Chapter Bạo chúa công lược ()
Trình Khả Khả cũng không phải là dạng gà mờ.
Nàng ta vừa cảm nhận được nguy hiểm liền nghiêng người né đi. Nhìn thấy Trình Diệu Vi là người vừa ra tay, nàng ta cười khẩy, rút chuỷ thủ tẩm độc từ trong tay áo ra, xông tới chỗ cô.
Trình Diệu Vi nhếch môi. Trình Khả Khả còn chưa.
lao tới được, hai người ban nãy vừa chĩa kiếm vào Cảnh Trì và Trình Diệu Vi đột nhiên bước tới, cản lại bước chân của Trình Khả Khả Trình Khả Khả phẩy tay một cái, hai người kia đột nhiên đơ ra như khúc gỗ ba giây, sau đó đổ xuống Chết Trình Diệu Vi ở trong lòng trầm trồ Ghê Bảo sao bao nhiêu nữ chính trong mấy truyện trọng sinh xuyên không gì đó đều học y thuật. Nhìn xem, có thể cứu người, cũng có thể giết người Cảnh Nghiêm rõ ràng cũng để ý tới diễn biến bên này, khi nhận ra ban nấy Trình Khả Khả đã cố hại Thiệu Huyền, hắn dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên rút kiếm từ dưới găm bàn, xông ra. Cảnh Thiên một lúc đấu với hai người, có chút không kịp trở tay, trong lúc sơ hở, bị Cảnh Nghiêm đạp thẳng xuống chỗ mấy vị quan lại. Thiệu Huyền lập tức lao ra, đuổi theo.
Đẩy được Thiệu Huyền ra khỏi tâm với của Trình Khả Khả xong, Cảnh Nghiêm nhìn đám quân lính đang hỗn chiến bên dưới, lại nhìn ra bên ngoài Lúc này người của hắn phải đang ở bên ngoài rồi Trình Khả Khả liếc Cảnh Nghiêm, ánh mắt hơi loé loé, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, nhìn sang Trình Diệu Vi. Nàng ta nhếch môi.
Trình Diệu Vi, ngươi cản bước chân ta lâu như vậy, ngày hôm nay cũng nên dừng lại rồi. Món nợ ngày đó, ta trả đủ cho ngươi.
Trình Diệu Vi cười cười. Phản diện chết vì nói nhiều, đây là định luật rồi. Vì sao nữ chính nói nhiều thì lại không bị làm sao vậy hả? Đây là cái logic gì chứ?
Trình Diệu Vi từ không gian lấy ra một thanh kiếm, lao qua. Cảnh Trì không kịp cản cô lại, Trình Diệu Vì đã xông tới trước mặt Trình Khả Khả.
Trình Khả Khả dùng chuỷ thủ đỡ đòn tấn công của Trình Diệu Ví, sau đó liên tục tung ra mấy nhúm bột màu trắng. Trình Diệu Vi cau mày.
Làm sao mà nàng ta phân biệt được loại nào là loại nào nhỉ? Hít một hơi hay nhấm một miếng?
Trình Khả Khả nhếch môi nhìn Trình Diệu Vi khựng lại. Những loại độc này, loại nào cũng là kịch độc.
Chỉ cần hít vào, sau vài giây tim sẽ ngừng đập. Một lúc hít vào nhiều thứ như thế, Trình Diệu Vi còn đứng được cũng tính là khá.
Nhưng không giống như Trình Khả Khả nghĩ, Trình Diệu Vi cũng không có đổ xuống, tìm cũng không ngừng đập. Mà khi bột đã tán ra không khí gần hết, Trình Diệu Vi lại đột nhiên ném ra một nhúm bột trắng khác.
Trình Khả Khả mở lớn mắt, lập tức bịt mũi. Nhưng biến cố bất ngờ đã khiến cho nàng ta hít vào một chút. Trình Khả Khả nhảy lùi lại, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, cười cười ‘Sống trong yên bình lâu quá, ta suýt nữa quên, thân thể ta bách độc bất xâm.
Trình Khả Khả tự mỉa mai mình. Năm đó khi điều trị cho nàng ta, Diệu Âm đã cho nàng ta ngâm rất nhiều loại nước thuốc. Hiện tại thân thể của nàng ta bách độc bất xâm, thậm chí có thể uống thuốc độc như uống nước.
Trình Diệu Vi gật đầu, quả nhiên là nữ chính. Sau đó cô lại ném ra một đống bột trắng nữa.
Trình Khả Khả nhíu mày, nhưng lần này nàng ta không thèm để ý nữa, nhặt kiếm của hai kẻ lúc nấy vừa ngã xuống lên, xông thẳng về phía Trình Diệu Vị Ngươi như thế này là muốn cùng ta tự sát?- Trình Khả Khả hỏi Trình Diệu Vi đỡ một kiếm kia của Trình Khả Khả vô cùng dễ dàng, sau đó cười Ngươi tưởng chỉ mình ngươi bách độc bất xâm à?- Trình Diệu Vi nhướn mày.
Ngươi nói cái gì? Trình Khả Khả mở lớn mắt.
Không thể nào.
Sao có thể như vậy?
Nhưng sau đó, một cái gì đó lại đột nhiên loé lên trong đầu Trình Khả Khả Ngươi cũng trọng sinh?
Trình Diệu Vi cười mà không đáp. Cô gạt chân, khiến Trình Khả Khả mất thăng băng, sau đó lên gối, cho nàng ta một cú vào bụng.
Trình Khả Khả lập tức gục, ngã ngồi xuống đất Trình Diệu Vi ngồi xuống, cầm một nhúm bột trắng nữa, thổi thẳng vào mặt Trình Khả Khả.
Thân thể ngươi bách độc bất xâm, ta biết Trình Khả Khả sặc, ho liên tục, không thể trả lời Trình Diệu Vi cười cười.
Nhưng cái này cũng không phải độc dược.
Không có cách nào kháng.
Ngươi! Khụ khụ… Đây là… cái gì?
Trình Diệu Vi đảo mắt, cười cười Ma tuý.
Trình Khả Khả trừng lớn mắt, nhưng ngay sau đó, một cơn quay cưồng ập đến, khiến nàng ta hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ. Nàng ta ớ hớ hớ một cái, sau đó ngã vật ra, ngất xỉu.
Trình Diệu Vi nhướn mày. Ghê. Tưởng là sốc thuốc, co giật sùi bọt mép chứ, nấy giờ hít vào nhiều thế cơ mà?
Nhưng thôi, phê phê là được. Như này thì tâm mấy ngày nữa cũng chưa hết run tay đâu.
Sau khi xử lý xong, Trình Diệu Vi đứng dậy. Cảnh Trì đang nhướn mày nhìn cô. Y nghe hết cuộc đối thoại khi nấy của hai người, và thắc mắc đầu tiên của y với Trình Diệu Vi là Ma tuý là gì?
Trình Diệu Vi cười cười, đi tới ôm lấy Cảnh Trì Đại khái là một loại độc khiến cho con người a sinh ra ảo giác, đầu óc ở một trạng thái lâng lâng khó tả Á phiện?
Cũng giống thế. Ma tuý độc hơn.
Trình Diệu Vi cười cười. Đương nhiên là độc hơn, cái này cô lấy từ lần truy bắt ổ ma tuý ở thế giới thú nhân đấy. Liều mạnh gấp mấy chục lần. Cô định để khi sang thế giới hiện đại tưồn thử cho đám xã hội đen kiếm tiền, nhưng ban nấy thổi mất mấy nhúm tồi Chó.
Đền tiền cho ông.
[Cô biết buôn ma tuý là phạm pháp chứ?]- Hệ thống nhướn mày.
. Có thể biết, có thể không biết, ai mà biết. Ta không biết gì hết. Ngươi thì biết cái gì. lm miệng [.}- Rồi sẽ có một ngày cô vì đồng tiền mà chết mất xác. Cứ chờ đấy.
Trình Diệu Vi cóc quan tâm hệ thống nghĩ gì. Cô cũng không định thực sự tưôn hàng cho xã hội đen thật. Nếu thế giới cô xuyên tới là cốt truyện vườn trường, rảnh à mà tìm lũ xã hội đen? Nhưng tương lai ai mà biết, lỡ may cô xuyên vào mấy bộ “Sát thủ lạnh lùng ôm con ta chạy” hay “Lão đại mafia đích ái mỹ tiểu kiều thê” thì sao. Tới lúc đó đống hàng này có thể trở thành cọng rơm cứu mạng không chừng Nhưng cái này không cần nói cho hệ thống biết Cảnh Trì ôm Trình Diệu Vị, nhìn trận hỗn chiến bên dưới Thiệu Huyền đã đặt kiếm lên cố Cảnh Thiên, người của gã cũng đầu hàng, bị quân của Cảnh Nghiêm áp chế. Cùng lúc này, một đám thị vệ khác xông vào. Cảnh Thiên còn đang vui mừng, đám người đó lại rút kiếm ra, chĩa thẳng vào mặt mấy đại thần ủng hộ Cảnh Thiên. Cảnh Thiên nhíu mày.
Ngươi!
À? Làm sao? Ngươi có quân còn ta thì không được có à- Cảnh Nghiêm đi xuống, ôm lấy eo Thiệu Huyền.
Thứ đoạn tụ như ngươi mà cũng đòi làm vua à- Cảnh Thiên cười khẩy một tiếng, cố tình nói lớn để mấy đại thần nghe thấy.
Quả nhiên, mấy đại thần trừng lớn mắt, ngay cả Thừa tướng cũng là một vẻ không thể ngờ được.
Cảnh Nghiêm cười cười, ngẩng lên nhìn Thiệu Huyền.
Dạy gã một bài học được không?
Thiệu Huyền hơi cau mày, sau đó gật đầu.
Thế nào? Thứ đoạn tụ bệnh hoạn như ngươi còn muốn leo lên đầu ta?
Cảnh Thiên siết chặt nắm đấm.
Cảnh Nghiêm ngồi xuống, ghé tới Hoàng đệ, ngươi nói nặng lời quá rồi nha.
Nói xong, Cảnh Nghiêm ghé tới, hôn thẳng lên môi Cảnh Thiên. Cảnh Thiên trừng lớn mắt, muốn vùng ra nhưng Cảnh Nghiêm lại tranh thủ xông vào, cùng gã đá lưỡi một hồi Tới khi Cảnh Thiên bị hôn cho đần thối cả người, Cảnh Nghiêm mới đứng dậy, nhổ toẹt một bãi ra đấy, sau đó đi sang kia lấy nguyên một bình rượu súc miệng.
Sau khi súc miệng xong, hẳn trở lại, đạp đạp chân Cảnh Thiên.
Eo ơi, xem ai vừa chửi ta này.
Cảnh Thiên nhíu mày nhìn xuống, mặt lập tức đen như đáy nồi.
‘Gã chào cờI!!
Trước khi ai nói gì bảo bối của anh, để anh nói luôn. Cảnh Nghiêm đúng là một tên bệnh hoạn biến thái không có liêm sỉ. Anh lỡ build nhân vật là vậy mất òi. Đừng măng Nghiêm nha, mảng anh nè.