An Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Ôn Hạc Hiên, tuy rằng nàng không nghi ngờ mức độ tin tưởng của lời này, nhưng trực giác có chỗ nào đó không thích hợp.
Ôn Hạc Hiên thấy dáng vẻ nhíu mày tự hỏi của nàng, hắn suy nghĩ: Nguyễn Nguyễn thật không dễ lừa. Trên khuôn mặt hắn lại trưng ra vẻ đáng thương: “Nguyễn Nguyễn muốn đuổi A Hiên đi sao?”
“Không phải, ta chỉ là…” Việc đầu tiên An Nguyễn Nguyễn nghĩ tới không phải từ chối, mà là cảnh tượng sáng nay khi nàng tỉnh lại biết mình nằm ngủ trong lòng Ôn Hạc Hiên.
Lúc ấy nàng chỉ lo kinh hãi, giờ nhớ lại chợt sinh ra cảm giác thẹn thùng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ôn Hạc Hiên. A Hiên của nàng thật sự rất đẹp, mày tuấn dung mạo khôi ngô, không quá cương nghị, nhưng có khí chất tuyệt hảo mà chỉ có công tử cao quý nên có. Nếu không mất trí nhớ, chỉ dựa vào khuôn mặt và khí chất này cũng đủ khiến người ta vừa gặp đã thương, huống chi hắn còn có một thân phận tôn quý như vậy.
An Nguyễn Nguyễn thích đôi mắt của hắn nhất, sáng ngời trong suốt tựa như trăng tròn ngày mười lăm, hơn nữa khi bên trong chúng chỉ chứa hình ảnh của nàng, có vài lần đã khiến nhịp tim nàng tăng nhanh, gần như muốn sa vào đó.
Ôn Hạc Hiên thấy nàng nhìn mình chằm chằm thất thần, hắn cảm thấy hơi buồn cười. Hắn không dồn ép nàng, lấy ra một cái chai nói: “A Hiên bôi thuốc cho Nguyễn Nguyễn.”
Lúc này vẻ thẹn thùng của An Nguyễn Nguyễn nhất thời chạy mất, nàng nhìn cái chai nghi hoặc nói: “Ngươi lấy thuốc ở đâu?”
Ôn Hạc Hiên đáp: “A Hiên tìm Quý gia gia, Nguyễn Nguyễn nói ông ấy lợi hại.”
An Nguyễn Nguyễn không nghi ngờ hắn, trong lòng còn có chút vui vẻ: A Hiên luôn rất để tâm về chuyện của nàng.
Nàng gật đầu, xoay người ngồi trên giường đưa lưng về phía Ôn Hạc Hiên, để hắn bôi thuốc cho mình.
Ôn Hạc Hiên nhìn thấy vết thương hẹp dài kia mới bắt đầu đóng thành vảy trên làn da trắng nõn, sắc mặt hắn hơi trầm xuống. Hôm qua nhìn thấy trí nhớ của hắn còn chưa khôi phục, chỉ cảm thấy đau lòng. Lúc này hắn căm thù kẻ đã gây ra chuyện này, hy vọng Tăng Xảo Nhi có thể xuống tay hung hãn hơn.
Thuốc thuộc dạng kem, Ôn Hạc Hiên dùng ngón út nhẹ nhàng bôi lên vết thương, sợ làm nàng đau.
An Nguyễn Nguyễn không nhìn thấy sắc mặt và động tác của hắn, nhưng nàng cảm giác ngón tay chạm vào làn da lại rất rõ ràng, vả lại vết thương nằm sau vị trí thắt lưng khiến nàng cảm thấy hơi ngứa ngáy, mỗi khi ngón tay Ôn Hạc Hiên chạm vào nàng sẽ co quắp một chút.
Nguyễn Nguyễn sợ ngứa. Ôn Hạc Hiên đưa ra kết luận này, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười, sau khi bôi thuốc xong hắn cố ý dùng ngón út sượt qua bên thắt lưng một cái, quả nhiên nghe được An Nguyễn Nguyễn phát ra một tiếng cười ngắn ngủi.
An Nguyễn Nguyễn chỉnh lại y phục, khi nàng quay đầu trừng mắt nhìn hắn, ý cười còn chưa tan đi: “A Hiên học xấu ai hả, biết đùa giỡn tiểu thư?”
Giọng nói kia cũng không có ý trách cứ, Ôn Hạc Hiên nhìn qua lỗ tai nàng, dưới ngọn đèn lờ mờ hắn chắc chắn Nguyễn Nguyễn của mình thẹn thùng rồi.
Ngón tay hắn động đậy dưới tay áo, trên đó dường như còn lưu lại một chút xúc cảm ấm áp khiến trong lòng hắn hơi ngứa ngáy, muốn làm chút gì đó để giải quyết. Nhưng hắn lại làm bộ như không nghe hiểu lời này, trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn nàng.
An Nguyễn Nguyễn lại nhìn hắn một lúc nữa, nàng cho rằng có lẽ A Hiên bất cẩn đụng phải thôi.
Nàng ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn Ôn Hạc Hiên đứng quy củ trước giường. Thị giác từ dưới nhìn lên, A Hiên của nàng vẫn đẹp lắm.
Ôn Hạc Hiên cũng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt tựa ánh sao càng sáng ngời dưới ngọn đèn, An Nguyễn Nguyễn ngẩn ra bởi cái nhìn của hắn, đầu óc nàng mê muội theo: “A Hiên muốn ngủ cùng ta?”
Ôn Hạc Hiên gật đầu, đôi mắt tỏa sáng chờ đợi.
“Cũng không phải không thể.” An Nguyễn Nguyễn nghĩ dù sao tối qua bọn họ cũng từng ngủ chung giường, không ngại ngủ thêm một đêm, hơn nữa hai người thành thân rồi, không ngủ cùng nhau sẽ khiến người ta hoài nghi. Vả lại bọn họ là vợ chồng, nói ra bọn họ không nằm chung giường gối thì cũng chẳng ai tin, dù sao thanh danh cũng không có, chi bằng nàng chiếm lời từ trai đẹp, chịu chút thiệt thòi đi.
Nghĩ vậy tâm tư nàng đả động, nhìn thấy hai mắt tỏa sáng của Ôn Hạc Hiên nàng thậm chí còn phát ra tiếng cười “hì hì”.
Ôn Hạc Hiên nghi hoặc chớp mắt nhìn, khó hiểu hỏi: “Nguyễn Nguyễn đang cười cái gì?”
“Cười ta ngủ với thiên tử đương triều, ta có thể khoe khoang chuyện này cả đời.” An Nguyễn Nguyễn dịch vào bên trong giường, vỗ lên chỗ trống nói, “Lên đi, có điều A Hiên phải ngoan ngoãn, chỉ có ta được động tay động chân với ngươi.”
Động tác của Ôn Hạc Hiên hơi khựng lại, trong lòng vui vẻ tựa hoa nở, Nguyễn Nguyễn của hắn hóa ra nổi lên sắc tâm đối với hắn.
Hắn nằm thẳng xuống bên cạnh An Nguyễn Nguyễn, ngoan ngoãn nói: “Nguyễn Nguyễn không cho A Hiên động, A Hiên tuyệt đối không động.”
An Nguyễn Nguyễn nửa ngồi cúi đầu nhìn hắn, áo trong trắng toát, mái tóc đen nhánh trải trên tấm chăn gấm màu đỏ, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng không chớp mắt, không biết tại sao trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng vào một đêm trước đó nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng kia, trái tim không thể kiềm chế đập nhanh, còn có chiều hướng ngày càng nhanh hơn.
Ôn Hạc Hiên bị nàng nhìn, hai tay quy củ đặt trên bụng hơi nhúc nhích, có nỗi xung động muốn liều lĩnh ôm chặt nàng vào lòng. Nhưng hắn nhịn xuống, chớp mắt nhìn, dịu dàng gọi nàng: “Nguyễn Nguyễn…”
An Nguyễn Nguyễn nghe tiếng gọi liền lấy lại tinh thần, nàng khẽ ờ một tiếng: “Sao vậy?”
Tiếng ờ kia như gãi trong lòng, Ôn Hạc Hiên cố gắng hết sức mới khống chế nỗi xung động của mình, hắn vừa nhỏ giọng vừa dè dặt nói: “Muốn hôn Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn ngớ ra, không ngờ hắn sẽ thốt ra lời này. Nhưng nàng lập tức nghĩ tới, tuy rằng A Hiên mất trí nhớ giống như đứa trẻ, nhưng dù sao hắn cũng là một người trưởng thành, có loại suy nghĩ này cũng bình thường.
Nàng không cảm thấy mạo phạm, ngược lại một chút ý nghĩ cá nhân của mình bị dụ ra, nàng cười nói: “Hôn ta, vậy ngươi chính là của ta, ta đã đánh dấu rồi, sau này ngươi không thể thích những người khác.”
Ôn Hạc Hiên nghiêm túc nói: “A Hiên vĩnh viễn thích Nguyễn Nguyễn.”
An Nguyễn Nguyễn nhìn đôi mắt hắn, lắng nghe hắn nói nghiêm túc giống như lời thề thốt, nhịp tim nàng đập loạn xạ, sau đó đập thình thịch điên cuồng.
Trong lòng nàng mắng mình “đồ mê trai”, sau đó làm như đồng ý nhắm mắt lại hôn lên bờ môi Ôn Hạc Hiên một cái, nàng nhấc đầu lên một chút, hung hăng nói với Ôn Hạc Hiên: “Nếu ngươi dám bắt chước Cố An Chi, ta sẽ bỏ ngươi ngay.”
Khi nàng nói những lời này không hề đỏ mặt, Ôn Hạc Hiên có lẽ sẽ coi nụ hôn này như là phần thưởng An Nguyễn Nguyễn cho mình, tuy rằng hắn vui vẻ nhưng cũng chỉ là vui vẻ.
Mà lúc nhìn thấy khuôn mặt nàng ửng đỏ, cùng với sự né tránh của nàng không dám nhìn đôi mắt của mình, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng tràn niềm vui rất lớn lao.
Nguyễn Nguyễn của hắn thích hắn, tuy rằng sự yêu thích này có lẽ không nhiều lắm, thậm chí có lẽ vào giây phút biết được hắn khôi phục trí nhớ sẽ tiêu tan, nhưng ít ra có thể chứng minh, Nguyễn Nguyễn của hắn không phải thật sự không rung động đối với tình yêu nam nữ.
Nàng không xuất giá có lẽ vì sợ rằng sau khi trái tim rung động, người mình thích sẽ thay lòng đổi dạ. Giống như Cố An Chi và Lâu Tâm Nguyệt, lúc trước yêu nhau kết thành vợ chồng, bây giờ lại náo loạn đến mức hòa ly.
Nỗi vui mừng của Ôn Hạc Hiên biến mất trong phút chốc, bởi vì hắn nghĩ tới thân phận của mình.
Nguyễn Nguyễn còn không muốn cho người bình thường một cơ hội, hắn thân là hoàng đế, hậu cung trong lời đồn có thể nạp ba nghìn giai nhân, phải làm sao khiến nàng tin tưởng đời này của hắn chỉ nguyện yêu một mình nàng thôi?
Hắn nghĩ vậy, hai tay vốn đặt quy củ trở nên mất tự chủ vươn ra ôm lấy An Nguyễn Nguyễn, nhìn thấy bờ môi gần trong gang tấc, hắn hơi nhổm lên tiến đến gần.
An Nguyễn Nguyễn không kịp đề phòng lại bị hắn hôn, ánh mắt nàng hơi mở to, lộ ra biểu cảm bất ngờ. Nàng nhạy bén cảm nhận được sự bất an và sợ hãi của Ôn Hạc Hiên, nhưng không nghĩ ra vì sao hắn có cảm xúc này.
An Nguyễn Nguyễn nhìn thấy Ôn Hạc Hiên nhắm mắt mang vẻ nghiêm túc, nàng không đẩy hắn ra, ngược lại có phần thuận theo cũng nhắm mắt đáp lại hắn.
Ôn Hạc Hiên hơi bất ngờ mở mắt ra, thấy được vẻ dịu ngoan hiếm có của nàng, trong lòng hắn trở nên mềm mại nhưng cũng tăng thêm sợ hãi, muốn giành lấy nhiều hơn.
Một tay hắn ôm nàng hướng lên trên, thoáng dừng lại sau đầu, hắn thử vươn ra đầu lưỡi, khi An Nguyễn Nguyễn khiếp sợ mở mắt nhìn hắn bèn dựa vào khe hở này vói lưỡi vào.
Hắn không dám quá suồng sã, sợ rằng sẽ khiến nàng kháng cự và phản cảm, Ôn Hạc Hiên cẩn thận thăm dò, bất chấp mối nguy bị cắn mà từng chút một đi sâu vào trong, kết quả lại không có trở ngại.
An Nguyễn Nguyễn đã ngây ra, hoàn toàn không có suy nghĩ theo hướng từ chối. Nàng hé miệng mặc Ôn Hạc Hiên xông vào, trong đầu cũng suy nghĩ: mình hình như không chán ghét, thậm chí hơi thích một chút.
Phát hiện này khiến nàng bị sốc, sau đó khuôn mặt nàng bừng lên giống như lửa đốt, bối rối đẩy ra Ôn Hạc Hiên, nàng kéo chăn qua vùi mình vào trong.
Ôn Hạc Hiên kêu một tiếng, bất chấp sự đau đớn do vết thương truyền đến, hắn nghiêng người kéo chăn, run giọng hô lên: “Nguyễn Nguyễn…”
An Nguyễn Nguyễn trốn trong chăn, trong đầu có một âm thanh hỏi không dứt: “Mình cho phép hắn làm chuyện này với mình chỉ là vì muốn chiếm lời của hắn sao?”
Nàng từ từ bình tĩnh trở lại, bắt đầu nhớ lại từ khi nhặt được Ôn Hạc Hiên cho đến giờ phút này, những đoạn ngắn về cuộc sống chung của hai người.
Lúc dẫn A Hiên đi mua y phục, A Hiên hái một đóa cúc vạn thọ cho nàng.
Trên đường phố, người mắng nàng bị nàng thốt lời xỉ vả, thừa dịp nàng xoay người định đánh lén sau lưng nàng, là A Hiên đánh ngã hai tên kia.
Trong Bách Phương Lâu, A Hiên vì bảo vệ nàng một người đánh mười mấy người, không để nàng bị thương, còn cõng nàng mệt mỏi trở về.
Trong phủ thành chủ, A Hiên vì cứu nàng mà trúng một tên, lại nói với nàng: “A Hiên không đau, tiểu thư đừng lo lắng.”
……
Nàng thích A Hiên, nhưng là loại thích nào đây? An Nguyễn Nguyễn nhất thời không đáp được. Mặc dù nàng sống ở hai thời đại nhưng chưa từng thích người nào, không biết loại mong muốn ích kỷ muốn A Hiên ở mãi bên mình, thậm chí hy vọng hắn vĩnh viễn đừng khôi phục trí nhớ có tính là thích không.
Ngoài chăn, Ôn Hạc Hiên hô liên tục vài tiếng cũng không nhận được câu đáp lại, hắn bắt đầu hối hận mình không nhịn xuống nỗi xung động, cho nên nhất thời nóng vội khiến An Nguyễn Nguyễn không vui.
Hắn đối diện tấm chăn nhẹ giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, ta, ta chỉ là cảm xúc nhất thời dâng trào, ta thích nàng, sợ nàng biết ta khôi phục trí nhớ nàng sẽ đuổi ta đi, cho nên ta gạt nàng, làm A Hiên ngốc nghếch của nàng, ta muốn gần gũi với nàng, muốn nàng cũng thích ta.”
Trong chăn, An Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ thông suốt, thế là nàng dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao chỉ cần A Hiên còn chưa khôi phục trí nhớ thì hắn sẽ luôn ở bên nàng, nàng cũng sẽ ở bên A Hiên.
Nàng chui ra từ trong chăn, nghe được Ôn Hạc Hiên nói: “Nguyễn Nguyễn cũng thích A Hiên được không?” Giọng điệu kia như là cầu xin, như là tủi thân,lại mang theo chút khó chịu và sợ hãi, nghe được sẽ cảm thấy hết sức tội nghiệp khiến người ta thương tiếc, An Nguyễn Nguyễn lắng nghe trong lòng mềm nhũn, nàng chẳng nghĩ ngợi buột miệng thốt ra, “Được.”