Vẫn là thứ , ngày mồng tháng năm XX. Trời âm u.
Cái vali da nhỏ của mình một lần nữa bị quản gia nhét về dưới gầm giường, Thịnh tiên sinh đã đi làm, tạm thời còn không có người thông báo mình rời đi, sự tình gian nan nhất trên thế giới này chính là chờ đợi, chờ đợi kết quả, chờ đợi bị phán quyết, tựa như trở lại hồi nhỏ, chờ đời bác sĩ tuyên bố kết quả giải phẫu của mẹ.
Lúc xuống tầng phát hiện trù nương mê người đáng yêu hôm nay xin nghỉ, quản gia nói nàng có một đứa con trai không nên thân, luôn luôn cần nàng đi đằng sau dọn dẹp hậu quả rối rắm, quản gia hiền từ nhìn mình nói, con nghe lời như vậy, đừng đi đường vòng.
Trong lòng mình một mảnh tro tàn im lặng, làm một cái gối ôm đồng tính, đời này nào có đường thẳng có thể đi.
Một con đường cong vẹo đến tối đen.