Bắt đầu từ hôm đó, Ôn Hạc Hiên như là bị đánh thức sở thích kỳ quái nào đó, hắn thích mua đủ thứ cho An Nguyễn Nguyễn, hôm trước là một chiếc vòng tay, một cây trâm ngọc trai; hôm qua đổi thành một chậu đá quý, một con ngựa tốt; tới hôm nay thì là một miếng ngọc bội mà hắn dùng chất liệu thượng đẳng tự tay điêu khắc.
Bây giờ là một tờ giấy hoa đào, trên đó chỉ có một câu thơ: kết tóc làm phu thê, đôi ta nhất định ân ái.
An Tiểu Cẩm đã không còn kinh ngạc: “Sau này Tiểu Cẩm cũng muốn gả cho một người giống như cô gia đối với tiểu thư.”
An Nguyễn Nguyễn cất lại tờ giấy kia, nàng nhìn sang An Tiểu Cẩm.
An Tiểu Cẩm và An Tiểu Tú vào An phủ hồi năm sáu tuổi, chỉ lớn hơn An Nguyễn Nguyễn một tuổi. Khi đó An Nguyễn Nguyễn vừa xuyên qua, cơ thể chỉ sáu tuổi nhưng linh hồn là hai mươi lăm, thật sự không thể làm ra vẻ hồn nhiên ngây ngô của con nít, nàng đành phải ít nói ít làm, im lặng cả ngày. An lão gia và An phu nhân sợ cứ như vậy mãi thì sau này con gái sẽ trở thành một hũ nút, thế là mua về hai tiểu nha hoàn hoạt bát lanh lợi, gọi là Tiểu Cẩm và Tiểu Tú, nói là nha hoàn hầu hạ nàng, thực ra là bạn chơi đùa với nàng.
Nàng hỏi: “Tiểu Cẩm muốn xuất giá à?”
“Không, không có.” An Tiểu Cẩm bị hỏi liền đỏ mặt, “Tiểu Cẩm nói là sau này.”
“À.” An Nguyễn Nguyễn trêu nàng ta, “Em cảm thấy Xa đại nhân thế nào?”
An Tiểu Cẩm nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng ra gì, đáng ghét muốn chết, tên lừa đảo!”
An Nguyễn Nguyễn cảm thấy dáng vẻ của nàng ta rất thú vị, nàng cười nói: “Cũng đúng, tính cách quá thẳng thắn, không biết nói lời bùi tai, ngay cả sắc mặt cũng không biết nhìn, trước đây còn không thích ta.”
“Phải!” An Tiểu Cẩm gật đầu thật mạnh, “Chính là một gã vũ phu.”
“Vậy nếu ta không thích hắn, Tiểu Cẩm cũng ghét hắn, ta bảo A Hiên điều hắn đi, không nhìn thấy trước mắt nữa.”
“Hả?” An Tiểu Cẩm sững sờ nhìn tiểu thư nhà mình, “Cũng, cũng không cần như vậy. Hắn không làm gì sai, lần trước còn bởi vì bảo vệ tiểu thư mà bị nhị hoàng tử đâm bị thương.”
An Nguyễn Nguyễn cười ha ha khiến An Tiểu Cẩm đỏ mặt, nàng vỗ vai nàng ta nói: “Nếu Tiểu Cẩm muốn gả cho ai thì sau này ta thay em làm chủ, mai này em chính là tâm phúc của hoàng hậu, gả được cho quan lớn, cũng gả được cho thị vệ.” Nói xong nàng đứng dậy ra ngoài.
An Tiểu Cẩm chỉ nghe phần trước, nhộn nhạo nói: “Tâm phúc của hoàng hậu…” Nàng ta đứng dậy đuổi theo, hưng phấn hỏi, “Tiểu thư, vậy Tiểu Cẩm có phải cũng được làm quan không?”
Nữ quan cũng coi như là quan nhỉ? An Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Ừm.”
An Tiểu Cẩm đứng tại chỗ ảo tưởng hồi lâu mới lại đuổi theo nàng.
An Nguyễn Nguyễn đi tới cổng, tìm một chỗ ngồi chờ A Hiên của nàng từ quân doanh trở về.
Sau khi vết thương của Ôn Hạc Hiên lành lại, tuy rằng hắn rất không muốn rời khỏi An Nguyễn Nguyễn, nhưng vì có thể mau chóng hồi kinh cưới nàng làm hoàng hậu của mình, dù không nỡ hắn chỉ đành chịu đựng trở về chiến trường, mà hôm nay là ngày hắn giành thắng lợi trở về.
Mười tám năm trước, tiên hoàng giành lấy hai tỉnh của nước Tấn, hoàng đế nước Tấn bỏ mạng. Mười tám năm sau, nước Tấn mất đi hai thành trì, nhị hoàng tử nước Tấn bị xử tử. Ôn Hạc Hiên giống như tiên hoàng năm đó, mang binh đánh tới thủ đô nước Tấn, bắt sống hoàng đế nước Tấn, bọn họ không còn năng lực phản kháng nữa. Mười tám năm nữa bọn họ trở lại xâm lược, nước Ninh lúc đó chắc hẳn hùng mạnh hơn khó mà rung chuyển.
Trận chiến này do nước Tấn chủ động khởi xướng, cuối cùng là nước Tấn đầu hàng, từ nay về sau trở thành thuộc địa nước Ninh, kết cục hàng năm phải tiến công cho nước Ninh.
Cuối hẻm nhỏ, nắng chiều rọi xuống thế gian yên tĩnh thanh bình, nam chủ nhân tòa nhà bên cạnh đã sớm về nhà, An Nguyễn Nguyễn lại chậm trễ chưa đợi được A Hiên của nàng.
Nàng dần dần không ngồi yên được nữa, nhưng lại không dám giống như lần trước chạy đi tìm hắn.
An Tiểu Cẩm thấy tiểu thư nóng ruột lo âu, nàng ta không ngừng trấn an nàng.
“Không cần trấn an, Tiểu Cẩm.” Khuôn mặt An Nguyễn Nguyễn đượm vẻ sầu lo, nhưng âm thanh lại rất bình tĩnh, “Ta biết chàng bình an, cũng sẽ về gặp ta, ta chờ là được.”
An Tiểu Cẩm không hiểu: “Vậy tại sao tiểu thư còn sốt ruột lo âu?”
“Bởi vì khi em thật sự thích một người, chỉ một lát không thấy được hắn thì sẽ nhớ nhung. Nếu hắn phải đi xa, vừa mới ra khỏi cửa em đã bắt đầu nóng lòng lo âu.” Trên mặt An Nguyễn Nguyễn mang nụ cười, nàng nghĩ tới một sự miêu tả dùng trong thời hiện đại: gánh nặng ngọt ngào, cảm thấy còn rất chính xác.
“Em vẫn không hiểu.” An Tiểu Cẩm nói.
“Lần tới A Hiên đi xa, ta bảo chàng dẫn Xa đại nhân đi cùng, có lẽ em sẽ hiểu được.”
An Tiểu Cẩm bĩu môi nói: “Có liên quan gì tới hắn chứ.”
An Nguyễn Nguyễn không nói nữa, quay đầu nhìn đầu hẻm, trông thấy có một người cưỡi ngựa thật nhanh đi tới trong ánh chiều tà, thời gian một cái chớp mắt chỉ còn một nửa, mặc dù người che khuất không thấy rõ khuôn mặt, nhưng An Nguyễn Nguyễn lại chắc chắn đó chính là A Hiên của nàng.
Nàng đứng dậy, đi nhanh mấy bước hướng về phía người kia, người kia cũng đã tới gần, sau khi xoay người xuống ngựa hắn trực tiếp ôm lấy An Nguyễn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, ta hứa với nàng thì sẽ làm được, ta đã bình an trở về!”
An Nguyễn Nguyễn ôm lại hắn, ở trong lòng hắn ừ một tiếng: “Chàng đi mười bảy ngày.”
Ôn Hạc Hiên nghe được ánh mắt cong lên: “Nhớ rõ như vậy, Nguyễn Nguyễn nhất định nhớ ta.”
An Nguyễn Nguyễn lại ừ một tiếng. đam mỹ hài
“A Hiên cũng rất nhớ Nguyễn Nguyễn, mỗi ngày đều nhớ.” Hắn hơi buông nàng ra, một tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nàng, sau đó nghiêng đầu hôn môi nàng.
An Nguyễn Nguyễn nghĩ hai người đang ở trong hẻm, bên cạnh còn có Tiểu Cẩm và hộ vệ đang nhìn, nàng từ chối vài cái, nhưng vì lưu luyến vòng tay và hơi thở kia mà dần dần yên tĩnh lại.
Nàng cũng… nhớ A Hiên mỗi ngày!
Ánh chiều tà cuối cùng còn chưa lặn sau núi thì Ôn Hạc Hiên mới buông An Nguyễn Nguyễn ra. Hắn ôm lấy An Nguyễn Nguyễn thở hổn hển, cười nói: “Không phải hôn lần đầu, sao nàng còn chưa biết nữa.”
An Nguyễn Nguyễn bị nói mặt đỏ tai hồng, phản bác hắn: “Chàng cho là ai cũng giống chàng ư, không biết đã tập luyện với bao nhiêu người.”
Ôn Hạc Hiên thề thốt: “Trời đất làm chứng, ta chỉ từng hôn nàng, nếu có người thứ hai thì thiên lôi đánh xuống, không được…”
An Nguyễn Nguyễn che miệng hắn, hung dữ nói: “Không được nói! Những lời này thế này, hiện tại, sau này, bất cứ lúc nào cũng không được phép nói.”
Nàng vốn không tin những cái này, nhưng sau khi bản thân xuyên tới nơi này, nàng liền có lòng kính sợ đối với quỷ thần. Lời thề độc gì đó, nếu lời thề không hữu dụng, nàng không cần quỷ thần thay nàng trừng trị, nàng càng thích tự mình làm. Nếu hữu dụng thì nói hay không nói cũng không khác nhau.
Nói ngoài miệng không bằng hành động thực tế càng khiến người ta yên tâm hơn.
“Được, không nói.” Ôn Hạc Hiên coi là nàng đau lòng cho mình, hắn cười tươi rói.
Hắn nắm tay An Nguyễn Nguyễn, cảm thấy hơi lạnh nên sai người cầm áo choàng qua bao bọc nàng, đội mũ lên: “Nàng đợi bao lâu rồi? Sao tay lạnh như vậy?”
An Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Không lâu lắm, là thời tiết nơi này khác với Phú Ninh, còn chưa qua tháng tám đã bắt đầu thổi gió lạnh.”
Ôn Hạc Hiên ôm nàng sát một chút rồi dẫn nàng đi qua cửa: “Còn chưa dùng bữa tối à?”
An Nguyễn Nguyễn vén lên cái mũ che khuất ánh mắt mình: “Muốn chờ chàng ăn cùng.”
“Được.” Ôn Hạc Hiên căn dặn An Tiểu Cẩm bưng đồ ăn tới phòng bọn họ, An Nguyễn Nguyễn lại nói không vội, đi lấy một thùng nước nóng trước để Ôn Hạc Hiên rửa sạch gió bụi.
An Tiểu Cẩm lập tức đi chuẩn bị.
Ôn Hạc Hiên vào phòng mới buông An Nguyễn Nguyễn ra, lại tự tay cởi ra áo choàng phủ thêm cho nàng rồi treo lên, sau đó hắn kéo nàng ngồi xuống trước bàn, lấy hai tay mình bao bọc hai tay của An Nguyễn Nguyễn sưởi ấm cho nàng: “Nơi này còn hai tháng nữa sẽ bắt đầu vào mùa đông, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt khải hoàn hồi triều.”
An Nguyễn Nguyễn nhìn chằm chằm hai tay được bao bọc, không nói gì.
Ôn Hạc Hiên nhoẻn miệng cười: “Ta đã gửi thư về kinh trước, bảo lễ bộ chuẩn bị đại điển sắc phong hoàng hậu, hôm kia hoàng thúc gửi thư tới nói bọn họ đã định ngày rồi, chúng ta trở về sẽ thành thân.”
An Nguyễn Nguyễn sửa lời hắn: “Chúng ta đã thành thân rồi.” Nàng còn nhấn mạnh, “Là ta cưới chàng.”
Ôn Hạc Hiên thấp giọng cười, có chút nuông chiều: “Ừ, là Nguyễn Nguyễn cưới ta.”
Khi nói chuyện nước nóng đã chuẩn bị xong, Ôn Hạc Hiên trêu nàng, thuận miệng nói: “Nguyễn Nguyễn tới giúp ta chà lưng nhé?”
Không ngờ An Nguyễn Nguyễn suy nghĩ rồi đồng ý, nàng thấy biểu cảm bất ngờ lại vui sướng của Ôn Hạc Hiên, cảm thấy lạ nói: “Hai lần chàng bị thương đều là ta chăm sóc cho chàng, ta đã nhìn thấy cơ thể chàng từ lâu rồi.” Sau đó lại nhỏ giọng bỏ thêm câu, “Còn sờ nữa.”
Ôn Hạc Hiên à một tiếng, cố ý kéo âm cuối thật dài, sau đó cởi sạch sẽ trước mặt An Nguyễn Nguyễn.
An Nguyễn Nguyễn không hề phòng bị, trừng to mắt nói: “Chàng, chàng sao có thể…” Nàng mau chóng xoay người đưa lưng về phía hắn.
Ôn Hạc Hiên ở phía sau nàng vô tội nói: “Không phải nàng nói đã thấy rồi à?” Trong giọng nói còn mang theo chút uất ức, giống như đều là lỗi của An Nguyễn Nguyễn, vì nàng hại hắn hiểu sai ý, nhưng trên mặt hắn là biểu cảm nhịn cười.
Hắn sải bước tiến vào trong thùng, thấy nàng còn đưa lưng về phía mình, hắn cười nói: “Còn thẹn thùng làm gì, sau này sẽ thường xuyên nhìn nhau, Nguyễn Nguyễn thích ứng trước đi.”
An Nguyễn Nguyễn nghĩ cũng phải, huống chi ở thời hiện đại nàng từng đọc truyện xem phim người lớn, hiện tại đối mặt với tướng công của mình thì sợ gì chứ.
Nàng xoay người đi qua nói: “Ta không có thẹn thùng, đưa khăn cho ta.”
Ôn Hạc Hiên giơ tay đưa cho nàng, An Nguyễn Nguyễn chà xát rất nghiêm túc, khi đụng tới chỗ bị thương trước đây để lại vết sẹo nhợt nhạt động tác của nàng sẽ trở nên rất dịu dàng, vết thương bị đâm mói đây bởi vì không sâu lại được dưỡng tốt nên đã không nhìn ra dấu vết bị thương.
Ngón tay nàng chạm vào chỗ kia nói: “Nơi này lúc chàng đi vừa mới đóng thành vảy.”
Chỗ bị chạm vào hơi ngứa, Ôn Hạc Hiên kéo tay nàng qua, ngẩng đầu nhìn nàng: “Đau lòng à?”
An Nguyễn Nguyễn gật đầu, nhìn thẳng hắn, tự trách nói: “Mấy vết thương này đều bởi vì ta.”
“Đó là vinh dự của ta.” Ngữ khí của Ôn Hạc Hiên rất tự hào, “Là bằng chứng ta thích Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn cũng không cảm thấy trấn an bởi lời nói của hắn. Nàng hơi nghiêng người ôm lấy cổ hắn: “Sau này chàng đi đâu hãy mang theo nhiều người một chút, nếu ai dám đến ám sát chàng, chúng ta lấy nhiều đánh ít đè chết bọn họ.”
Ôn Hạc Hiên trầm giọng cười: “Được.”
An Nguyễn Nguyễn ôm hắn một lúc, vừa muốn đứng thẳng tiếp tục chà lưng cho hắn thì Ôn Hạc Hiên lại nắm tay nàng không buông: “Nguyễn Nguyễn cùng tắm với ta đi, tay lạnh đúng lúc ngâm nước ấm.”
“Không cần.” An Nguyễn Nguyễn cự tuyệt rất kiên quyết, ngay sau đó nàng hoảng sợ hô một tiếng, tiếp theo là âm thanh ngã trong nước, nàng vùng vẫy trong thùng lộ ra cái đầu, giọt nước văng ra đầy đất.
Ôn Hạc Hiên ôm nàng toàn thân ướt đẫm vào lòng, vẻ mặt thuần khiết nói: “Được rồi, bây giờ nàng cũng ướt, cùng ta tắm đi.”
An Nguyễn Nguyễn vừa tức vừa thẹn, đang muốn cất tiếng thì Ôn Hạc Hiên nhìn thời cơ hôn nàng, hôn đến mức nàng không còn giận dỗi, thuận theo trái tim mình bắt đầu đáp lại hắn.
Vì thế nụ hôn vốn chỉ lướt qua rồi dừng lại giống như đốm lửa nhỏ, trong phút chốc lửa cháy lan ra đồng cỏ. An Nguyễn Nguyễn đắm chìm trong nụ hôn, chờ khi lấy lại tinh thần thì y phục trên người nàng không biết bị cởi ra từ lúc nào.
Nàng được Ôn Hạc Hiên ôm, da thịt hai người dính sát, nàng xoay mặt qua không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Nước nguội rồi.”
Ôn Hạc Hiên nhìn thẳng nàng, dáng vẻ e lệ của Nguyễn Nguyễn gãi ngứa lòng hắn. Hắn cúi đầu hôn lên khóe miệng nàng một cái, tì trán lên trán nàng, nhẹ giọng nói: “Tin ta không, Nguyễn Nguyễn?”
Mi mắt An Nguyễn Nguyễn khẽ run, sau hồi lâu vang lên tiếng ừm cực kỳ khẽ khàng, nàng ôm lấy cổ Ôn Hạc Hiên.