Khi An Nguyễn Nguyễn vào cung lần nữa, tâm trạng của nàng rất phức tạp. Nàng cho rằng vĩnh viễn sẽ không đến nơi này nữa, nào ngờ chỉ cách một tháng lại chủ động tiến vào.
Nàng đứng bên ngoài điện Cần Chính, cung nô không nhận ra An Nguyễn Nguyễn, càng không biết vị này là người trong lòng của bệ hạ, hắn ta xem trọng việc chính nói với Xa Lương Cát: “Bệ hạ và Dật Vương đang ở trong điện nghị sự, Xa đại nhân và vị tiểu thư này xin đợi một lát.”
Xa Lương Cát sợ vị đứng phía sau mình không có kiên nhẫn chờ đợi sẽ đổi ý muốn đi ngay, hắn ra sốt ruột nói: “Bây giờ ngươi đi vào thông báo, nói là An tiểu thư cầu kiến.”
Cung nô chẳng hề dao động: “Bệ hạ nói, trước khi nghị sự chấm dứt, bất kỳ ai đến cũng phải chờ ở bên ngoài.”
Xa Lương Cát còn muốn nói thì bị An Nguyễn Nguyễn ở phía sau vỗ cánh tay: “Đừng làm khó dễ người ta, ta ở đây đợi một lúc được.”
“Kẻ nào ở bên ngoài ồn ào?” Bên trong có một người đi ra, là Hoàng công công hầu hạ Ôn Hạc Hiên, ông ta vừa dứt lời thì nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn, sắc mặt trở nên vui vẻ, “An cô nương muốn gặp bệ hạ ư?”
An Nguyễn Nguyễn gật đầu.
“Nô tài đưa cô vào ngay, mời đi theo nô tài.” Ông ta hơi khom lương, tỏ vẻ kính cẩn lễ phép đứng bên phải An Nguyễn Nguyễn, thấy được cung nô ban nãy vừa chặn An Nguyễn Nguyễn ở cửa đang tỏ vẻ run sợ, biểu cảm “ta sắp chết rồi” hiện lên khuôn mặt.
“Không cần.” An Nguyễn Nguyễn nhìn cung nô kia một cái, dường như cảm thấy biểu cảm kia thú vị, trong mắt nàng có chút ý cười. Nàng nói với Hoàng công công, “Đại sự quan trọng hơn, xin tìm một chỗ để ta ngồi chờ là được, bên ngoài nắng nóng, bảo hắn quạt cho ta là được.”
Xa Lương Cát hơi kinh ngạc: Lá gan của An tiểu thư không nhỏ, người của bệ hạ cũng dám tùy tiện sai khiến. Có điều hắn ta nghĩ lại bệ hạ cũng mặc nàng tùy tiện sai khiến, thế là không cảm thấy kinh ngạc.
Hoàng công công tươi cười: “Dạ.” Ông ta dùng ánh mắt sai khiến cung nô kia, “Có nghe thấy không, An cô nương muốn ngươi quạt cho cô ấy, còn không mau đi lấy cây quạt?”
Cung nô kia quỳ xuống dập đầu tạ ơn An Nguyễn Nguyễn, nàng sợ tới mức nhích sang bên cạnh hai bước, nói: “Không cần hành đại lễ đâu.”
Xa Lương Cát không khỏi nhìn An Nguyễn Nguyễn nhiều lần.
Hoàng công công đưa An Nguyễn Nguyễn tới thiên điện ngồi chờ, còn bưng qua dưa hấu ướp lạnh để An Nguyễn Nguyễn giải khát làm dịu cơn nóng, lúc này cung nô quạt cho An Nguyễn Nguyễn thấy Hoàng công công ân cần như vậy, hắn ta chẳng dám lười biếng.
An Nguyễn Nguyễn ở trong hoàng cung như là ở nhà, nàng không có thói quen ăn một mình, thế là tự cầm một miếng dưa hấu, phần còn lại chia cho mấy người kia, ba người tất nhiên không dám nhận, An Nguyễn Nguyễn cảm thấy thú vị, trêu chọc bọn họ: “Nếu không ăn, lát nữa ta bảo A Hiên chém đầu các ngươi.”
Xa Lương Cát đã quen với việc nàng gọi bệ hạ là “A Hiên”, hai người kia thì bị dọa tới mức cực kỳ sợ hãi, nhất là cung nô kia: “Cô nương cẩn thận lời nói, không thể gọi thẳng tên húy của bệ hạ.”
An Nguyễn Nguyễn nhớ tới thời cổ đại quả thật có kiêng dè như vậy, nàng lại quay đầu nhìn Hoàng công công, ánh mắt dời xuống trước nơi nào đó rồi mau chóng thu hồi, nàng bỗng nhiên buông tiếng thở dài, dưa hấu ban nãy còn thấy ngọt cũng trở nên nhạt nhẽo.
Hoàng công công tưởng rằng nàng đang lo lắng bị bệ hạ giáng tội, khi ông ta đang muốn an ủi thì phát hiện An Nguyễn Nguyễn như là có cảm ứng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Ôn Hạc Hiên nghị sự xong, lúc cầm tấu chương lên định phê duyệt thì có cung nhân tiến vào bẩm báo “Có An cô nương cầu kiến, đã đợi một lúc rồi”. Hắn tưởng rằng mình nghe nhầm, sau khi xác nhận quả thật là An Nguyễn Nguyễn đến tìm mình, khi hắn đứng dậy suýt nữa làm lật bàn. Hắn gấp gáp ra khỏi điện, không thấy bóng dáng của An Nguyễn Nguyễn, lúc này mới nhớ ra hỏi: “Nàng đang ở đâu?”
Cho đến khi nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn hắn mới dám tin, Nguyễn Nguyễn của hắn thật sự tới tìm hắn. Ôn Hạc Hiên cảm thấy không quá chân thật, ngược lại chẳng dám tới gần.
An Nguyễn Nguyễn đứng dậy, đi nhanh tới trước mặt Ôn Hạc Hiên, nàng tươi cười gọi hắn: “A Hiên!” Giống như bọn họ chưa từng xa cách.
“Nguyễn Nguyễn!” Ôn Hạc Hiên đến gần một bước, vươn tay túm lấy cổ tay nàng, xúc cảm mịn màng ấm áp truyền đến nói với hắn rằng đây là hiện thực, hắn không xuất hiện ảo giác, vì thế Ôn Hạc Hiên khó mà đè nén ôm chặt lấy An Nguyễn Nguyễn, gọi tên nàng nhiều lần.
Cung nô kia quạt cho An Nguyễn Nguyễn rốt cuộc biết được thân phận của An cô nương. Đến khi bị Hoàng công công kéo ra ngoài, hắn ta vẫn còn kinh hoàng: trước đó hắn ta lại ngăn cản hoàng hậu nương nương tương lai ngoài điện.
An Nguyễn Nguyễn bị ôm khuôn mặt hơi ửng đỏ, nàng giơ tay vỗ lưng hắn giống như trấn an hắn, cho đến khi hắn không còn kích động mới nói: “Buông ra.”
“Không muốn buông.” Ôn Hạc Hiên dùng giọng điệu mà An Nguyễn Nguyễn quen thuộc nói, “Nguyễn Nguyễn đến tìm A Hiên rồi.”
Hình như là vậy. An Nguyễn Nguyễn nhất thời không nghĩ ra lời phản bác, nàng mặc hắn ôm một hồi lâu, cho đến khi cảm giác được Ôn Hạc Hiên được voi đòi tiên hôn lên má nàng một cái, nàng mới đẩy hắn ra: “Ta tìm ngươi là có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Ôn Hạc Hiên lại làm như không nghe thấy, hắn tiến lên một bước, một bàn tay nắm lấy tay An Nguyễn Nguyễn, tươi cười nói ra sự phát hiện của mình: “Nguyễn Nguyễn cũng nhớ ta.”
“Không có, không có khả năng, ta bận muốn chết, đâu có thời gian nhớ ngươi.” An Nguyễn Nguyễn xụ mặt, muốn giãy khỏi bàn tay bị nắm lấy, sau khi không giãy ra được thì nàng để mặc hắn.
Ôn Hạc Hiên nhìn thấy ánh mắt của nàng tránh né, ý cười theo khóe miệng lan tràn đến cả khuôn mặt: “A Hiên có bận bao nhiêu mỗi ngày cũng sẽ nhớ đến Nguyễn Nguyễn rất nhiều lần.”
Có khoảnh khắc An Nguyễn Nguyễn cảm thấy rằng đây vẫn là A Hiên nàng thích, A Hiên chưa khôi phục trí nhớ. Nhưng nhìn thấy Ôn Hạc Hiên mặc long bào vàng rực, cùng với đôi mắt vẫn sáng ngời kia không còn thuần túy mà hơi sâu thẫm, nàng sáng suốt biết rằng không phải.
Nàng không quên mục đích của mình tới tìm hắn: “Ta nghe nói ngươi muốn thân chinh?”
Ôn Hạc Hiên thản nhiên nói: “Đã truyền tới tai của nàng rồi à?”
“Tại sao ngươi muốn đi? Không thể phái người khác đi sao?”
Ôn Hạc Hiên hơi cúi đầu, nghiêm túc nhìn nàng, nói chắc chắn: “Nàng lo lắng cho ta.” Phát hiện này khiến hắn rất vui vẻ, trong đôi mắt sáng ngời đượm ý cười.
An Nguyễn Nguyễn không có kiên nhẫn: “Ngươi là vua của một nước, quan trọng nhất là biết người khéo dùng, chuyện đánh giặc để người có kinh nghiệm ra trận là được, ngươi chạy đi làm gì.”
“Nguyễn Nguyễn lo lắng cho ta.” Ôn Hạc Hiên nói lần nữa, hắn dùng sức nắm hai tay nàng, chẳng nói chẳng rằng ôm nàng vào lòng lần nữa, lại cọ cọ bên gáy nàng, cảm nhận được sự kháng cự yếu ớt của nàng, hắn không buông ra mà còn ôm chặt hơn chút. Hắn nói, “Thích khách nước Tấn mai phục tại Khúc An nhiều năm, thừa dịp ta xuất cung hạ độc trong đồ ăn mới dẫn đến chuyện Trọng Uy mất mạng, ta và Lương Cát bị thương nặng. Bọn họ dòm ngó lãnh thổ của ta nhiều năm, lợi dụng trong lúc ta mất trí nhớ xâm lấn biên cảnh của ta, nếu không phải trước khi xuất cung ta nhờ hoàng thúc thay thế xử lý chính vụ, những năm gần đây trong triều cũng chưa bao giờ thả lỏng cảnh giác đối với các nước xung quanh, nói không chừng muốn để nước Tấn thực hiện được.”
“Ta thế mà chẳng hề biết gì về những việc này.” An Nguyễn Nguyễn nghĩ ngợi, cha nàng cũng chưa bao giờ nhắc tới với nàng, là cha nàng không biết, hay là nói tuy rằng cha yêu thương nàng nhưng cũng không thể loại bỏ mọi thành kiến, cảm thấy nữ tử không cần biết đến chuyện quốc gia? Nàng nhận ra mình thân là một thương nhân, còn có rất nhiều chỗ khiếm khuyết.
“Là hoàng thúc sai người phong tỏa tin tức.” Ôn Hạc Hiên nói, “Triều ta đã nhiều năm chưa từng khai chiến, dân chúng sống trong thái bình lâu rồi, ít có ý thức hoạn nạn khốn khó, bỗng nhiên biết được sắp có chiến tranh, trong lòng sẽ sinh ra hoảng loạn.”
An Nguyễn Nguyễn nhìn hắn, lo lắng nói: “Nhưng hiện tại bọn họ đã biết hết rồi.”
Ôn Hạc Hiên mỉm cười vuốt thẳng lông mày của nàng hơi nhíu lại: “Cho nên phải ổn định lòng dân trước.”
An Nguyễn Nguyễn nhớ tới lời nghe được trong quán trà: “Ngươi thả ra tin tức mình bị thích khách nước Tấn ám sát bị thương nặng, bọn họ không nói tới việc nước Tấn đến xâm phạm, mà là ngươi muốn báo thù nước Tấn.” Nước đối địch tới xâm lăng cùng với quân vương báo thù nước đối địch, một cái là bị động đối phó với địch, một cái là chủ động xuất chiến, tuy rằng cuối cùng đều là hai nước khai chiến, nhưng ý nghĩa khác nhau rất lớn.
“Nguyễn Nguyễn đang khen ta.” Trong giọng nói của Ôn Hạc Hiên đều là niềm vui.
An Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn hắn: ngươi thường ngày còn nghe ít lời nịnh nọt sao? Nhưng thấy Ôn Hạc Hiên vẫn tỏ vẻ hưng phấn dù bị trừng mắt, nàng lại có vẻ ngượng ngùng biết được vì sao hắn vui vẻ. Nàng lo lắng nói: “Cho dù là báo thù cũng không cần ngươi thân chinh mà.”
Ôn Hạc Hiên suy nghĩ: bởi vì là vậy nàng mới có thể để ý tới ta, lo lắng cho ta, giữa chúng ta mới có một đường chuyển cơ. Ngoài miệng hắn lại nói: “Ta thích tự báo thù cho mình.”
“Nhưng…” An Nguyễn Nguyễn muốn nói đánh giặc không phải đơn giản giống như trước đây khi ngươi giúp ta đánh mấy tên ức hiếp ta, cũng không phải như lúc ở Bách Phương Lâu ồn ào một trận vẫn có thể toàn thân trở ra, nhưng nàng đã lên tiếng, đột nhiên nhận ra mình can thiệp vào chuyện quốc gia, lấy thân phận dân thường hòng thay đổi quyết định của vua một nước.
A Hiên thân chinh sẽ có nguy hiểm, người thay hắn xuất chiến chẳng lẽ không nguy hiểm sao? Nói đến cùng, nàng vẫn ích kỷ thôi.
Ôn Hạc Hiên thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên nghiêm nghị suy nghĩ sâu xa, hắn hỏi: “Sao nàng không nói?”
An Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn một hồi lâu, nàng đưa ra quyết định: “Ta đi cùng ngươi.”
“Không được.” Ôn Hạc Hiên chẳng hề nghĩ ngợi từ chối nàng ngay, “Rất nguy hiểm.”
“Ta đi thì nguy hiểm, ngươi đi sẽ không nguy hiểm sao?” Giọng nói của An Nguyễn Nguyễn rất kiên định, “Ngươi không thể ngăn cản ta đâu.”
Ôn Hạc Hiên càng kiên định hơn: “Đánh giặc là chuyện của nam nhân, nào có chuyện nữ tử lên chiến trường.”
“Sao lại không có?” An Nguyễn Nguyễn tranh luận với hắn, “Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Anh, Lương Hồng Ngọc, ai trong các nàng thua kém nam nhân chứ?”
“Hoa Mộc Lan? Mộc Quế Anh?” Ôn Hạc Hiên hoài nghi, “Tại sao ta chưa từng nghe tới?”
An Nguyễn Nguyễn nôn nóng nhất thời, quên mất hắn không phải xuyên qua như mình biết rõ triều đại khác, nàng đành nói: “Dù sao chân nằm trên người ta, ta cũng không phải thần tử thuộc hạ của ngươi, ta muốn đi đâu ngươi không quản được.” Đến lúc đó ta lén đi theo.
Ôn Hạc Hiên biết nguyên nhân vì sao nàng muốn đi theo, hắn không nỡ tranh chấp với nàng. Hắn nới lỏng hai tay ôm chặt nàng, dịu dàng mà lưu luyến nhìn nàng, dường như muốn bù đắp tình cảm hơn cả tháng nay không gặp: “Vết thương trên người nàng đã lành hẳn chưa?”
An Nguyễn Nguyễn bị hắn nhìn hơi ngượng ngùng, nàng cúi đầu nói: “Đã lành từ lâu rồi.”
Ôn Hạc Hiên nhẹ nhàng bật cười, âm thanh kia cực kỳ dịu dàng êm tai, giống như tiếng trống gõ trong lòng, từng chút một sôi động lại vội vàng, hắn nhìn thẳng nàng nói: “Ngày kia ta sẽ xuất chinh, trong thời gian này Nguyễn Nguyễn ở trong cung với ta, được không?”
Giọng điệu hắn mềm nhẹ, mang theo chút dè dặt và khát khao. Nàng nhìn thẳng hắn, thấy được đôi mắt đậm tình mà chuyên chú của hắn, bên trong còn cất giấu một chút mong đợi, An Nguyễn Nguyễn lắng nghe liền mềm lòng, ma xui quỷ khiến gật đầu, sau đó nàng thấy khuôn mặt của Ôn Hạc Hiên dần dần phóng đại, cho đến khi trên bờ môi truyền đến sự chạm vào mềm mại.