Chapter Bạo chúa công lược ()
Sáng hôm sau, Cảnh Nghiêm không đi săn nữa, lấy cớ là ngày hôm qua đã săn đủ rồi, hôm nay đế những người khác săn. Chỉ có Trình Diệu Vi biết, hẳn đây là đang lười biếng Cũng không thế trách Cảnh Nghiêm được, bởi vì cô cũng lười.
Trình Khả Khả ngày hôm nay ốm không dậy được, cáo bệnh trở về cung. Hoàng hậu lo lảng, cũng về theo. Mấy phi tần còn lại ở lại thì không hay, vô cùng buồn bực rời đi, oán niệm của họ đối với Trình Khả Khả lại tăng thêm một chút. Dù sao thì một năm mới được có mấy ngày này rời khỏi cung, còn chưa kịp làm gì đã phải trở về, sao lại không buồn phiền cho được.
Nhưng không có Trình Khả Khả, Trình Diệu Vi lại cảm thấy nhẹ người hơn rất nhiều. Dù sao việc của mấy hoàng tử không phải nhiệm vụ trực tiếp của cô Tứ hoàng tử, sau chuyện ngày hôm qua, hôm nay chỉ ở khu cảm trại, cũng không đi săn. Ngũ hoàng tử thấy vậy cũng ở lại. Bọn họ không biết trong rừng có bấy của Cảnh Nghiêm hay không. Dù sao thì ngày hôm qua, khi tới hiện trường, bọn họ phát hiện rất nhiều tên được bản từ khoảng cách xa, tức là Cảnh Nghiêm có người mai phục trong rừng.
Chứng tỏ lần đi săn này hắn cũng có kế hoạch riêng.
Bọn họ hiện tại là đang đề phòng, bởi vì hiện tại, phe cách của Cảnh Nghiêm là lớn nhất, hẳn cũng là người có thực lực nhất. Bọn họ nếu bất cẩn thì chỉ chuốc hoạ vào thân.
Dù sao cũng đều là hoàng tử sống được tới ngày này trong hoàng cung đầy tranh đấu, sao có thể không có chút đầu óc. Hấp tấp trả đũa không phải những gì bọn họ nên làm lúc này.
Không đi săn, Trình Diệu Vi cùng Cảnh Trì ở trong lều. Cảnh Trì xử lý chính sự, cô ở bên cạnh đọc sách, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, không khí cũng vô cùng hài hoà.
Trình Diệu Vi cũng không phải thực sự buông lỏng, chỉ là thời gian này hẳn là sẽ không có vấn đề gì liên quan tới nữ chính nữa, nam chính thì đang ở bên cạnh cô rồi, cho nên là hiện tại cô chỉ cần chú ý tới Cảnh Trì nhiều một chút là được.
Trình Diệu Ví liếc nhìn Cảnh Trì. Y đang ngồi sau án thư, chăm chú đọc tấu chương, mày kiếm khế cau lại. Nhìn y như thế này mới có một chút khí tức của đại ma đầu phản nghịch trong lời của mấy đại thần kia. Nhưng Trình Diệu Vi lại nhìn thấy có mấy phần dụ nhân.
Suy nghĩ trong đầu cô bắt đầu chạy xa. Hình ảnh nam nhân nằm trên án thư, y phục xộc xệch, tóc tai buông xoã, gương mặt ửng hồng, khoé mắt ướt át, bờ môi khẽ hé mở.
Còn có hai chân quấn ở hai bên eo cô.
Khoan.
Có gì đó sai sai Trình Diệu Vi khẽ cử động hai chân.
Kiếp này ta không có con lủng lắng.
Trình Diệu Vi nhíu mày.
Khi!
[.}- Kiếp trước là ai đã kêu trời than đất khi có con ủng lẳng hả? Hả???
Trình Diệu Vi cau mày, cản môi, một bộ suy tư một lúc lâu. Sau đó cô như nghĩ tới cái gì, hơi nhướn mày, sau đó lại ủ rũ rất nhanh.
[..}- Giá mà nó không có khả năng đọc suy nghĩ của kí chủ. Nó cần phải đi đọc Thanh tâm chú.
Trình Diệu Vi nghĩ nhăng cuội một lát, hoài niệm thời gian oanh liệt khi mà con lủng lẳng vẫn còn trên người mình một chút, sau đó lại chấp nhận hiện thực rất nhanh.
Không có cách này thì ta bày cách khác, có chí thì nên.
Cảnh Trì dường như cảm nhận được tầm mắt quá rõ ràng của Trình Diệu Ví, ngẩng lên. Khi thấy cô đang chăm chú nhìn mình, không hiểu sao y lại bối rối quay đi. Im lặng một lúc, y lại hỏi: Nàng có chuyện gì muốn nói sao?
Không có.
‘Vậy nàng nhìn sang bên này làm gì?
Ta làm phiền chàng à?’ Nàng nhìn như vậy ta rất khó tập trung.
ồ.
Trình Diệu Vỉ im lặng một lát, Cảnh Trì vừa thở ra một hơi lại nghe cô nói Nếu chàng không tập trung được, chúng ta làm chút chuyện khác.
Cảnh Trì mất năm giây để hiểu được “chút chuyện khác” trong lời Trình Diệu Vi là gì, vành tai đỏ bừng lên, sau đó sắc đỏ liền lan lên gò má.
Đừng hồ nháo, nơi này là khu cảm trại ‘Vậy không phải ở khu cảm trại là được à?
‘Vương phil- Cảnh Trì có chút thẹn quá hoá giận Sao nàng có thể không chút kiêng dè nào nói ra loại lời nói này chứ?
Trình Diệu Vi nhìn Cảnh Trì quẫn bách, tâm tình tốt } Bảo là S thì lại cãi Trình Diệu Vi cũng không phải thực sự muốn lôi kéo Cảnh Trì làm cái gì. Mặc dù cô biết Cảnh Trì chỉ bị liệt chân, trên phương diện kia hoàn toàn không có bất kì vấn đề gì, nhưng cô cũng không hấp tấp.
Phần lớn cũng là bởi vì khi trở lại làm nữ nhân, Trình Diệu Vi phát hiện ra nhu cầu của mình không còn giống như khi cô còn ở trong thân xác nam nhân nữa. Thi thoảng nghĩ bậy vẫn có thể, nhưng bảo cô làm thật… vẫn có chút lười.
Cho nên trừ khi Cảnh Trì chủ động khiêu khích cô, cô cũng lười nhắc tới Thành ra sau nửa năm chung giường, bọn họ cái gì cũng chưa làm.
Trình Diệu Vi không có vấn đề gì, còn cảm thấy tình trạng như hiện tại rất tốt, không cần phải hấp.
tấp vội vàng làm gì: Trong lúc cô ngồi nghĩ miên man, Cảnh Trì cũng không tập trung được nữa. Y phát hiện ra thời gian gần đây Trình Diệu Vĩ rất hay ám chỉ tới vấn đề đó.
Không phải là y không muốn cùng cô thân mật, chỉ là đã bao nhiêu năm, y không cảm nhận được bản thân có chút dục vọng nào. Mặc dù gần đây, khi ngủ cùng với Trình Diệu Vi, Cảnh Trì phát hiện ra bản thân cũng không phải thanh tâm quả dục như y vẫn nghĩ, thế nhưng cuối cùng, y vẫn là nhịn xuống.
Bởi vì y có chút sợ hãi Giống như những ngày đầu tiên y có thể đi lại trở lại, y cũng sợ hãi có một ngày y đang đi lại đột nhiên ngã xuống. Như chim sợ cành cong, Cảnh Trì càng không dám thử.
Nhưng Trình Diệu Ví từ trước tới nay ngoài nói mồm ra, cô chưa từng làm điều gì quá phận, cũng không dụ dỗ hay thúc ép gì y, cho nên nhiều lần Cảnh Trì đều im lặng bỏ qua.
Có điều hiện tại, y đột nhiên nghĩ, bọn họ như vậy.
là kiểu phu thê gì chứ? Rõ ràng đã bái đường thành thân, xác nhận tình cảm, ở bên cạnh nhau lâu như.
vậy nhưng cái gì cũng chưa làm.
Cảnh Trì không lo lảng về địa vị của Trình Diệu Vi trong phủ nữa, nhưng nếu tình hình này cứ tiếp tục, có phải người ta sẽ lời ra tiếng vào?
Y không quan tâm tới danh tiếng của mình, thế nhưng về phần Trình Diệu Vị, y lại không muốn cô bị người khác dị nghị Nếu biết được suy nghĩ của Cảnh Tr, Trình Diệu Ví nhất định sẽ cười nói y nghĩ nhiều.
Hiện tại, ngày nào bọn họ cũng ngủ với nhau, lời của hạ nhân trong nhà chỉ là cảm thán bọn họ có tình cảm tốt, Cảnh Trì mãi không lấy Trắc phi, cũng không gần nữ nhân khác, nói rằng y chung tình, tình cảm của bọn họ đáng ngưỡng mộ các kiểu.
Còn có, địa vị hiện tại của Trình Diệu Vĩ hiện tại đã.
hoàn toàn chắc chẳn, không còn hạ nhân nào dám mạo phạm cô, thậm chí nhìn thẳng cũng không dám. Khi không có Cảnh Trì, Trình Diệu Vi hoàn toàn là một Vương phi lạnh lẽo đáng sợ, nhìn mặt cũng không đoán ra được cô đang nghĩ gì, hạ nhân nào cũng khiếp vía t lần, cô nghe thấy một người dị nghị về việc tình cảm của cô và Cảnh Trì là giả, lập tức đánh bốn mươi đại bản, sau đó ném ra khỏi phủ.
Hiện tại hạ nhân còn sợ cô hơn sợ Cảnh Trì