Thứ hai, ngày mồng tháng năm XX. Trời âm u.
Hôm qua tuỳ tiện tìm một nhà trọ nhỏ chống đỡ một đêm, tiền trong thẻ còn là bốn con số lúc trước, còn lại chính là từ trong tín dụng lì xì, ngày đầu tiên đến quản gia cũng cho một bao nói là tiền tiêu vặt, mình đến bây giờ cũng chưa nhìn bên trong có bao nhiêu tiền, gối ôm có thể bán được đến giá như thế này cũng là giá trên trời rồi, huống chi Tô gia kia còn cầm không thiếu.
Mở di động một loạt cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của quản gia hiền từ lại hoà ái, mình không dám nhận, cũng không muốn nói gì, bất cứ chất vấn dù là thiện ý đều làm người xấu hổ, mình hiện tại không muốn đối mặt.
Mình quên mình còn phải đến lớp huấn luyện đầu bếp, cũng quên giấc mộng đáng cười bắt lấy tâm của một người đầu tiên cần bắt được dạ dày của người đó, mình ở trong khách sạn nhỏ ngồi yên nửa buổi, còn là ngồi xe công cộng đến lớp huấn luyện, dù sao tiên cũng trả rồi, không thể lãng phí.
Huấn luyện ban vẫn như cũ là thái rau và luyện tập vô vị, đầu bếp chính nếm một ngụm thành phẩm mình làm ra, không lưu tình chút nào nói: “Ngươi tốt nhất đổi một loại phương thức bắt tâm đối phương đi, không cần thiết làm khó dạ dày cô ấy.”
Thật là một ngày thất bại.
Càng thất bại là, sau khi tan học, mình ra khỏi lớp, mang theo cả người đầy mùi dầu khói, mình nhìn thấy hai-ngày-không-gặp-Thịnh tiên sinh, đứng ở bên cạnh ô tô đen tuyền, thần sắc mỏi mệt, sắc mặt cực kì không tốt, mình ức chế không nổi mong muốn nhào vào lòng đối phương, thế nhưng mình đột nhiên nhớ tới, mình đã bị khai trừ danh phận gối ôm.