dù điện thoại có hỏng thì vẫn có thể tìm được vị trí chính xác.

Điều khiến hắn càng thêm kích động chính là điện thoại và xe đang ở cùng một chỗ, tức là...!Thần Thần của hắn đang ở trên xe.

Lúc nãy rõ ràng là có tiếng va chạm rất lớn, còn có tiếng còi xe, hắn cũng đoán được có lẽ là cậu gặp tai nạn xe, nhưng mà hiện thực này đúng là khiến người ta khó mà chấp nhận được.

Nhưng mà vị trí này...!rõ ràng là đoạn đường vắng vẻ, còn ở gần ngoại thành, sao Thần Thần lại đi đường đó chứ?

"Lục Văn, gọi trực thăng, tôi vừa gửi định vị của Thần Thần cho cậu."

"Vâng, tôi liên hệ ngay."

Kiều Cảnh Nam không vào thang máy mà đi vào lối thang bộ dẫn lên tầng thượng, mắt nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trong màn hình điện thoại.

Lục Văn đi theo sát sau lưng hắn vẫn đang không ngừng gọi điện.

"Kiều tổng, Chu quản gia nói cậu ấy ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn lúc mười một giờ mười phút, tính ra đã đi được hơn ba mươi phút, là tài xế trong nhà đưa cậu ấy đi.

Tôi đã gọi cho cục cảnh sát ở gần đó đến hiện trường xem xét, đội vệ sĩ riêng của anh cũng đang trên đường tới đó, còn có xe cấp cứu cũng đang đến, tôi đã liên hệ với bệnh viện của Kiều Thị, viện trưởng và các bác sĩ trưởng khoa đều đã sẵn sàng đón người."

"Nhờ cậu."

Lục Văn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Kiều Cảnh Nam, không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng có lẽ anh ta thấy được trong lòng hắn đang lo lắng đến thế nào.

Giọng hắn run rẩy, hai bàn tay siết chặt, dáng vẻ ấy như thể đang cố gắng chống đỡ mà đứng vững.

Có lẽ chút lý trí còn sót lại của hắn chính là thứ giữ hắn đứng đây đợi trực thăng tới mà không phải lao xuống tầng hầm lấy xe rồi điên cuồng chạy đến chỗ của Thẩm Tư Thần.

Hiện tại là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc, vị trí của cậu lại cách xa chỗ hắn như vậy, hắn làm sao có thể nhanh chóng lái xe đến bên cạnh cậu được.

Hắn chỉ có thể đứng ở đây đợi trực thăng tới để đến bên cạnh cậu nhanh hơn, nhưng mà...!sự bất lực khi đứng yên một chỗ trong lúc cậu gặp nguy hiểm thật sự khiến hắn tuyệt vọng biết nhường nào.

Năm phút sau, trực thăng rốt cuộc cũng đến.

Năm phút này chính là năm phút chờ đợi dài nhất trong đời Kiều Cảnh Nam, dài hơn cả năm năm xa cách của hắn và cậu, năm phút đủ khiến trái tim của hắn chết đi một phần.

May mà gần hiện trường vụ tại có một bãi đất trống có thể hạ cánh, vệ sĩ của Kiều Cảnh Nam đã sớm chờ sẵn ở đó để lập tức đưa hắn đến hiện trường.

Kiều Cảnh Nam vừa xuống trực thăng đã tóm lấy đội trưởng đội vệ sĩ, hỏi dồn dập, "Thần Thần đâu? Em ấy thế nào, có bị thương không? Sao không đưa em ấy tới đây? Hay là xe cấp cứu đã đưa em ấy đến bệnh viện rồi? Hả?"

Đội trưởng Trần có chút ngập ngừng, "Thiếu gia, thiếu phu nhân...!cậu ấy...!không có ở đây."

"Không ở đây? Là ý gì?"

Kiều Cảnh Nam không đợi để nghe trả lời, hắn lập tức bước lên xe, tự mình lái xe đến hiện trường.

Lúc Lục Văn và đội trưởng Trần đuổi tới thì thấy hắn đang lục tung mọi thứ trên xe của Thẩm Tư Thần.

Đội trưởng Trần bước đến, dõng dạc báo cáo, "Thiếu gia, cảnh sát đến hiện trường sau khoảng năm phút xảy ra tai nạn, nhưng trên xe chỉ có tài xế đang hôn mê, chúng tôi đã đưa anh ta đi cấp cứu, nhưng lại không tìm thấy thiếu phu nhân, chỉ có điện thoại của cậu ấy rơi bên trong xe.

Chúng tôi đã cử người tìm kiếm xung quanh, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy."

Kiều Cảnh Nam gắt lên, "Năm phút? Năm phút thì em ấy có thể đi đâu được chứ?"

Lục Văn cau mày, "Đội trưởng Trần, anh đã kiểm tra camera gần đây chưa?"

"Tất cả đều bị phá hỏng, cả camera trên những con đường dẫn tới đây cũng thế."

Rõ ràng là có người đã cố ý sắp xếp mọi việc từ trước, chỉ năm phút mà có thể đem một người sống sờ sờ giấu đi, còn xóa hết dấu vết, bản lĩnh của kẻ đó e là không nhỏ.

Lục Văn thở dài, dù không muốn trường hợp xấu nhất xảy ra nhưng anh ta ta vẫn phải bình tĩnh phân tích tình hình, "Kiều tổng, kẻ này lên kế hoạch từ trước, chắc chắn là đã biết rõ thân phận của Tư Thần, có lẽ đây là...!một vụ bắt cóc?"

Rầm!!!

Kiều Cảnh Nam đấm mạnh vào thân xe, máu đỏ lập tức ứa ra, hắn nghiến răng, "Tìm đi, lật tung cả S thành cũng phải tìm ra em ấy cho tôi! Kẻ nào liên lạc thì cứ bảo chúng ra giá đi, muốn bao nhiêu tôi sẽ cho bấy nhiêu, thứ Kiều Cảnh Nam tôi có nhiều nhất chính là tiền!"

Thứ hắn có nhiều nhất chính là tiền, nhưng thứ hắn quý trọng nhất chỉ có Thẩm Tư Thần.

Bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được.

Bọn họ tìm khắp bán kính năm kilomet xung quanh khu vực xảy ra tai nạn nhưng vẫn không tìm thấy chút vết tích nào.

Rõ ràng đối phương đã chuẩn bị rất chu đáo.

Lúc Kiều Cảnh Nam trở về nhà, trời đã tối muộn.

Kiều Cảnh Vân và Thẩm Tư Vũ đang ở nhà đợi hắn, khi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của hắn, Kiều Cảnh Vân ôm lấy bé con, trầm giọng nói, "Chị biết em đang rất lo lắng, nhưng đừng bày ra bộ dạng ấy, em sẽ dọa đến Tiểu Vũ đó."

Kiều Cảnh Nam ngồi phịch xuống sofa, không trả lời.

Tay hắn quấn băng gạc màu trắng nhưng đã sớm bị máu đỏ nhuộm ướt, thế nhưng hắn lại không cảm thấy chút đau đớn nào, bởi vì trái tim hắn còn đau hơn gấp trăm lần.

.

Truyện Chữ Hay