Chủ nhật, ngày tháng , trời nắng.
Đã bao giờ bạn trải qua cảm giác như thế này chưa?
Cảm giác phiền muộn vì đôi tai đã để lỡ mất tên người đó;
Cảm giác hụt hẫng vì không đuổi kịp bóng hình đẹp đẽ của người đó;
Thậm chí chỉ vì một lý do nghe có vẻ thật trẻ con;
Nếu một người nào đó có thể gặp được ai đó ba lần trong một ngày, chứng tỏ có duyên với người đó...
Nên trong lòng cứ ngập tràn khát vọng sẽ gặp lại người đó lần thứ ba.
“Chị Hy Nhã, em thấy chị rồi nhé.”
Từ hành lang bệnh viện vọng lại một giọng trẻ con non nớt rồi cứ thế dần dần vang đến gần hơn. Tôi khẽ mỉm cười, con bé nha đầu Tiểu Anh lại còn dám giở trò láu cá này, trước kia lâu lắm rồi, khi còn nhỏ, lúc chơi trò trốn tìm, tôi cũng đã từng dùng chiêu này rồi.
Tôi căng tai lắng nghe tiếng bước chân, chờ đợi tiếng lọc cọc đó lướt qua phía trước cánh cửa nơi tôi đang ẩn nấp, nhưng...
“Chị Hy Nhã, chị ở đây đúng không? Em vào đây, em thấy chị rồi!” Tiểu Anh dừng bước ngay trước cửa phòng tôi đang nấp, thò đầu vào trong tìm kiếm.
Tôi nín thở, rón rén co người lại phía sau cửa, cố gắng không để phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Tiểu Anh vốn là đứa nhát gan, con bé chắc chắn không dám vào một mình đâu. Quả nhiên, một lúc sau, con bé quay đi, tiếp tục tiến về phía trước.
Tôi nhón chân, bước nhè nhẹ ra cửa, định dọa cho con bé một trận. Ai ngờ, vừa mới thò được cái đầu ra ngoài thì...
“Á!”
Đầu tôi va phải thứ gì đó làm tôi kêu lên đau đớn.
ở phía trước, Tiểu Anh nghe tiếng kêu liền từ từ quay đầu lại. Không còn thời gian để xoa cái đầu đang đớn đau ấy nữa, tôi vội vàng nấp vào phòng, kéo theo luôn cả cái “thứ” gì đó vừa va phải, lập tức trốn sau cánh cửa, đưa ngón tay trỏ giơ lên cái miệng đang chu ra.
“Chị Hy Nhã hả?”
Tiếng bước chân phát ra càng ngày càng gần, chắc chắn con bé Tiểu Anh đang quay lại, dây thần kinh toàn thân tôi như căng lên, cố áp sát người vào tường hơn, cảm giác giống như một tờ giấy dính chặt vào bức tường.
Một lần nữa, Tiều Anh dừng bước trước cửa phòng tôi, nhưng lần này chỉ khoảng hai, ba giây sau con bé lại bỏ đi ngay.
Chờ đến khi tiếng bước chân Tiểu Anh dần đi xa hẳn, tôi mới vỗ vỗ nhẹ vào ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Phù! Nguy hiểm quá! May mà mình phản ứng kịp!
Nhưng... chờ đã! Sao tôi lại cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ nhỉ...
Lưng tôi dường như đang tựa vào một vật gì đó âm ấm, đã thế cái vật âm ấm đó lại có vẻ mềm mềm, bên trong có thứ gì đó đang đập thình thịch...
Rốt cuộc đó là...
Tôi toát mồ hôi lạnh, từ từ nhìn chếch về phía sau. Á... Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một bờ vai rộng, đưa mắt ngước lên, một cái cằm nhẵn nhụi, sau đó là một gương mặt sáng sủa và cặp mắt nâu trong sáng, cuối cùng là mái tóc màu vàng kim vô cùng bắt mắt.
Ôi trời ơi!
Thì ra vật thể âm ấm đó là một chàng trai!
Mà lại còn là một anh chàng điển trai nữa chứ.
Mà tôi với anh chàng điển trai này lại còn đang... đứng áp sát nhau thành một tư thế thân mật đầy ám muội!!!
Uỳnh uỳnh...
Mặt tôi nóng ran, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hơi thở dồn dập...
“Cậu cậu cậu... sao cậu lại ở đây?” Tôi vội vàng quay người, chỉ tay vào anh chàng điển trai đó, hỏi lắp ba lắp bắp, do kích động, nên cái lưỡi cũng bị nhịu theo.
“Ha ha!” Cậu ta không thèm đáp lại, chỉ cười một cái.
Đùng... đoàng!!!
Chỉ trong tích tắc, đại não như bị luồng điện năm tỉ vôn đánh trúng, tạm thời mất đi khả năng xử lý số liệu, chỉ còn duy nhất chuỗi lệnh chỗ con trỏ đang nhấp nháy không ngừng: Chàng hoàng tử đang đứng trước mặt tôi thanh khiết như đám cỏ vừa được sương mai gột rửa, có phải vừa bước ra từ những trang truyện tranh?
“Cậu nghĩ mình là siêu nhân sao?” Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của tôi, cậu ta đột nhiên mở miệng hỏi một câu còn kỳ cục hơn cả sự xuất hiện của cậu.
“Hả... không phải!” Tôi lắc đầu, trong giây lát bỗng xuất hiện một liên tưởng không được hay cho lắm.
Một tên nam sinh đẹp trai xuất hiện ở bệnh viện với một câu hỏi ấu trĩ như vậy, lẽ nào cậu ta bị ngớ ngẩn hoặc là... bệnh nhân khoa thần kinh?
“Vật chất có thể thay đổi, cậu nghĩ rằng không khí có thể chuyển hóa thành con người được không?”
“Không thể.”
“Cậu nghĩ một người vô duyên vô cớ kéo theo một người khác vào trong này trốn, có bình thường không?”
“Không bình thường.”
“Đúng! Cậu là đồ ngốc!”
“Á... cái gì?” Tôi chợt bừng tỉnh, lập tức hiểu ra ý của hắn. Lẽ nào hắn chính là “vật thể” vừa nãy bị tôi va vào rồi lại bị tôi vô duyên vô cớ lôi vào trong này?
Thế mà tôi lại không hề có chút cảm giác gì đối với hành động kéo người khác vào phòng, lại còn chất vấn cậu ta tại sao lại xuất hiện ở đây? Trời ơi, như vậy chẳng phải cũng rất ấu trĩ sao?
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhiệt độ nóng rực trên mặt gần như có thể hâm nóng cà phê. Tôi ngẩng đầu lén nhìn và bắt gặp anh chàng đẹp trai đó cũng đang nhìn tôi với điệu bộ nửa như cười mà lại như không cười.
Soạt soạt soạt...
Tôi lập tức cảm thấy buồn bực. Tên này rõ ràng không hề ngốc nghếch, cũng chẳng bị bệnh gì! Không những thế, vừa nãy cậu ta còn xuất sắc dùng câu hỏi vòng vèo để làm tôi choáng váng và tự thừa nhận mình là kẻ “bất bình thường”.
Nhìn bộ dạng đầm đìa mồ hôi, gương mặt đỏ ửng như tôm luộc của tôi, cậu ta nở nụ cười đắc ý khiến người khác tức đến hộc máu. Nụ cười đó sáng loáng, chỉ trong tích tắc đã làm mắt tôi sáng rực. Phía sau ô cửa vốn hơi lờ mờ, nhờ nụ cười đó mà ánh mặt trời chen nhau ùa vào, nhảy nhót trên mái tóc ánh vàng kim bắt mắt của cậu, khiến tôi có cảm giác như đang đứng chiêm ngưỡng một bức tranh trừu tượng ở thế kỷ XVI.
Không hiểu tại sao, nhưng trong không gian bé nhỏ này đột nhiên ngập tràn hoa tường vi, và ngay cả những chiếc gai nhọn đang vươn ra kia cũng bỗng trở nên mê hoặc lạ kỳ.
“Cậu! Cái đồ...” Tôi nghiến răng định nói gì đó, nhưng lại không thể tìm ra được từ nào để phản pháo lại lời bình luận “đồ ngốc” về tôi vừa nãy của cậu ta, cuối cùng chỉ biết trợn trừng mắt
đằng đằng sát khí nhìn cậu ta.
“Còn nữa, cậu không hề cảm thấy rằng lúc này bộ dạng cậu trông rất đáng sợ sao?”
“Hả?”
Tâm trạng tức giận của tôi trong giây lát lại bị câu hỏi kỳ quái của cậu ta cắt đứt, nhưng lần này, tôi đã biết kìm nén, kiên quyết giữ bình tĩnh, quyết không bị mắc lừa như lúc nãy.
Cậu ta nhìn tôi, khóe miệng bên trái khẽ nhếch lên tạo thành một hình vòng cung đẹp mê hồn, khiến con tim tôi bỗng nhiên đập rộn ràng.
“Cậu thật sự không nhận thức được một chút nguy hiểm nào hả? Hay là... cậu cố tình đấy?”
Nói xong, cậu ta từ từ nghiêng người, hai tay chống vào tường đẩy tôi lọt vào giữa, khuôn mặt cậu ta dần dần áp sát về phía tôi...
Hơi thở của cậu ta thoảng qua, lướt nhẹ qua vành tai tôi, khiến làn da trong đó bắt đầu nóng ran như phải bỏng. Dường như có một dòng chảy ngầm nào đó rất mạnh đang muốn trói chặt tôi và cậu ta lại với nhau.
Trong lòng tôi bỗng gióng lên hồi chuông báo động.
Đúng vậy, khoảng cách giữa tôi với cậu ta từ đầu đến giờ lúc nào cũng gần sát như vậy, bây giờ lại còn ở trong một góc thế này, liệu cậu ta định... định giở trò gì với tôi đây?
Mặt cậu ta càng lúc càng áp sát tôi hơn. Và đến khi gương mặt đó chỉ còn cách tôi chừng một milimét, tôi đã dùng hết sức bình sinh hét lên...
“Cứu tôi với!”
Có lẽ bị tiếng hét đột ngột đó làm cho giật mình, cậu ta ngẩn người một lúc, rồi nhìn xuống, khóe miệng cử động, không nhịn được, cậu ta phá lên cười, mà còn cười như bắt được vàng, cười vật vã, cười càng lúc càng khoa trương.
“Ha ha, ha ha ha ha...”
Dù thế nào đi nữa thì vẫn phải công nhận rằng, nụ cười của cậu ta rất rực rỡ tươi sáng, làm tôi nhớ đến bầu trời trong những ngày hè nắng đẹp.
Không gian hình như phảng phất mùi hương hoa tường vi.
Tôi đứng ngây ra nhìn cậu ta buông tay xuống, chân bước lủi về sau mấy bước và nói nhỏ: “Đồ ngốc”.
Choáng! Chút cảm tình với cậu ta vừa mới nhen nhóm đã bị chính cậu ta xé vụn không thương tiếc. Tôi bất lực nói với cậu ta: “Cậu có thể đưa cho mình một cây gậy gỗ được không?”.
“Sao hả? Muốn khiêu chiến với mình hả?”
“Không, cậu lấy nó mà đánh mình ngất đi cho rồi!”
“Ha ha...”
Cậu ta lại cười, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, trên mặt lộ rõ vẻ thích thú như đang phát hiện ra món đồ chơi nào rất thú vị vậy, rồi cậu ta từ từ đưa bàn tay phải lên hướng về phía tôi.
Và tôi lại được phen thẫn thờ, ôi những ngón tay sao mà đẹp quá, vừa thon dài vừa sạch sẽ, ngón nào cũng có thể coi là tuyệt tác. Cậu ta chỉ chỉ vào trán tôi, cảm giác lành lạnh, mang theo chút lực khe khẽ.
“Đúng là một cô ngốc đáng yêu, cô bé tên gì?”
Nhịp đập con tim bỗng chốc không còn tuân theo quy luật, đập thình thịch liên hồi... âm thanh ấy cứ dồn dập vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.
Toàn bộ các dây thần kinh trong cơ thể tôi bỗng trở nên nhạy cảm khác thường. Loại cảm giác này khiến tôi vừa thấy sợ vừa mang theo cảm giác hưng phấn, ngay cả những đầu ngón tay cũng bắt đầu run lên.
“Diệp Hy Nhã. Còn cậu?”
Nói xong, có lẽ vì quá căng thẳng nên vừa nói xong, thế giới trong đôi tai tôi ù đi, giống như chiếc ti vi đen trắng sau khi nhập nhằng xoẹt xoẹt một lúc, thì mọi âm thanh đều lặn mất tăm.
Lại nữa rồi...
Điều tôi lo lắng nhất cuối cùng đã tới rồi...
vốn gặp vấn đề trở ngại về thính giác, nên chỉ cần có chuyện gì đó căng thẳng là tôi sẽ mất đi khả năng nghe, mặc dù mỗi lần như vậy thời gian không kéo dài, nhưng cũng sẽ làm tôi để lỡ mất một vài thông tin quan trọng nào đó, giống như lúc này đây...
Anh chàng đứng trước mặt tôi đang nói với tôi, miệng há ra ngậm vào, để lộ ra hàm răng trắng đều, đôi môi cong gợi cảm mang theo một chút gì đó uể oải, giống như ánh mặt trời trong vắt sau buổi trưa hè, tuy hơi chói mắt nhưng dễ chịu.
Nhưng...
Tôi lại không thể nghe được những điều cậu ta nói, không nghe được dù chỉ một lời!
Thế giới tĩnh lặng sao mà đáng sợ.
Tôi siết chặt hai bàn tay, cố gắng hít thở sâu, cố gắng cân bằng nhịp đập của con tim.
Hít vào...
Thở ra...
Thả lỏng! Nhanh chóng thả lỏng bản thân đi!
Không được căng thẳng! Chỉ cần không căng thẳng, khả năng nghe sẽ phục hồi lại nhanh thôi!
Cuối cùng, một lát sau, âm thanh của thế giới bên ngoài đã quay trở lại với tai tôi, chỉ có điều là cậu ta đã nói xong rồi.
“Cậu...” Tôi đang do dự xem có nên hỏi lại những điều cậu vừa nói không, thì một giọng nói con nít non nớt quen thuộc vang lên làm đứt đoạn suy nghĩ của tôi.
“Chị Hy Nhã, em bắt được chị rồi.”
Đó là Tiểu Anh, tôi dường như đã hoàn toàn quên mất rằng mình đang chơi trò trốn tìm với cô bé.
Quay người, từ từ ngồi xuống, nhìn cô bé đang đứng trước mặt với bộ quần áo mang số bệnh nhân trên người và lúc nào cũng phải đội mũ ngay cả trong những ngày đầu hè, ánh mắt tôi dịu xuống. Tôi nhẹ nhàng bẹo má cô bé.
“Chị biết rồi, chị Hy Nhã thua rồi, lần sau nhất định sẽ mua cho em kẹo bông bảy sắc cầu vồng.”
“Thật không ạ? Em yêu chị Hy Nhã nhất.” Tiểu Anh thơm ghì lên má tôi một cái.
Gò má tôi bị cọ xát đến mức có cảm giác hơi ngứa.
“Tất nhiên rồi, nhưng em cũng phải thực hiện lời hứa đấy nhé, chỉ cần chị chơi trò trốn tìm với em, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi tiêm, đúng không?”
“Vâng, em biết rồi, nhưng chị Hy Nhã, chị không được quên món kẹo bông của em đấy nha.”
Ánh mắt ngây thơ trong sáng của Tiểu Anh dồn hết về phía tôi, cái môi chu ra lộ rõ vẻ tủi thân đến cực độ. Nhìn làn da xanh xao, trắng bệch thiếu nét hồng hào của cô bé, trái tim tôi như thắt lại.
Tôi quen Tiểu Anh trong một lần đến bệnh viện để kiểm tra tai. Cô bé bị mắc bệnh máu trắng khi mới bốn tuổi, lần nào cũng vậy, hoạt động gọi là tiêm ấy chính là việc các bác sĩ hút tủy sống sau lưng cô bé để kiểm tra. Nỗi đau đớn ấy, đến người lớn còn không chịu nổi, huống hồ một cô bé con bốn tuổi, vậy mà Tiểu Anh lại kiên cường lắm, chưa khóc bao giờ.
“Em không tin lời chị thì anh này có thể làm chứng.”
Tôi quay đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía sau.
Nắng chiếu nghiêng nghiêng bên khung cửa, từng hạt bụi nhỏ li ti đang nhẹ nhàng bay bay, thế nhưng gương mặt điển trai rất dễ làm trái tim người khác xao động ấy thì không còn thấy nữa.
“Chị Hy Nhã, cái anh đẹp trai kia vừa mới đi ra từ phía sau rồi.” Tiểu Anh dường như đoán được tôi đang kiếm tìm ai đó nên đã nói với tôi như vậy.
“Ồ!”
Cảm giác hụt hẫng bỗng trào dâng trong lòng tôi, khung cảnh nắng chiều lung linh trước mặt bỗng trở nên ảm đạm. Tôi khẽ mỉm cười xoa đầu Tiểu Anh, giọng điệu hơi ỉu xìu: “Đi thôi, chị dẫn em đến chỗ mẹ em nhé!”.
Khi rời khỏi đó, tôi vẫn cố ngoái lại phía sau. Vừa nãy cậu ta nói gì nhỉ? Có lẽ cậu ta nói tên của cậu ta cho tôi? Tiếc rằng tôi lại không nghe thấy...
Và cũng chẳng có ai có thể trả lời tôi.
Tôi thầm suy nghĩ lại và trăn trở mãi, cho đến khi nụ cười cuối cùng vụt tắt và chìm hẳn xuống, nếu... nếu mỗi khi căng thẳng đôi tai tôi không bị mất khả năng thính giác, không nghe thấy bất cứ thứ gì, thì có lẽ giờ đây tôi đã có thể biết được tên của cậu ta rồi.
Tiếc rằng, trên đời này không tồn tại cái gọi là “nếu”.
Khi đưa Tiểu Anh đến cửa phòng bệnh của cô bé, tôi thấy bố tôi đang đứng trước cổng, dáng người to cao trầm lặng của bố nhìn vững vàng như một ngọn núi.
Tôi vội vàng rảo bước về phía bố: “Bố ơi, bố đã làm xong thủ tục xuất viện rồi ạ?”.
“Ừ, chúng ta về thôi.” Bố nhìn tôi một lúc rồi nắm chặt tay tôi dắt đi.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in mấy ngày trước vào cái đêm ấy, cái đêm mà tôi sốt cao độ, bố đã ôm tôi chạy bộ đến bệnh viện và cảm giác khi thấy khuôn mặt bố lã chã những giọt mồ hôi nóng hổi. Thường ngày bố không phải là người hay thể hiện tình cảm yêu thương và quan tâm bằng những lời nói, tất cả đều lặng lẽ đọng lại trong từng giọt từng giọt mồ hôi.
Khi ở bến xe bus, tôi sốt ruột hỏi bố: “Bố ơi, ngày mai con có thể đi học không ạ? Con đã nghỉ mất mấy buổi rồi .
“Ừ.” Bố gật đầu.
“Tiểu Anh muốn con mua kẹo bông bảy sắc cầu vồng đấy, ha ha. Lúc nhỏ con cũng rất thích ăn kẹo bông.” Tôi hào hứng kể, rồi sung sướng nghĩ lại tuổi thơ ngày xưa đã thích thú như thế nào khi bố mua kẹo bông về cho mình ăn, và tự nhiên bật cười hạnh phúc.
“Ừm...” Câu “Ừ” lần này của bố kéo dài hơn, hình như bố cũng đang chìm trong dòng hồi ức xưa.
Từ sau khi mẹ mất, một mình bố đã cố gắng gánh vác và duy trì một gia đình đầm ấm. Vì căn bệnh thính giác của tôi thỉnh thoảng lại phát tác nên bố luôn phải gắng sức kiếm tiền, hy vọng có đủ tiền làm phẫu thuật chữa khỏi bệnh cho tôi. Nhưng tôi biết, chi phí cho ca phẫu thuật đối với hoàn cảnh hiện tại của gia đình tôi mà nói, thật sự là một con số không hề nhỏ, tôi cũng không muốn bố phải vất vả hơn nữa vì căn bệnh của mình.
Thực ra như bây giờ cũng rất ổn mà, chẳng phải vậy sao? Cho dù... có lúc sẽ bị lỡ mất một vài điều khá quan trọng...
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ lung tung ấy để trở về với hiện tại, chiếc xe bus mà bố con tôi chờ vẫn chưa xuất hiện.
“Hy Nhã, con chờ bố ở đây một chút.” Bố vỗ vai tôi nói đi có chút chuyện nhưng lại không nói đó là chuyện gì.
“Vâng.”
Tôi hơi chần chừ, mỉm cười gật đầu.
Bố càng đi càng xa, dòng người đi lại trên đường nhanh chóng che khuất dáng người lặng lẽ của bố, hàng loạt thứ âm thanh sống động và huyên náo đang chuyển động trong đôi tai tôi, tất cả sao bỗng trở nên chân thực quá đỗi.
Nếu cứ mãi chân thực như vậy thì tốt biết bao...
Bất chợt, trong kẽ hở giữa biển người đông đúc ấy xuất hiện một bóng hình sáng sủa và một mái tóc màu vàng kim bắt mắt.
“Là anh chàng vừa nãy?”
Con tim lại bị đánh thức, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tôi bất giác vội vã đuổi theo.
“Này! Này!” Vì không biết tên nên đành dùng phương thức xưng hô bất lịch sự ấy để cưỡi gió đạp sóng giữa biển người trên đường.
Dừng lại đi! Này! Tôi đang thầm nguyện cầu.
Cuối cùng, cậu ta cũng dừng lại.
Trước một quầy bán hoa tươi, cậu cúi người, dùng tay chạm vào một bó hoa sao.
“Này.” Tôi càng ngày càng tiến đến gần cậu ta, nhưng cậu ta dường như vẫn không hề nghe thấy tiếng gọi của tôi.
Binh, binh, binh, binh...
Tôi mải đưa mắt nhìn theo anh chàng phía trước, không cẩn thận nên va vào quầy hàng bán đồ trang sức bên đường. Lập tức, những thứ trang sức tinh xảo đẹp đẽ rơi xuống đất.
“Này! Đi đứng kiểu gì vậy?” Chủ quầy hàng tức giận kéo tôi lại.
“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi...” Vừa xin lỗi, vừa tiện tay cầm một chiếc dây chuyền mặt hình chữ thập, “Cháu mua chiếc này, cháu xin lỗi ạ...”.
Nghe thấy tôi nói mua hàng, chủ quầy hàng mới chịu buông tha.
Luống cuống rút tiền ra trả, khi quay ra nhìn về phía trước mặt thì bóng dáng mà tôi đang đuổi theo ấy đã như một cơn gió biến mất không để lại dấu vết.
vẫn không thể đuổi kịp người đó sao?
Sững sờ đứng giữa phố, hụt hẫng như vừa đánh mất thứ gì đó, trống rỗng.
Cả thế giới xung quanh bỗng nhòa đi như trong ảo ảnh, giữa biển người đông đúc kia hoàn toàn không thấy bóng hình mà con tim tôi đang mong đợi.
Tôi quay trở lại bến xe bus với dáng vẻ ủ rũ, bố cũng đã quay trở lại rồi, trong tay bố cầm một cây kẹo bông bảy sắc cầu vồng.
“Chào mừng con gái xuất viện.” Bố đưa cây kẹo bông cho tôi.
“Ôi, con cảm ơn bố!”
Hóa ra vừa nãy bố đi là để mua cho tôi cái này!
Tôi ôm chầm lấy bố, tâm trạng hụt hẫng bỗng chốc tan biến như những con sóng ngoài khơi.
“Ngon quá. Đây chính là hương vị ngày xưa...” Tôi cắn một miếng, kẹo bông mềm mềm tan ngay trong miệng, ngọt lịm.
“Cô bé ngốc.” Bố nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ánh mắt bố toát lên vẻ hiền từ ấm áp.
“Trước mặt bố, con mãi mãi là con bé Diệp Hy Nhã ngốc nghếch.”
Nghe câu nói ngây thơ đó của tôi, khóe miệng bố khẽ chuyển động, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng tôi biết, bố đã cười.
Từ ngày mẹ mất, bố rất ít khi cười, mà thực ra, khi bố cười, trông rất đẹp trai.
“Chút nữa công ty còn có việc, bố chỉ có thể đưa con lên xe rồi con tự ngồi xe về nhà nghỉ ngơi trước, có được không?”
“Dạ.”
Tôi khẽ gật đầu, dạo này vì phải chăm sóc tôi mà bố đã bỏ bê rất nhiều việc, tôi không thể tiếp tục để bố phải phân tâm thêm nữa.
Gần về đến nhà, tôi xuống xe.
Bầu trời lúc đó được lấp đầy bởi những đám mây mang sắc hồng của hoa tường vi, những đám lá cây rậm rạp trước mặt đang đung đưa trong gió. Những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi xuống mặt đất, không gian điểm lên màu vàng kim thực sự mê hoặc lòng người.
Nhàn rỗi và vô vị, tôi đá tung mấy viên đá nhỏ trên đường, cứ như vậy, từng viên, từng viên. Tôi đã từng nghe người ta nói rằng, nếu bạn gặp ai đó ba lần trong một ngày, tức là bạn có duyên với người đó...
Tôi đã gặp anh chàng kia hai lần rồi, liệu có gặp đến lần thứ ba không nhỉ?
Nghĩ rồi tôi khẽ ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy, thẳng tầm mắt tôi, phía mấy hàng cây xa xa đột nhiên thấp thoáng một bóng hình quen thuộc, trên tay cầm bó hoa sao.
Không dám tin vào những gì đang hiện ra trước mắt!!!
Lẽ nào là anh chàng kia? Lúc gặp lần thứ hai trên đường, tôi nhớ là khi đó cậu ta có dừng lại ở một cửa hàng hoa, các ngón tay mân mê một bó hoa sao.
Tôi vội vã tiến lên phía trước, băng qua cái cây trước mặt, vỗ vai người đó.
“Này!”
Giây phút chờ đợi người đó quay đầu lại cũng làm tôi căng thẳng đến mức mồ hôi bắt đầu lấm tấm đầy bàn tay.
Người con trai trước mặt chầm chậm quay đầu, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt tuấn tú, và nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi hiền lành...
“Hy Nhã.” Người ấy gọi tên tôi.
“Thần.” Tôi ngạc nhiên thốt lên, hóa ra đó không phải là anh chàng mà mình mong đợi, đó là anh hàng xóm tốt bụng Cố Hạo Thần.
Nhà anh ấy ở cạnh nhà tôi, anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, cả hai lớn lên cùng nhau, tình cảm thân thiết như hai anh em ruột. Trước đây, mỗi khi tai tôi phát bệnh, vì công việc của bố bận rộn, nên anh ấy vẫn thường thay bố vào viện chăm sóc tôi. Tuy nhiên, do bây giờ anh đang học lớp , bài vở khá nhiều nên không thể lúc nào cũng ở bên tôi giống như trước kia được.
“Ha ha, em từ đâu xuất hiện thế hả? Làm anh giật mình.” Anh hàng xóm bật cười, nụ cười hiền hòa và ấm áp.
“Từ dưới đất, em có tài độn thổ.” Tôi ra bộ nghiêm túc, chỉ xuống đất và nói.
“Em có tài độn thổ thì anh có cánh bay rồi.” Cố Hạo Thần gõ gõ vào trán tôi như để dung túng thêm cho cái sự bướng bỉnh của tôi vậy.
Tôi lặng người nhìn anh hàng xóm, dường như từ lúc biết Thần đến giờ, vẻ mặt hiền lành này chưa từng thay đổi.
“Anh mua hoa sao à? Để chào mừng em xuất viện hả?” Tôi chỉ vào bó hoa sao trắng nhỏ trên tay Thần, chính vì bó hoa này mà tôi đã nhầm Thần thành anh chàng kia.
“Không phải, vừa nãy trên đường về nhà thấy bó hoa đẹp vậy mà để ở bên đường nên anh cầm về.” Cố Hạo Thần tươi cười, đưa bó hoa sao về phía tôi, “Của người phúc ta, tặng em đấy!”.
“Cảm ơn anh!”
Tôi vui mừng nhận bó hoa, nhưng lại ngửi thấy một hương vị ngọt ngào khác phảng phất giữa không gian.
Hướng theo cái hương vị ngọt ngào ấy, ánh mắt của tôi liền dừng lại tại cái hộp điểm tâm trên tay Cố Hạo Thần.
“Đây mới là món quà anh mua cho em, chào mừng em xuất viện về nhà.”
Không chờ anh hàng xóm nói hết, tôi đã hí hửng cầm lấy hộp điểm tâm: “Thơm quá, chắc chắn là bánh ga tô hạt dẻ em thích ăn nhất rồi!”.
“Ôi, vẫn còn nóng, em phải khởi động ngay mới được.” Tôi vừa nói, vừa tự nhiên mở nắp hộp, không hề khách sáo ngại ngùng, tôi lấy một miếng bánh, cho vào miệng.
Cái lưỡi tội nghiệp lập tức bị miếng bánh thơm ngon trong miệng thu phục làm tù binh. Tôi cũng chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, tôi liên tiếp cho hai rồi ba miếng bánh trong hộp vào miệng.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận không nghẹn đấy.” Cố Hạo Thần phì cười nhìn cái bộ dạng tham ăn của tôi, nhẹ nhàng đứng bên cạnh dặn dò.
“Ha ha... em biết rồi... ừm... ngon quá!” Miệng bị che kín bởi bánh ga tô hạt dẻ, tôi ấp úng nói không rõ lời, lúng ba lúng búng.
“Hôm nay lẽ ra muốn đến bệnh viện đón em, nhưng lại vướng chuyện ở trường. Nhìn điệu bộ em bây giờ chắc đã hoàn toàn khỏe lại rồi.” Cố Hạo Thần nói xong, mỉm cười thân mật vỗ vai tôi.
Bệnh viện - nghe đến hai từ đó, bỗng dưng gương mặt điển trai kia lại ùa về trong tâm trí tôi, nụ cười trên mặt tự nhiên vụt tắt.
“Sao vậy?” Cố Hạo Thần đã nhận ra vẻ mất tự nhiên đó của tôi.
“Thần... hôm nay em gặp một cậu nam sinh.” Tôi trầm giọng, lời nói cũng nặng nề hơn, ngữ điệu có chút gì đó phiền não không liền mạch. “Nhưng khi cậu ta nói tên thì tai em bỗng dưng lại phát bệnh, không nghe được bất kỳ một lời nào hết.”
“Vậy thì, lần sau nhớ hỏi lại người ta.” Cố Hạo Thần sau khi nghe tôi thuật lại sự tình, đã an ủi tôi.
“Nhưng như vậy thì chẳng phải là sẽ mất lịch sự sao? Rõ ràng người ta đã nói rồi mà.” Tôi chau mày, không biết lần sau còn cơ hội gặp lại cậu ta nữa không...
“Vậy hãy nói với người ta, bởi vì tai em có vấn đề nên không nghe thấy...”
“Không được!” Tôi lập tức ngắt lời, “Em khó khăn lắm mới thuyết phục được bố giấu kín chuyện này với nhà trường sau khi em lên cấp ba. Em chỉ muốn làm một người bình thường, được kết bạn với mọi người một cách bình thường... em không muốn bị người khác thương hại...”.
“Nhưng chỉ khi người khác biết về bệnh tình của em, thì họ mới có thể chăm sóc em tốt được.”
“Chính vì từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng được thầy cô giáo quan tâm đặc biệt nên em mới bị bạn bè xa lánh kỳ thị. Em muốn làm bạn với mọi người một cách bình đẳng, cái em cần là tình bạn chứ không phải là sự thương hại.” Tôi chun mũi vẻ bất mãn.
“Khà khà. Không thích được người khác chăm sóc hả?” Cố Hạo Thần cười hiền hòa, sau đó rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay màu xanh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, rồi lấy khăn lau những ngón tay dính đầy vụn bánh ga tô, từng ngón, từng ngón, kỹ càng và tỉ mỉ.
Có cơn gió thoảng qua, len lỏi vào từng kẽ áo chúng tôi. Tôi nhìn thấy rõ hàng lông mi dày rủ xuống tạo thành một bóng đen dịu dàng trên khuôn mặt Thần. Đây rất giống hình ảnh của lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau lúc còn nhỏ...
“Cậu nhìn đi, chính là con bé điếc đó, nó không nghe thấy...”
“Chúng ta đừng chơi với nó...”
“Tớ thèm vào mà chơi với một con điếc...”
…
“Tớ không điếc! Các cậu mới chính là một lũ xấu xa! xấu xa!”
Hồi đó, tôi chỉ mới mấy tuổi, vì không chịu được sự xúc phạm nên đã kích động gây chuyện với đám người chế giễu mình, kết quả lại làm cho chúng nổi giận.
Đám người đó cùng xông vào, đẩy tôi ngã lăn ra đất. Tôi bị ngã mạnh xuống vũng bùn, nhưng vẫn kiên cường cắn răng, ép mình không được khóc.
Chờ đến khi tất cả bọn họ giải tán, thì cũng là lúc từng giọt từng giọt nước mắt trong như thủy tinh đã không thể nén lại được và cứ thế tuôn dài trên má tôi.
Đúng lúc ấy, Cố Hạo Thần vừa đi sang đường xuất hiện trước mặt tôi, khẽ ngồi xuống.
“Đừng khóc, khóc sẽ rất xấu đấy.”
Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi, kéo tôi đứng dậy.
Sau đó, anh lấy chiếc khăn tay màu xanh trong túi ra, vụng về lau hai bàn tay dính đầy bùn đất của tôi, cứ thế, từ từ, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng.
Mặc dù tuổi của anh cũng không phải là lớn, nhưng lại an ủi tôi giống như một người anh đã trưởng thành, làm tôi tạm thời quên đi vết thương lòng và những giọt nước mắt tủi thân.
Vẫn trong một buổi chiều như thế, ánh mặt trời ấm áp.
Vẫn chiếc khăn tay ấy, nhẹ nhàng và mềm mại.
Vẫn con người ấy, đang đứng trước mặt khẽ khàng lau bàn tay tôi.
Lặng lẽ quan sát Cố Hạo Thần lau xong tay tôi rồi nhẹ nhàng cất chiếc khăn tay vào trong túi, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng, tựa như ánh nắng mặt trời chiếu rọi giữa ngày đông lạnh giá.
“Thần, tại sao khi ở trước mặt anh, chẳng lần nào em bị phát bệnh nhỉ?” Đột nhiên tôi nghĩ đến căn bệnh thính giác của mình hình như chưa từng xuất hiện mỗi khi tôi đứng trước mặt anh.
“Em không căng thẳng thì bệnh sẽ không tái phát mà.” Cố Hạo Thần mỉm cười giải thích.
“Điều này thì em biết, nhưng tại sao đứng trước mặt anh, em lại không căng thẳng?” Tôi vẫn tiếp tục hỏi, lại giống như đang lẩm bẩm một mình.
“Đúng thế, tại sao nhỉ?” Cố Hạo Thần nhắc lại, nụ cười hiền lành và ấm áp.
Tại thời khắc đó, mặc dù mặt trời sắp xuống núi rồi, nhưng các tia nắng vẫn rất chói chang. Chẳng nói chẳng rằng, Thần đi lên trước tôi, dáng người cao to ấy đã che chắn ánh nắng cho tôi.
Cứ như vậy, tôi giống như cái bóng lững thững bước theo anh, từng bước từng bước, lặng lẽ về nhà.