Thứ hai, ngày tháng năm XX, trời nắng ấm.
Tối qua là một đêm mà thời gian tiếp xúc thân thể cùng Thịnh tiên sinh dài nhất, hơn nữa mình ngoài miệng thì nói muốn cụp đuổi làm gối ôm, thân thể lại rất thành thực theo Thịnh tiên sinh càng thiếp càng chặt, đến nỗi, mình phát hiện Thịnh tiên sinh ít nhất có một giây thân thể cứng nhắc mất tự nhiên.
Vì thế mình không cam lòng lùi lại một cm, chỉ có thể một cm, không thể nhiều hơn.
Tốc độ đi vào giấc ngủ của Thịnh tiên sinh hiếm thấy bị ảnh hưởng, mình cảm thấy năng lực nghiệp vụ bị thách thức, màu sắc ánh mắt Thịnh tiên sinh sáng đến thông thấu lại dễ nhìn, mình rất sợ điểm tâm tư này của bản thân bị phát giác, vì thế dúi đầu vào trong chăn, Thịnh tiên sinh khụ một tiếng, đèn lập tức tắt, Thịnh tiên sinh ngủ.
Toàn bộ buổi tối mình đều đấu tranh với tay phải tà ác của chính mình, Thịnh tiên sinh gần trong gang tấc, mình và hắn thậm chí có thể hình dung là dây dưa thân thể, mình rất muốn sờ sờ gương mặt Thịnh tiên sinh, hoặc là tay cũng được, Thịnh tiên sinh một tay ôm bả vai ta, đem mình quyển vào trong ngực, tư thế phi thường cường thế, mình chuyển bên má, trên mu bàn tay Thịnh tiên sinh cọ một chút, nháy mắt trong lòng vô cùng thõa mãm, mình thật là một cái gối ôm tham lam.
Không kịp rồi, mình phải đến lớp học nấu ăn.