Thời gian sắp sửa bước vào mùa xuân, trời cũng bắt đầu se lạnh, cái thời gian hạn chế hoạt động của ta bởi thuốc Thụ Tiêu đã khỏi nhưng ta không nói với ai ta đã khỏi, vốn dĩ tuổi ta năm nay bước sang ngày nên ngày trước ta đã khỏi, nhưng một vài lí do người khác lầm tưởng ta sống đã rất lâu rồi nên không ai ngờ ta đã cử động lại bình thường và ta đã giấu họ
Vì sao ư? Đơn giản lắm,từ lúc ta bị hạn chế hành động đã có cảm giác ai theo dõi ta, không phải dạng quan sát bảo vệ mà là chờ hành động như ám sát ấy, Sesshomaru cũng cảm nhận được giống ta nên gần như / điều canh ta, trừ khi ta cần làm vài chuyện thầm kín =)))) thì hắn mới tách ra
Nay bởi vì tôt chức hôn lễ, mọi người ở đây điều rất bận rộn, ta cũng đã rất lâu rồi mới trở lại đây, mọi thứ vẫn y như cũ, không thay đổi gì mấy,có thay đổi cũng là những yêu quái tuổi đã hạn nên phải nhường vị trí của mình cho yêu quái trẻ tuổi khác
Nằm lười biếng trên chiếc xích đu được đặt ở dưới góc hoa anh đào, bên cạnh lại có đĩa mứt ngọt ngon lành, ta thực sự muốn sống cái cuộc sông lười biếng này mãi, tiếc là trời không cho
Nói đi nói lại, mấy trăm năm trôi qua, mỹ nữ ở đây đã tăng lên rất nhiều, đã thế còn xinh đẹp hơn hoa, đã thế thân hình muốn nhô chỗ nào thì nhô muộn xẹp chỗ nào thì xẹp nhìn mà đã con mắt, nhìn xuống ngực ta… à thôi bỏ đi
Tự nhiên giờ mới giờ, Yue đâu rồi nhỉ, ta ở đây lâu lắm ra mà vẫn chưa gặp được nàng, bận gì chăng, dù gì tin cưới hỏi của Sesshomaru và ta khá là rầm rộ nhất định sẽ tới tai Yue, sao cho tới tận bây giờ chưa nghe đọng tĩnh gì hết nhỉ, còn Sesshomaru nữa hắn đi đâu cả ngày hôm qua đến tận hôm nay chưa thấy bóng dáng của hắn đâu
“Natsu… ngươi nói xem Sesshomaru hắn đã đi đâu suốt ngày hôm qua vậy?” bỏ một miếng mứt ngọt vào miệng, tay chóng đầu nằm nghiên qua môt bên quan sát kẻ hầu đang đứng cách ta không xa
“Bẩm… nô tỳ nghe mọi người xung quanh nói đại nhân đã đi la ngoài có việc, nhưng không biết việc gì ạ, họ cũng không dám hỏi”
Hỏi cũng như không… ta chán nản nằm ì xuống ghế, Yue thì không gặp được, Sesshomaru thì không thấy tăm hơi rốt cuộc hai người này sao vậy cà
Nằm hoài một chố cũng chán… hay là nên ra ngoài chơi nhỉ nhưng đây canh giữ nghiêm quá nhất là cái người đang đứng cung kính bên cạnh ta đây, dù thái độ lúc nào nghiêm cẩn lễ độ nhưng đôi khi ta thấy ánh mắt không phục lẫn kinh thường trong đôi mắt nàng ta
Việc một đại yêu quái của một tộc lớn cưới con người là việc không thể nào, lúc trước tuy mọi người thấy sự ái muội của ta và Sesshomaru, họ không phản đối bởi vì đơn giản chỉ nghĩ hắn có hứng thú nhất thời với ta thôi, dù gì con người cũng chết sớm chi bằng đợi cho Sesshomaru hết hứng thú với ta còn hơn là động vào vảy ngược, rồi lãnh hậu quả không nên
Nhưng việc ta còn sống không nhiều người biết, xem chừng Yue có thể không biết, nếu vậy có thể giải thích lí do vì sao cho tới bây giờ vẫn không nghe nàng triệu ta gặp mặt
Đêm đến, ta lén lút rời khỏi, tránh né hàng loạt binh linh canh gác, lẫn thị nữ gác đêm, ta tự tìm đến căn phòng Yue ở, phòng vẫn còn sáng đèn, khuya thế này nàng vẫn chưa nghỉ ngơi xem ra đã đoán được tối nay sẽ có khách nghé thắm
“Ta không ngờ ngươi có thễ nhẫn nại đến giờ phút này, con người”
Vẫn trang phục kimono tím thêu cánh bướm, bao nhiêu năm trôi qua nét đẹp của Yue không hề bị thời gian bào mòn, mà còn khiến nàng trở nên quyền lực, quyến rũ hơn rất nhiều dáng vẻ lười biếng, tay chóng cằm nửa nằm nửa ngồi vừa vào ghế quý phi, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn như không hướng về ta, ta thấy có sự ngạc nhiên thoát qua ánh mắt nàng sau đó biến mất rất nhanh
“tỷ muội bao nhiêu năm… vậy mà tỷ lạnh lùng thế sao?” ta giơ bàn tay có ký hiệu hoa anh đào lên cho Yue xem, nàng nhìn chằm ta hồi lâu mới a một tiếng, xem ra đã hiểu mọi chuyện
“ta còn đang rối rắm không biết nên gọi người là tỷ muội hay con dâu đây”
Ta cũng khác gì nàng, giờ không biết nên gọi là chị hay mẹ chồng đây
Cả hai ngồi im lặng, mắt trừng mắt một lúc lâu, không ai lên tiếng trước, ta không biết nên nói gì với nàng đây nhưng chợt nhớ một vài xảy ra xung quanh ta hiện tại, liền mở lời trước
“dạo này trong thành có chuyện gì không, vì sao ta cảm thấy khá ngột ngạt lẫn căng thắng, mấy thiếu nữ thì hí ha hí hửng còn mấy lão già lâu lâu lẩm bẩm, sắp xếp gì đấy”
“bọn chúng đang lập võ đài chọn chính thất thất, ngươi chỉ là con người, nói cho đúng không thể ngồi ở ghế chính thất được” nàng nghĩ nghĩ gì đó rồi quay sang nhìn ta “nhưng ta nhìn đi nhìn lại… khí tức của ngươi không giống con người cho lắm” khá độn vừa là linh khí vừa tà khíbg-ssp-{height:px}
Nghe Yue nói trong lòng có chút không vui, có lẽ tư tưởng hiện đại đã ăn sâu trong tâm trí ta, hôn nhân chỉ một vợ một chồng, ta không chấp nhận sẽ có một kẻ thứ hay thứ xuất hiện
“Sesshomaru đồng ý?”
“bọn chúng tự ý làm thôi” Yue lười nhác trả lời, nàng không nói lí do tại sao lại mắt nhắm mắt mở cho họ làm vậy, có lẽ nàng cũng đồng ý chủ trương của họ, nghĩ đến điều này cơ thể ta có chút không thoải mái
“là ta sơ suất, nghĩ Sesshomaru đem một con người tầm thường nào về làm vợ, không ngờ là ngươi… đừng trách ta dù gì ta không thể đoán được ngươi sẽ trở lại và khí tức có chút khác biệt thế này, bây giờ muốn ngưng cũng không được, chi bằng tới ngày đó ngươi lên thách đấu cho chúng thấy mình xứng đáng ở ngôi vị đó, chúng tự nhiên sẽ im miệng”
“ta hiểu” không ngờ xảy ra chuyện đến mức này, vừa đề phòng bọn trong tối vừa phải đi dọn dẹp hoa đào của hắn, haizzz
“Tatsu… ngươi vì sao trên người có khi tức của Sesshomaru, ta biết ngươi và hắn chưa phát sinh quan hệ quá mức nhưng trên người ngươi lại có khí của hắn”
Ta không giấu nàng, kể cho nàng nghe khế ước sinh mệnh, chỉ khi nào hắn chết ta mới chết, mà để kích hoạt được kế ước đó phải có máu của hắn là chú dẫn, nói đúng hơn trên người ta có máu hắn chảy vào, kỳ lạ thay ta vẫn là người, không phải bán yêu nhưng cũng không hẳn là người
Nàng hiểu rõ mọi chuyện, không nói gì nữa, ta và Yue bàn vài chuyện nhỏ nhặt, thấty trời sắp sáng ta nhanh chân rời khỏi
Việc ra lén lút trốn đi không ai biết, tất cả mọi người trong viện điều sinh hoạt bình thường, có điều ngày thi đấu gần tới, ai cũng có vẻ khẩn trương công với việc Sesshomaru không có ở đây nên càng ngày chúng càng lơ là chức trách của mình, làm cho có
Ta hiểu một yêu quái phải hạ mình hầu hạ cho con người là một điều sỉ nhục, chúng có thể lạnh nhạt với ta nhưng một ai dám phạm vào điều cấm kỵ hay trêu chọc ta đừng bảo sao ta ác độc
Đêm nay lại thêm một tên yêu quái biến mất không tung tích, nhưng người cần mất tích vẫn còn ngồi trên xích đu thoải mái ăn mức ngột lẫn ngủ nướng, khi bóng đen theo dõi biến mất, ta lấp tức mở mắt
Ngày càng lộ liễu… chúng canh chừng ta một công khai, nghĩ ta là con người nên không dám làm gì sao
Đêm đến ta nằm trên giường trải long thú mềm mại,chờ đợi bọn người đến ám sát có điều gần đến sáng, không ai đến, hay nghĩ dù cho ám sát không thành công nên mới không thèm đem sát thủ đến
Không đúng, nếu như vậy phải phái thêm nhiều cao thủ nữa chứ, chỉ là một người phàm sao có thể bỏ cuộc nhanh như vậy, phải làm cho tới cùng mới đúng
Nằm cho tới trời sáng, hai con mắt không thể nhắm nổi, cứ nghĩ mỗi tối không yên như thế này chắc chết sớm mất, nên chờ trậm đấu diễn ra hay nên trốn luôn đây trời, ta thức ngày ba đêm rồi đấy
Cái tên Sesshomaru chết tiệc, ngươi ở đâu….? Ngươi mà không về lẹ đừng trách ta bỏ nhà đi à nha
P/S Chúc mọi người Noel vui vẻ nha
Năm nay Noel Thỏ vẫn ở nhà chơi một mình như mọi năm, buồn ghê TT^TT
Dạo này có cảm giác như bị cạn ý tưởng nên viết có chút không ổn TT^TT mong mọi người thông cảm nha