Chapter Vương tử trường học? ()
Đờ mờ hệ thống chứ.
Tại sao bà đây lại thành nữ phụ sẽ bay màu trong hai chương nữa hả? Lần sau có phải trực tiếp đưa bà lên dàn chém luôn không hả?
Trình Diệu Vi hoảng loạn thấy mụ nội, nhưng cũng phải trấn tĩnh lấy điện thoại ra gọi điện cho đám côn đồ.
Huỷ kèo!
Đùa à Nam chính sắp tới đây rồi, còn quay quay cái gì nữa?
Sau khi huỷ kèo, lại chuyển cho đám côn đồ một số tiền, Trình Diệu Vi hít sâu một hơi, bình tính mở cửa đi vào.
Giờ này chắc nữ chính tỉnh rồi, dù sao ta cũng đã tới, nữ chính phải tỉnh để nghe ta lật mặt chứ.
Chắc giờ nữ chính trong sáng thiện lương đang hoảng loạn lắm. Tới, anh hùng cứu mỹ nhân!
Trình Diệu Vi mở cửa ra.
Đập vào mắt cô là cảnh nữ chính Dư Nhiên đang đứng trong phòng. Dây trói đã chia năm xẻ bảy nắm ở bốn phía. Còn Dư Nhiên thì đang đứng đó, mặt đần thối, một tay cầm kiếm, một tay đang bóp bóp một bên ngực.
Trình Diệu Ví hít một hơi, đóng cửa.
Ta vào nhầm phòng.
Ta thấy nữ chính cầm kiếm.
Ta thấy nữ chính đang làm hành động đồi truy, [Phát hiện lỗi!
Phát hiện lỗi!
Nhiễu tín hiệu.
Phát hiện vật thể gây nhiễu Đề nghị tiếp cận để điều tra.] Giọng máy móc của hệ thống vang lên.
Trình Diệu Vi cười gượng, kéo kéo khoé môi Không nói thì thôi, nói lại thấy rùng minh là thế nào?
Nhưng ngay sau đó, Trình Diệu Vi lại nghe thấy tiếng Dư Nhiên hét thảm.
Cô giật mình, vội vàng mở cửa đi vào, còn không quên khoá trái.
Chuyện gì?- Trình Diệu Vi cũng hoảng theo.
Dư Nhiên nhìn ra, rơi nước mắt.
Con Thất tỉnh đại long của bổn toạ đâu???
Em gái à?
Em đang để tay chỗ nào đấy?
Còn có, thất tỉnh đại long là con gì? Dù có nó cũng không ở giữa chân em đâu, bỏ tay ra đã mình từ từ nói chuyện ha?
Ngươi là ai? Ngươi bắt cóc thất tỉnh đại long của bổn toạ giấu ở đâu rồi???- Dư Nhiên hoảng loạn kêu lên, tay cầm kiếm run run chỉ về phía Trình Diệu Vi Trình Diệu Vi lập tức giơ hai tay lên.
Bổn toạ!! Bổn toạ mẹ nó thành hoạn quan rồiMW Còn có hai quả táo lủng lắng trên ngực. Ngươi nhìn!!! Ngươi nhìn!
Vừa nói, Dư Nhiên vừa đẩy đẩy cặp ngực của mình lên Trình Diệu Vi nhắm mắt.
Xuyên không?
Phản xuyên?
[Phát hiện lỗi Kết quả quét lỗi: Linh hồn phản xuyên.
Nguồn gốc: Tu chân thế giới Thân phận: Ma đầu tiền nhiệm.
Đạo cụ: Vòng cổ không gian.
Nguyên nhân gây ra lỗi: Lỗ hổng thời không.
Cách chữa lỗi: Không có.] Một đống chữ của hệ thống nhảy ra chứng thực suy đoán của Trình Diệu Vi. Con hàng này là ma đầu “tiền nhiệm”?
Bị giết sau đó xuyên sang đây à?
Trình Diệu Ví hít sâu Có gì từ từ nói Trả đây cho bổn toại!!
Nói xong, Dư Nhiên cầm kiếm xông tới. Trình Diệu Vi thấy tình hình không ổn, p tức lấy kiếm từ không gian ra.
Thanh kiếm của cô toả ra sắc đỏ cùng linh khí nồng đậm, iếm của Dư Nhiên chém vào thanh kiếm này, lập tức vỡ thành năm mảnh.
EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE Trình Diệu Vi có thể nghe thấy tiếng thét .
Hz của Dư Nhiên. Cô cất kiếm đi, cau mày.
Nói chuyện.
Kiếm của ta!!! Kiếm rèn từ tro cốt của mẫu thân ta!!!
CIm.
Ngươi! Ngươi không những trộm đi bi rồng của bổn toạ mà còn huỷ kiếm của bổn toạ. Hôm.
nay dù tự huỷ ở đây bổn toạ cũng phải kéo ngươi theo!
‘Gương mặt nữ chính của Dư Nhiên vặn vẹo, sau đó nhào tới chỗ Trình Diệu Vi.
Trình Diệu Vi đột nhiên bật mode nam chính, bắt lấy eo Dư Nhiên, lộn một vòng trên sàn, kết quả liền đè người xuống đất, cô thì chận ở trên, hai người ở trong tư thế cực kì ái muội.
Đúng lúc này, cửa chính mở ra.
Hai người quay ra.
Sáu mắt nhìn nhau Trì Dực nhíu mày.
Hai người đang làm gì?
Hiển nhiên, thần kinh của nam chính cũng không tài nào hiểu được hai người này đang làm cái gì?
Thuê khách sạn, vào phòng, lăn lộn dưới đất trong cái tư thế kia?
Nhưng hai người đều là nữ đấy?
Không thấy à mà còn hỏi?- Dư Nhiên lồi lõm đáp.
Trình Diệu Vỉ: “Ta có cảm giác nam chính sắp giết ta rồi”
Trì Dực: “Tới cứu người còn bị chửi”
Cút. Đây là chuyện của ta và cô ta.- Dư Nhiên gắn giọng Trình Diệu Ví: “Đừng nói chuyện gây hiểu lầm như vậy được không?”
Trì Dực: “Còn định làm cái gì nữa?”
Trì Dực cũng không hiểu tình hình hiện tại lắm, thế nhưng vẫn đi tới, đẩy Trình Diệu Vi ra, sau đó kéo tay Dư Nhiên, bá đạo nói.
Đi về – Một bộ tổng tài bá đạo không cho phép từ chối.
‘Đực rựa cút.
Nói xong, Dư Nhiên lên gối, cho con đại long của Trì Dực một phát chí mạng Trì Dực sững người, lập tức đổ xuống đất.
Dư Nhiên đứng đó, đạp một cái, nhổ toẹt xuống đất Phàm nhân. Bổn toạ thích gái. Nhé! Phải là gái ngực bự. Mày tuổi tép.
Nói xong, Dư Nhiên lại quay qua Trình Diệu Vi đang ngơ ngẩn đứng đó.
Ngươi! Thứ nhất. Đền kiếm. Thứ hai, biến bổn †oạ về như cũ. Thứ ba, đây là nơi khốn nạn nào?
Trình Diệu Vi thở dài.
Lạy chúa trên cao.
Khoan đã.
Nếu trong thân xác Dư Nhiên là ma đầu, vậy bây giờ Dư Nhiên đâu rồi?
… Đang trong xác ma đầu.] “Cái xác có con thất tinh đại long cùng hai viên bi rồng á?”
[.} Khóc tiếng chó.
“Cũng muốn khóc tiếng chớ”
Trình Diệu Vi thở dài xong, hỏi.
Đói không?
Dư Nhiên đứng im lặng một lát, sau đó gật đầu, nhưng lại cau mày lườm Trình Diệu Vi – Đừng nghĩ bổn toạ sẽ ăn đồ ngươi đưa cho.
– Dẫn đi ăn quán.- Trình Diệu Vi đảo mắt.
Dư Nhiên im lặng một lúc, dường như thấy đói thật, gật đầu.
Trình Diệu Vi dẫn Dư Nhiên ra ngoài, trước khi đi còn không quên ném thẻ phòng cho Trì Dực.
Ra nhớ thanh toán.
Nói xong, cô đi thẳng, Dư Nhiên đi ra hành lang liền thấy lạ lãm, đề phòng nhìn khắp nơi, đi theo Trình Diệu Vi cũng không được mà không đi theo cũng không được.
Cuối cùng, xét thấy không có phương án khác, chỉ có thể đi theo.
Trình Diệu Vi dẫn Dư Nhiên vào thang máy. Cửa vừa đóng lại, Dư Nhiên đã đề phòng, lông cũng xù lên. Khi thang máy cử động, Dư Nhiên lại hoảng loạn bám chặt vào tay vịn, ánh mắt cũng có chút hoảng Tới khi cửa thang máy mở ra, Dư Nhiên vẫn bối Nhìn thấy người ăn mặc lạ lùng đi vào lại càng hoảng hơn Trình Diệu Vi chỉ có thể kéo tay cô ra ngoài. Dư.
Nhiên không muốn nằm tay Trình Diệu Vi, cuối cùng lại chỉ có thể giữ chặt.
Đây là đâu?
Nước An Việt Năm bao nhiêu?
.
Ngươi là ai?
Cũng giống ngươi.- Trình Diệu Vi đảo mắt nói.
Ngươi cũng là ma đầu bị đồ đệ của mình giết sau đó biến thành nữ nhân à?- Dư Nhiên tội nghiệp hỏi Ta cũng là người sống trong thân xác không phải là của ta.- Trình Diệu Ví thở dài.- Taxi Taxi đậu lại trước mặt bọn họ. Trình Diệu Vi kéo Dư Nhiên vào.
Dư Nhiên vẫn hoảng sợ, nhưng lại tin tưởng Trình Diệu V¡ hơn một chút, vừa vào xe đã rúc tới bên cạnh cô.
Ngươi tên gì?- Trình Diệu Vi hỏi Tử Nghiên Trình Diệu Vĩ Tử Nghiên gật gật đầu, lại siết chặt cô một chút.
Thứ này là thứ gì? Vì sao chuyển động được?
Mùi hắc quá. Bổn toạ buồn nôn Nhịn xuống một chút.- Trình Diệu Ví thở dài.- Rất nhanh sẽ tới Trình Diệu Vi chọn một quán ven đường mà nguyên chủ quen. Vừa xuống xe, Tử Nghiễn liền bị ánh đèn và đám học sinh mặc váy ngắn doạ sợ.
Nhìn ra đường, lại thấy một biển xe cộ, bị doạ không nhẹ.
May mà bước vào quán ăn có cảm giác quen thuộc một chút Đại khái là cũng có bàn ghế.