Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu rọi khắp nhân gian, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Vân Hi khóe miệng trước sau vẫn cong lên một nụ cười thản nhiên. Dù sao cũng vừa mới chấm dứt cuộc thi vào trường đại học, bất kì tâm tình của người học sinh nào cũng đều nhẹ nhõm, thư thái như mây trôi bồng bềnh trên bầu trời vậy.
“Suy nghĩ gì thế?” Một cái hôn phớt nhẹ hạ xuống hai má cậu, thanh âm ôn nhu như tia nắng sớm, ấm áp tỏa ra bốn phía.
“Nghĩ nên làm gì đối với kì nghỉ hè dài hạn này.” Miễn cưỡng duỗi thẳng thắt lưng, Vân Hi như một chú mèo nhỏ ngọ ngậy một chút, lại bị ôm từ phía sau “Anh giờ vừa phải đi làm rồi lại còn hoàn thành luận văn tốt nghiệp, Hạo Nhiên cũng thế vậy, Tâm Vân lại đang chuẩn bị sang năm thi vào trường đại học, vội muốn chết, chỉ có em, một người rảnh rỗi vô cùng.”
Biết cậu than vãn vì cái gì, Đường Dịch Thần sủng nịnh cười, gấp lại văn kiện chưa xem xong, một lần nữa chui vào trong chăn, cánh tay cũng tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vân Hi “Chờ anh hoàn thành xong hết việc, sẽ cùng em đi du lịch.” Ôn nhu chạm vào môi cậu “…sẽ chỉ có chúng ta thôi —–.”
Hôn môi vô cùng thân thiết, làm cho môi Vân Hi có chút ngứa ngáy, thực thoải mái, cũng thực ấm áp… Cậu xoay người, ghé vào lòng Đường Dịch Thần, ánh mắt lộ ra ý cười tràn đầy “Một lời đã định —–.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. ”
( Nguyên tác 君子一言驷马难追 – quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy: người quân tử một lời khi đã nói ra thì không thể nào lấy lại được, không được nuốt lời. Thật ra trong tiếng Hán: chữ tứ trong câu “tứ mã nan truy” mang nghĩa “buông cương” chứ không phải là “bốn”, do đó, cũng thể giải ý câu này là ‘Một lời nói ra khỏi miệng của người quân tử như ngựa thả cương vô phương kéo lại được’.)
“Thành giao.” Đôi môi quyến rũ chậm rãi cong lên, Vân Hi động tác có chút ý tứ mờ ám, cảm giác người dưới thân hô hấp trở nên gấp gáp, mâu trung đầy ắp ý cười vừa lòng… Leng keng, thanh âm điện thoại vang lên không đúng lúc, làm tiêu tán hết bầu không khí… Vân Hi thu hết biểu tình ảo não của Đường Dịch Thần vào mắt, ha ha cười, rồi mới với tay cầm lấy điện thoại, nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, niềm vui sướng trên mặt cũng nháy mắt biến mất “Mẹ…”
“Ân, kì thi vào trường đại học thế nào rồi?”
Cuộc thi vào trường đại học đã trôi qua gần một tuần rồi, loại hỏi thăm ân cần theo thông lệ thế này cũng không phải mới một hai lần, đành nuốt hết sự cam chịu vào trong bụng, Lục Vân Hi cung kính trả lời “Kỳ thi rất thuận lợi, con có nhiều khả năng sẽ đỗ được trường đăng kí nguyện vọng một.”
“Vậy là tốt rồi.” Một năm cũng chỉ gặp mặt một hai lần, mẫu tử hai người cũng không có đề tài để trò chuyện nhiều với nhau, nhưng đã gọi điện thoại tới, bề ngoài cũng không thể chỉ nói mỗi mấy câu… im lặng một hồi lâu, Lục mẫu mới tìm được đề tài “Con hiện giờ đã được nghỉ rồi, cũng nên tính chuyện việc nhà đi, luôn quấy rầy học trưởng của con cũng không nên.”
Một lòng bất tri bất giác hướng về Đường Dịch Thần không biết từ lúc nào, sau khi biết nơi ở của Đường Dịch Thần cách trường trung học của cậu rất gần, cậu liền tìm cớ chuyển ra khỏi nơi không hề tồn tại chút độ ấm nhưng vẫn được gọi là “gia đình” kia.
“Một số hoạt động con tham gia trong trường chưa chấm dứt nên tạm thời con chưa về được…” Cậu rất hiểu cha mẹ, chỉ cần chính mình cố gắng học tập, biết tranh thủ mọi thời cơ, không làm bọn họ mất thể diện thì lấy cớ gì hai người cũng chấp nhận.
“Nếu là như vậy thì cũng không còn cách nào khác, tích cực tham gia tốt các hoạt động nhé, mẹ còn có việc, thôi mẹ cúp máy.”
“Vâng, thưa mẹ.” Gập điện thoại, Vân Hi bĩu môi, ‘mẹ còn có việc…’—– Cho tới bây giờ mẹ cũng chưa bao giờ rời khỏi cái bàn vuông kia, nếu có một ngày mẹ cậu buộc phải lựa chọn giữa mạt chược và đứa con trai ngoan ngoãn này, cậu tin mẹ sẽ không chút do dự mà chọn cái đầu tiên….
Không đành lòng nhìn ‘người yêu dấu’ trên mặt có một tia không vui, Đường Dịch Thần xoay người đem Vân Hi đặt ở dưới thân, ôn nhu hôn lên từng nơi từng nơi trên khuôn mặt cậu lộ ra vẻ không thoải mái “Ở trước mặt anh chỉ có thể nghĩ về anh thôi——” Môi dừng bên vành tai mẫn cảm của Vân Hi khẽ thầm thì “…đã biết chưa?”
Thanh âm mị hoặc cùng hơi thở mềm nhẹ làm cho Vân Hi khẽ run rẩy, hai má cũng dần dần hồng như ánh mặt trời bên ngoài tỏa sáng ở trong mắt Đường Dịch Thần. Nụ hôn dần trở nên nồng nhiệt, hơi thở giao triền? cùng một chỗ đã không muốn phân chia, nhưng lại vẫn như cũ là ôn nhu vô hạn……
Leng keng, leng keng……
Từ trong chăn lại một lần nữa chui đầu ra, mang theo sắc thái , hai người cùng liếc mắt, bất đắc dĩ thở dài “Dịch Thần, mau rời giường đi!”
“Hai tên hỗn đản này lại qua đây quấy rối.” Đem chăn đắp lại cẩn thận, ôn nhu hôn lên cánh hoa kiều diễm “Không cần để ý đến bọn họ..”
Chuông cửa vẫn liên tục vang lên gây gián đoạn , Vân Hi cười cười, vỗ nhẹ muốn tránh cái tay đang ở trên người cậu đốt lửa “Vẫn là nên dừng thôi!” Ngồi dậy trước, mặc một bộ quần áo sạch sẽ, ôn nhu cười “Nếu không sẽ làm phiền đến hàng xóm xung quanh.”
Thở hắt ra một hơi, nét cương nghị đầy anh tuấn lại kết hợp với vẻ mơ hồ hờn dỗi, tạo ra một cảm giác tức cười. Mới đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, lúc đi ra, cậu thấy một ‘đố phu’ (một người chồng ăn dấm chua a~~~ :”>) không kém Đường Dịch Thần là mấy, Vân Hi cười khẽ ra tiếng, cầm quần áo trong tay đưa cho người yêu đã ngồi dậy “Mau mặc vào đi! Em đi mở cửa.”
“Ân.” Lạnh lùng độc một từ, xem như đã đáp ứng.
Biết là không phải giận cậu, Vân Hi cũng cũng không để ý, từ phòng ngủ đi ra, bước xuống dưới lầu nhìn thấy đúng là hai người mình đoán, khóe môi gợi lên một chút loan loan độ cong “Hạo Nhiên, Tâm Vân, sớm an…”
“Vân Hi, sớm an.” Bỏ ra bữa sáng lấy lòng, Lâm Hạo Nhiên vẫn ôn nhu săn sóc như vậy, bất quá Vân Hi còn chưa kịp cầm lấy, một cỗ ôn nhu đem cậu ôm vào g ngực quen thuộc, theo sau là một nụ hôn dừng ở trên trán, tay kia thì lại tiếp lấy bữa sáng.
Đối với sự bá đạo của bạn thân, Lâm Hạo Nhiên cũng không thèm để ý, chỉ cùng Tâm Vân liếc nhìn một cái, mắt đều lộ ra ý cười.
__________
Bàn chơi mạt chược:
quân bài mạt chược