Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

chương 162

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng.

Nhiếp chính vương dù hiện tại đang ngồi trên vị trí của hoàng đế, nhưng y không phải là Hoàng đế.

Dưới gối hoàng đế có ba vị hoàng tử còn sống là Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử.

Dưới sự đề nghị của Trưởng nữ, Thừa tướng liền ngỏ ý muốn gả con gái cho Ngũ hoàng tử. Đây là động tác đầu tiên của ông ta, cũng khiến cho những người theo ông ta hiểu được.

Ngũ hoàng tử là một vị hoàng tử ôn nhu, trầm ổn nội liễm, lại thông minh hơn người, nhìn vào cực kì thích hợp để làm hoàng đế. Mà Ngũ hoàng tử đúng là cũng thể hiện như vậy.

Nhưng cuối cùng, mọi sự lại không theo những gì mà Thừa tướng và Bạch Khả Khả dự đoán Ngũ hoàng tử thua.

Không phải là thua trong trận chiến giành ngôi, mà là thua khi đang ngồi trên ngai vàng.

Hoá ra cái tính tình ôn nhu, trầm ổn nội liễm hoàn toàn không thích hợp làm đế vương. Sau khi lên ngôi được hai năm, triều thần tham ô càng ngày càng nhiều, bóc lột nhân dân. Cùng lúc đó, Hàn tộc ở biên giới lại tấn công, mà Ngũ hoàng tử lại theo ý kiến của quần thần, lựa chọn hoà bình.

Ngày Hàn tộc tới thoả hiệp, Phong quốc ở lân cận lại đem quân xâm lược.

Chiến sự liên miên, quân đội không trở tay kị hoàng đế nhu nhược, dưới tay không có tướng giỏi Cuối cùng thua cuộc.

Bạch Khả Khả cũng vào ngày hoàng đế chết, bị phi tử của y đâm chết.

Bạch Khả Khả hắc hoá, trọng sinh.

Câu chuyện lần nữa bắt đầu.

Lần này, Bạch Khả Khả lựa chọn Nhiếp chính vương.

Trong mắt cô ta, hai vị hoàng tử bại trận khi cô ta ở phía sau trợ giúp Ngũ hoàng tử đều không xứng đáng để tin tưởng. Người duy nhất khiến cô a tin tưởng chỉ có thể là cái người thủ đoạn tàn nhẫn kia.

Trong lúc những người khác nói y là đồ gian thần, y lại vô cùng tình nguyện giao lại ngai vàng cho người thẳng cuối cùng, sau đó biến mất. Trong lúc những người khác chửi y là thứ âm mưu nham hiểm, ném đá giấu tay, y lại chính là người đưa đất nước thoát khỏi mấy lần hiểm cảnh, giúp cho dân chúng ấm no. Trong lúc người khác nói rằng y tính tình thất thường, y lại chính là người bình tĩnh nhất, dù bị chữa kiếm vào cổ, y vẫn là một bộ vân đạm phong khinh.

Bạch Khả Khả cho răng, đó mới chính là người mà cô ta nên tin tưởng.

Cho nên nam chính nữ chính hắc hoá liền vô vập vào nhau.

Bạch Khả Khả trọng sinh vào thời gian nửa tháng sau khi thứ nữ được gả vào phủ Nhiếp chính vương.

Lúc này thứ nữ còn chưa bị nhốt vào Tây uyển, cho.

nên cô ta chờ đợi. Sau khi chờ hai tháng, cuối cùng Nhiếp chính vương cũng mất hết kiên nhãn với thứ nữ. Chờ thêm một tháng nữa, lúc này Bạch Khả Khả nói răng muốn vào thăm muội muội, thành công tiến vào phủ Nhiếp chính vương.

Cô ta sắp xếp một lần “vô tình” gặp Nhiếp chính vương, sau đó nói rằng mình có thể trị khỏi chân cho y. Mà quả thực lúc cô ta nắn bóp, y có lại được cảm giác. Cho nên Nhiếp chính vương đồng ý để cô ta tới mỗi tuần hai lần Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Từ hai lần một tuần thành năm lần một tuần, sau đó là ở luôn phủ Nhiếp chính Hai người càng ngày càng tiến gần hơn, cũng nhìn rõ bản chất của nhau, cảm thấy chỉ có đối phương mới có thể chấp nhận con người của mình, cho nên càng lún càng sâu. Bạch Khả Khả vì để mình càng yên tâm, độc chết thứ nữ đang ngắc ngoải ở Tây uyển Sau đó cô ta chữa chân cho Nhiếp chính vương, giúp Nhiếp chính vương trừng trị lũ quan lại tham ô, đưa ra mưu kế nhãm đánh bại Hàn tộc, chặn sự xâm lược của Phong quốc.

Hết truyện.

Trình Diệu Vi võ tay.

Quả là một câu chuyện tuyệt vời Nam chính nữ chính không có ai bị ngu cả.

À mà đó là người khác nhìn vào thấy thế.

Chứ Trình Diệu Vi không thấy thế.

Vì sao ấy à?

Vì cô chính là vị thứ nữ ngắc ngoải ở Tây uyển vừa bị nữ chính độc chết ở trên kia kìa.

“Trình Diệu Vĩ” không hiểu thấu bị gả vào phủ Nhiếp chính vương. Tính tình tiểu thư, trẻ con, nói đúng hơn là trẻ trâu, chửi Nhiếp chính vương như chửi chó. Bao nhiêu từ ngữ dùng để chửi người cô a đều chửi, bởi vì cô ta căn bản không thích Nhiếp.

chính vương đã gần ba mươi, cô ta thích chính là Ngũ hoàng tử.

Nhưng điều cô ta không ngờ tới là mặc dù cô ta là con gái của Thừa tướng, thế nhưng Nhiếp chính vương cũng tuyệt không nể mặt, nhốt cô ta vào Tây.

uyển.

Không kẻ hầu người hạ, tiểu thư sống trong nhung lụa ngay cả nước cũng không biết nấu. Đồ ăn kẻ khác đưa tới thì toàn đồ thiu. Sống như vậy được mấy tháng chờ nữ chính độc chết, đó cũng là một cái tài Nguyên chủ sai, ngu chính là một cái sai. Nhưng nữ chính cũng không phải rất đúng. Lấy cái danh hắc hoá để nguy biện cho việc độc chết chính em.

gái mình, cũng không phải dạng hay ho gì.

Mặc dù đúng là nữ chính lần này đỉnh thật.

Trình Vi ở trong lòng trầm trồ.

Sau khi đọc xong cốt truyện, cô mới lật đật ngồi dậy.

Thời gian cô xuyên tới hiện tại chính xác là thời điểm mà nữ chính trọng sinh. Hôm nay là nửa tháng sau ngày nguyên chủ được gả vào phủ Nhiếp chính vương.

Nửa tháng, đã đủ cho nguyên chủ làm rất nhiều thứ Trình Diệu Vi thở dài, ngay cả lưng cũng còng xuống.

Lúc này cô mới giật mình nhận ra Dút Trình Diệu Vi mở lớn mắt nhìn cặp ngực cỡ D của mình, suýt chút nữa thì la toáng lên.

ÁááááM [Sao? Kiếp trước không phải cô gato với hai quả bưởi cỡ D của nữ chính à? Giờ có thì cô lại gào?}- Hệ thống bị cô la tới tỉnh cả ngủ Mái!

Áo lót!

Áo lót thời này không giữ được ngự!

cÁ á á á á ngực ông đang lủng lắng.

Á á á nó cọ vào quần áo!!!

[.]- Ta muốn giết kỉ chủ. Đừng ai cản ta.

Cái cảm giác khó chịu dâng trào khiến cho Trình Diệu Vi muốn đập tất cả mọi thứ. Cô nhanh chóng cởi hết y phục hoa lệ trên người ra, lấy từ trong không gian ra một cái áo lót, rõ ràng là hàng của thời hiện đại.

Vừa tròng lên người, cái áo lót liền lập tức tự điều chỉnh kích cỡ, vừa khít [Cô mẹ nó vậy mà lại dùng tài năng luyện khí của nguyên chủ để luyện áo lớt!!]- Hệ thống trợn ngược mắt.

Ông còn luyện cả quần lót.

Trình Diệu Vi dưới tiếng kêu la của hệ thống lấy ra một miếng vải hình tam giác.

I.}- Từ ngữ không thể nào diễn tả được tâm tình của ta lúc này nữa. Có một kí chủ luôn đặt trọng tâm ở những thứ kì quái, ta không còn gì lưu luyến.

Sau khi mặc xong hai thứ trọng yếu nhất, Trình Diệu Vi lại lấy từ trong không gian ra một bộ y phục.

Thứ này thì không cần nói, chính là pháp khí mà cô luyện Từng đường kim mũi chỉ đều là dùng thứ tốt nhất để may, có khả năng giữ ấm, làm mát, bảo vệ khỏi sát thương vật lý, bảo vệ khỏi độc, và quan trọng.

nhất chính là tự làm sạch được và có thể tự đổi màu sắc cùng kiểu dáng Đỡ phải giặt [.]- Đấy là trọng tâm có đúng không?

Trình Diệu Vi cười cười.

Sau khi cô mặc lên người, bộ y phục kia liền chuyển thành màu đỏ như máu, bên trên có hoa văn ngọn lửa. Cô cười cười. Phong cách của nguyên chủ chính là sặc sỡ loè loạt, cô cũng không ghét loại phong cách này, nhưng hoa văn chim bay.

bướm lượn thì cô không thích, cho nên mặc kiểu này đi Sau đó, Trình Diệu Vi lấy một bộ trang sức trong không gian ra đeo lên. Đều là pháp khí Nhìn kí chủ càng ngày càng đi xa, hệ thống đau đầu vô cùng, cuối cùng phải phát cái nhiệm vụ cho.

bình tĩnh lại [Nhiệm vụ chính tuyến: Giữ mạng. Trả thù Thừa tướng, Thừa tướng phu nhân cùng Bạch Khả Khả.

Nhiệm vụ phụ tuyến: Cảnh Trì.] Trình Diệu Vi nhướn mày. Cảnh Trì? Cảnh Trì nào?

Nhiếp chính vương á?

Truyện Chữ Hay