Nhạt Màu

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tụng Nhiên cảm thấy hôm nay Hạ tiên sinh có gì đó không đúng lắm.

Kỳ lạ, không thể nói cụ thể là khác ở đâu, nhưng hoàn toàn không giống lúc trước – Có lẽ là quá dịu dàng, chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng khiến người ta run chân, rất muốn gối lên ngực anh mà nũng nịu.

Lúc nấu cơm tối, Hạ Trí Viễn gọi một cú điện thoại tới, nói bên kia sắp hai giờ sáng rồi, một mình nằm trên giường không ngủ được nên muốn gặp Tụng Nhiên để nói chuyện một lúc. Khi đó Tụng Nhiên đang mất tập trung cầm điện thoại tính lệch múi giờ, còn nghĩ rằng qua mười hai giờ sẽ không có điện thoại tình yêu gọi tới. Đột nhiên tiếng chuông vang lên, cậu giật thót, vội vàng nhận điện thoại rồi mở chế độ rảnh tay, lại đặt điện thoại ngay ngắn trên bồn rửa.

Cậu buộc tạp dề nhỏ, vừa thái thịt vừa nói chuyện phiếm với Hạ Trí Viễn.

Trò chuyện được một lúc, mặt cậu cũng đỏ lên.

Không biết Hạ Trí Viễn trúng tà gì, mỗi một câu nói đều đượm ý cười. Giọng nói của người đàn ông này bẩm sinh đã hay rồi, trầm thấp, dày nặng, ổn định. Khi thêm nụ cười trong dó thì chất giọng rất giống một chiếc loa siêu trầm đang phát những bản tình ca êm ái, thường xuyên khiến trái tim xao động theo. Mỗi câu mỗi từ thốt ra từ miệng anh tựa như những chiếc móc nhỏ có bôi mật, móc vành tai Tụng Nhiên ngứa ngáy, mặt nóng bừng, hươu con trong lòng chạy loạn xạ, thứ trong quần ngủ cũng phồng lên, khó chịu khôn cùng.

Người trẻ tuổi không tốt ở điểm này, một khi bị tán tỉnh cái là cứng nửa ngày.

Tụng Nhiên vừa xấu hổ vừa vui vẻ, chỉ biết oán trách bé trym của mình quá hoạt bát. Cậu bụm mặt dùng dao đập nát múi tỏi đã lột xong – Hạ tiên sinh à, em xin ngài đấy, đừng cười nữa mà. Anh ở xa vậy còn châm lửa thì bảo em phải đi đâu để dập lửa đây?

Bố Bố vẫn ngồi trong phòng ăn, Tụng Nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên phải cầm tạp dề che thân dưới lại che che giấu giấu cọ đũng quần cạnh bồn rửa.

Bữa tối này làm hết thảy bốn mươi phút, Hạ Trí Viễn cũng trò chuyện với cậu bốn mươi phút. Sau khi nấu xong, đồ ăn có một đĩa hoa bách hợp xào măng tây thêm tỏi, một đĩa thịt bê ngũ vị hương cắt miếng, một tô canh đậu hũ cá ngân, tất cả đều là những món ăn sở trường hàng ngày của Tụng Nhiên.

Hạ Trí Viễn liên tục bày tỏ muốn nếm thử, Tụng Nhiên đành phải ngây thơ chiều anh, gắp một miếng măng tây lên: "Há miệng nào."

Hạ Trí Viễn: "A."

"...."

Làm thật hả?

Vẻ mặt Tụng Nhiên cứng đờ, vội vàng bấm bàn phím điện thoại một cái. Màn hình đen thui nhanh chóng sáng lên, đối tượng trò chuyện đúng là "Hạ Trí Viễn".

Phong cách lệch mất rồi.

Vì vậy Tụng Nhiên cũng đi lệch theo: "Măng tây có ngon không?"

"Ừm, ngon lắm."

"...."

Tụng Nhiên hoảng hồn vì ngữ khí vô cùng tự nhiên của anh. Cậu luôn cảm thấy người đối diện không phải là Hạ Trí Viễn, mà là một cậu bạn nhỏ vẫn còn chưa trưởng thành.

"Vậy, vậy lại đút cho anh một miếng bách hợp xào nhé?"

Hạ Trí Viễn dừng một chút, bình tĩnh đánh giá: "Hơi đắng."

Tụng Nhiên: "Một miếng thịt bò ngũ vị hương?"

"Muối bỏ hơi nhiều." Hạ Trí Viễn nghiêm trang đề xuất với Tụng Nhiên: "Khẩu vị của tôi thiên nhạt, lần sau em có thể bỏ ít muối chút nhé."

"Này này này, đủ rồi đó!" Tụng Nhiên quăng đũa xuống, giả vờ tức giận: "Đã bao tuổi rồi mà còn chơi trò trẻ con thế hả, nghiêm chỉnh chút được không... Em có đút vào miệng anh thật đâu."

Hạ Trí Viễn cười nhẹ: "Nhưng tôi đã nếm thử thật mà."

"Lừa đảo!" Tụng Nhiên oán giận: "Mặn chỗ nào, có tin là em vốn không bỏ muối không hả?"

"Không tin." Hạ Trí Viễn lại cười: "Bố Bố nói em nấu ăn ngon lắm, sao có thể làm thịt bò ngũ vị hương mà không bỏ muối được? Đừng giận, tôi đang rảnh nên trêu em đấy, em nấu ngon lắm, lời thật lòng."

Giám sát đồ ăn cách không gian, thật lòng cái con khỉ.

Tụng Nhiên không nể mặt mà thầm mắng một câu trong lòng, khóe môi lại không kìm được mà cong lên, gương mặt phiếm hồng. Cậu cởi tạp dề ra lau tay vài lần rồi treo lên, cầm điện thoại đặt bên tai.

Cậu nghe thấy Hạ Trí Viễn nói: "Em không thấy làm như vậy rất giống chúng ta cùng ăn cơm trên một cái bàn sao?"

Đúng thế, đúng là có chút không khí ăn chung.

Tụng Nhiên nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, vẻ mặt cũng dịu hẳn: "Vậy anh sớm về nhà nhé, như thế chúng ta sẽ có thể ăn cơm trên cùng một cái bàn rồi."

"Còn mấy ngày nữa, đừng vội, được không nào?"

"Em có vội đâu." Tụng Nhiên nói một đằng nghĩ một nẻo: "Là... Là Bố Bố nhớ anh đấy chứ."

Giấu đầu hở đuôi rõ ràng như vậy, Hạ Trí Viễn cảm thấy cậu đáng yêu vô cùng, lại có ý muốn trêu chọc, bèn hỏi: "Sở thích của tôi khá là đặc biệt, món gì em cũng có thể làm được hả?"

Tụng Nhiên trực tiếp nhảy xuống hố, nghiêm túc ngây thơ trả lời: "Chỉ cần có thực đơn, có thể mua được nguyên liệu nấu ăn là em có thể làm. Trước đó em chưa từng làm cơm tây, nếu anh muốn ăn thì em có thể đăng kí một lớp. Ừm, vậy... Hạ tiên sinh à, anh thích ăn gì nào?"

Hạ Trí Viễn: "Đầu bếp."

"Này..."

Tụng Nhiên không nói được câu nào, cổ cũng nóng lên, vành tai nhanh chóng từ đỏ nhạt thành đỏ rực. Cậu ngồi xổm xuống đất ôm lấy tay, vùi đầu thật sâu vào đầu gối: "Anh xảy ra chuyện gì thế!"

Hạ Trí Viễn hỏi lại: "Tôi làm sao hả?"

"Hai hôm trước phong cách của anh có phải thế này đâu, rõ ràng... Hình người dáng người, rất nghiêm túc quy củ. Chúng ta yêu nhau một cái anh lại đột biến gen, biến thành một, một..." Tụng Nhiên muốn nói lại thôi, ba chữ kia cứ kẹt trong cổ hồi lâu, cuối cùng cậu nạp đủ hỏa lực, gằn từng chữ từng chữ: "Lão! Lưu! Manh!"

Mạnh mẽ đanh thép, nghĩa chính từ nghiêm.

Hạ Trí Viễn bật cười to, không hề che giấu bản sắc lưu manh. Sau khi cười xong, anh khôi phục thái độ nghiêm túc, hỏi Tụng Nhiên: "Em không thích à?"

Thích cái đầu anh ấy.

Tụng Nhiên chôn khuôn mặt đỏ như mông khỉ sâu hơn.

Hạ Trí Viễn bèn nói: "Nếu em không thích thì đương nhiên tôi cũng có thể luôn làm một thân sĩ lịch lãm nghiêm túc trước mặt em. Có điều cuộc sống như thế sẽ rất vô vị, còn nghiêm túc ngoài đường lên giường hóa thú mới thú vị. Sau khi ở bên em, bản chất lưu manh trong tôi luôn luôn không chờ được nữa, không có chuyện gì sẽ nghĩ ra chuyện để trêu đùa."

Khi đối mặt với người mình yêu, bản chất của mỗi một người đàn ông đều là một kẻ lưu manh. Làn da dưới lớp áo sơ mi ngay ngắn lạnh đến bao nhiêu thì dòng máu chảy từ trái tim sẽ nóng bấy nhiêu.

Bản thân Tụng Nhiên cũng rất rõ chuyện này – Bởi vì trong giấc mộng ban đêm, trong ngực Hạ tiên sinh, cậu cũng là một tiểu lưu manh chính cống.

Chính mình cũng nhịn không được, sao còn có mặt mũi đòi hỏi Hạ tiên sinh cơ chứ.

Tiểu lưu manh và lão lưu manh cùng ngầm hiểu nhau trên phương diện này, nhanh chóng ăn ý đạt được nhất trí – Yêu đương phải có dáng vẻ của yêu đương, sau này đừng ai giả vờ đứng đắn. Nên châm lửa thì châm, nên tán tỉnh thì cứ tán, ai không chịu được trước là thua.

Tụng Nhiên mạnh mẽ ứng chiến, một giây sau liền hối hận.

Hạ Trí Viễn cấp độ cao như vậy, cách điện thoại cậu đã không chịu nổi mấy chiêu. Sau này nếu gặp nhau rồi kiểu gì cậu chẳng thua đến hết quần lót, cúc hoa khó giữ được sao?

Lão lưu manh, gian trá quá đi mất!

Cậu giận mà không dám nói gì, xấu hổ nói ngủ ngon với Hạ Trí Viễn rồi tắt máy hút khói, chùi nồi, rửa tay, bưng ba món ăn lên bàn. Đang chuẩn bị xới cơm, Tụng Nhiên nhìn thấy Bố Bố dùng hai tay chống cằm chớp chớp đôi mắt to nhìn cậu. Bé mỉm cười, vẻ mặt thần bí khó lường, giống như vừa lén lút làm chuyện gì đó sau lưng.

"Hôm nay em và cha em đều làm sao vậy, người nào cũng kỳ quái cả." Tụng Nhiên liếc nhìn bé một cái, cầm chén nhỏ xới cơm cho bé:"Thành thật khai báo đi, đang suy nghĩ chuyện xấu gì đấy?"

Bố Bố lắc la lắc lư: "Không nói cho anh đâu!"

À, thật sự có kìa.

Tụng Nhiên đẩy bát cơm đến trước mặt bé, giả vờ không vui: "Còn bé mà tinh ranh, mới mấy ngày đã học đượcc cách bắt nạt anh, phạt em ăn thêm một thìa cơm."

"He he he!"

Bố Bố cười một tiếng, cầm thìa nhỏ lên ăn một bát cơm.

Mười bốn tháng tư, dấu tô màu lại tiến thêm một ô. Tụng Nhiên dẫn Bố Bố đến B làm tổng vệ sinh, muốn căn nhà sáng sủa sạch sẽ để nghênh đón Hạ tiên sinh về nhà.

Tám giờ sáng, hai căn nhà đối diện trên tầng mười hai mở rộng cửa. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhỏ nơi bồn hoa, chiếu lên lối đi nhỏ chính giữa. Tụng Nhiên đứng trước B, mở cửa sổ thông gió, xịt dung dịch làm sạch không khí. Bố Bố ôm khăn lau và dung dịch tẩy rửa đi theo sau, đeo găng tay nhựa, chăm chỉ lau ghế lau bàn.

Bố Đâu Đâu vốn không sợ trời không sợ đất lúc này lại hơi sợ.

Nó ngồi xổm trước cửa, cẩn thận ló đầu vào thăm dò, muốn cùng đi vào nhưng lại không dám. Sau khi quan sát một hồi, nó cảm thấy hình như cửa đối diện không có nguy hiểm. Thế là Bố Đâu Đâu lấy dũng khí lặng lẽ xuyên qua chậu hoa hướng dương và Casablanca, đi dọc theo chân tường căn nhà B tiến vào nhà. Nó nhảy lên tủ thấp trong phòng ngủ, cong chân trước yên lặng ghé vào bên cạnh một con ngọc tỳ hưu.

Tụng Nhiên và Bố Bố không phát hiện ra nó, nhưng tiểu Q thì có.

Tiểu Q có thể bắt giữ hình dạng động vật trong phạm vi của mình một cách không hề sai sót. Tầm nhìn của nó khóa chặt vào tủ thấp, sau đó lóe tia sáng đó đuổi tới, camera nhắm ngay Bố Đâu Đâu mà quét "Tích tích", tia sáng đỏ chuyển thành màu xanh dương hiền hòa.

Đây là lần đầu tiên nó phân biệt ra thú cưng.

Trong chức năng vốn có, đương nhiên là tiểu Q có nhận biết thú cưng, danh sách "Thành viên gia đình" cũng không giới hạn chỉ dành cho con người. Nhưng trước đây B chưa từng nuôi thú cưng, chức năng này của tiểu Q vẫn luôn ngủ say. Hôm nay rốt cuộc cũng phát hiện được một con mèo, nó hưng phấn đến nỗi giống như Colombo phát hiện ra đại lục mới, bèn lóe tia sáng xanh vòng vòng để lấy lòng.

Bố Đâu Đâu chưa từng thấy đồ chơi kỳ quặc này, sợ đến nỗi dựng lông khom người dính lấy tường, tát tiểu Q một cái "Bốp".

"Meo."

Trong loa tiểu Q truyền ra một tiếng mèo kêu mềm mại.

Bố Đâu Đâu bị hù dọa, đôi ngươi mở to. Nó nghi ngờ nhìn chằm chằm vào "Đồng loại" có hình thù kỳ quặc này, không phân rõ được rốt cuộc nó là địch hay là bạn.

Meo, meo, meo.

Tiểu Q thay một đoạn "Giọng mèo kêu hữu nghị" rồi phát ra trầm bổng du dương, định tăng độ thiện cảm với thú cưng. Ai ngờ Bố Đâu Đâu không hề cảm kích, trái lại còn hung hãn vả nó một cái.

Trong phòng khách, tiểu Q và Bố Đâu Đâu thành lập hữu nghị vượt giống loài không thuận lợi lắm. Ở cửa phòng ngủ, Tụng Nhiên hít sâu một hơi rồi đẩy ra cánh cửa trong căn phòng thuộc về riêng Hạ Trí Viễn.

Một căn phòng ngủ điển hình của đàn ông độc thân, không khác lắm so với dự đoán của Tụng Nhiên.

Thảm trải sàn màu vàng nhạt, giường lớn màu xám nhạt, bàn trà nhỏ, ghê sô pha đơn, sơn tường và hoa văn gỗ ốp kéo dài gọn gàng. Ngoại trừ đèn và đồng hồ trên tủ đầu giường, thêm cả bốn năm cuốn sách trên bàn trà, cả phòng không hề có cây cối xanh, vật trang trí và khung hình.

Quá trống trải.

Sách đặt trên bàn trà rất dày, cuốn nào cuốn nấy đều là sách tiếng Anh gốc, tựa đề bên trong hoặc là rút gọn không rõ ý nghĩa, hoặc là từ đơn dài không thường gặp. Tụng Nhiên trình độ cấp hai, số lượng từ đơn biết có hạn. Cậu vất vả lắm mới nhìn thấy tiêu đề cuốn dưới cùng chỉ có ba từ, trong đó hai từ cậu biết, một là "Tự nhiên", một là "Ngôn ngữ", lập tức lật ra đọc. Có điều tiêu đề còn có thể đọc hiểu hai phần ba, mục lục lại chuyển sang một thế giới khác, sau đó cậu lật đến nội dung, mỗi trang đều như thiên thư, một đoạn văn tiếng Anh dài kèm theo những bảng biểu phức tạp và mẫu code ví dụ. Trừ mạo từ, gần như cậu không biết gì.

Tụng Nhiên vội vã gấp cuốn sách này, đặt lại xuống bàn trà.

Vật lý kỹ thuật này nọ... Quá đáng sợ, cả ngày chỉ đọc sách người ngoài hành tinh.

Sau này tốt hơn là đừng thử hiểu lĩnh vực chuyên ngành của Hạ tiên sinh nữa, vô ích thôi, còn không bằng vẽ mấy tấm thẻ con thỏ rồi đưa cho Hạ tiên sinh làm bookmark. Trong cuốn sách chuyên ngành, có một con thỏ rủ tai ngốc manh gặm cà rốt trên đó cũng sẽ nổi lên vẻ dễ thương.

Kỹ thuật có chuyên môn, nhưng nghề nghiệp không phân sang hèn.

Hạ tiên sinh biết chế tạo robot, cậu biết vẽ con thỏ, tổng thể cũng rất xứng đôi.

Tụng Nhiên nghiêm trang an ủi mình.

Trước đây cậu không lạc quan như thế, nhất định sẽ không vượt qua nổi sự chênh lệch giữa hai người. Nhưng Hạ tiên sinh đã nói anh thích bản thân cậu chứ không quan tâm trình độ và thu nhập, nếu như cậu còn xoắn xuýt nữa thì thật sự có lỗi với tâm ý của Hạ tiên sinh.

Tụng Nhiên vui vẻ dọn dẹp bàn trà, xếp mấy cuốn sách ngay ngắn chỉnh tề, sau đó đi tới cạnh giường mong đợi nhìn nó.

Mấy ngày nữa, cái giường này sẽ thuộc về cậu rồi.

Cậu dùng đầu ngón tay mơn trớn chăn đệm phẳng phiu. Hơn mười ngày không có ai dùng, vải vóc hơi lành lạnh. Cậu chầm chậm nghiêng mình nằm trên giường, nắm chiếc gối duy nhất kia, ngửi hương vị Hạ tiên sinh để lại.

Đây cũng là một người đàn ông lịch lãm và chú trọng hình tượng.

Không có mùi thuốc lá, thậm chí còn không hề có mùi rượu. Hơi thở nam tính nguyên chất đượm chút hương nước hoa nhạt, sâu thẳm, đậm đà, gợi cảm, thấm vào hơi thở cậu, cũng khiến thần kinh cậu run rẩy.

Tụng Nhiên vô cùng yêu thích.

Cậu cảm thấy, có lẽ trí tưởng tượng của cậu có sai sót rồi. Hạ tiên sinh có mùi hương này, nhất định phải đẹp hơn chút so với hình tượng ông chú IT bình thường trong đầu cậu, thậm chí còn đẹp hơn chút nữa, có lẽ... Còn được coi là đẹp trai.

Tụng Nhiên bỗng chống giường ngồi dậy, ném gối sang một bên rồi bắt đầu tìm kiếm ảnh chụp của Hạ tiên sinh khắp phòng. Dù trong lòng cậu hiểu rõ, với tính cách của mình, tuyệt đối Hạ tiên sinh sẽ không đặt ảnh chụp trong phòng ngủ. Cậu cẩn thận tìm quanh một lần trừ ngăn kéo và tủ quần áo, còn tất cả các ngóc ngách khác cậu đều tìm, nhưng vẫn không phát hiện thứ gọi là khung ảnh.

Haizzz, quả nhiên là mơ mộng hão huyền.

Tụng Nhiên thất vọng ngồi trên sô pha, trong lòng càng lúc càng ngứa ngáy, giống như bị lông vũ cọ vào.

Cậu rất rất muốn thấy Hạ tiên sinh. Nếu bây giờ không nhịn được mà đòi ảnh chụp, liệu có thể bị cười nhạo không? Nếu biết hôm nay khó chịu thế này, lần gọi video trước đó cậu nên nắm chặt lấy cơ hội, dù ôm Bố Bố ngồi một chỗ cũng được.

Tụng Nhiên hối hận khôn kể, cậu ôm đầu gối ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện mà ngẩn người.

Sau đó ánh mắt cậu bị thu hút bởi một bức tranh trang trí trên tường.

Đấy là một bức tranh nội dung rất đơn giản, trên tờ giấy hình vuông là dấu hai đôi bàn chân nho nhỏ, một đôi hơi lớn hơn màu xanh lam, một đôi nhỏ hơn xíu, màu xanh lục.

Bức tranh này rất đáng yêu, không hợp với phong cách phòng ngủ cho lắm.

Tụng Nhiên cảm thấy kỳ lạ, bèn đi đến trước bức tranh đó nghiêm túc đánh giá, tiếp đó phát hiện một điểm khác thường – Hai dấu chân này không phải vẽ, mà ấn vào.

Có người ôm hai đứa trẻ nhúng chân chúng vào màu nước rồi ấn ra hai vết tích non nớt.

Phía dấu chân nhỏ màu xanh lam có một dòng chữ nhạt bằng bút chì:

Bố Bố, ngày tháng .

Mà phía dấu chân màu xanh lục cũng viết một dòng chữ bằng bút chì:

Ashley, Happy Birthday.

________________________

Người post: Yến Nhi

Truyện Chữ Hay