Thứ sáu, ngày tháng năm XX, trời nắng.
Trù nương mập mạp nhà Thịnh tiên sinh không chỉ cho mình mượn phòng bếp nửa ngày, còn chỉ dạy mình vô điều kiện thật lâu, thế nên cuộc đời mình nồi khoai tây thái sợi nấu chua đầu tiên ra lò, tuy rằng dấm chua đổ hơi nhiều, thế nhưng quản gia và trù nương đều thực nể tình đem khoai tây sợi nuốt xuống, chính là yên lặng cổ vũ.
Trao đổi cùng người thật là một chuyện thú vị, trao đổi kinh nghiệm và từng trải cuộc đời với nhau, tuy rằng mình hơn hai mươi tuổi, cuộc đời như một trang giấy trắng, thế nhưng nghe quản gia và trù nương nói chuyện phiếm cũng thực thú vị, tựa như lén học vậy có thể học được thật nhiều thứ, một bên luyện tập kĩ thuật dùng dao, một bên làm một người nghe im lặng, sau đó đợi Thịnh tiên sinh trở về ăn cơm, mình có phải đương đem chính mình hóa thân vào nhân vật khó lường nào rồi không, mau đình chỉ não bổ.
Cơ mà mình gián tiếp biết được Thịnh tiên sinh khẩu vị thiên ngọt, không thể ăn cay, rau thơm là cấm kỵ, thích ăn cá, thế nhưng không thích cá nhiều xương, thời điểm trên bàn cơm xuất hiện nấm hương bình thường nhất định không thò đũa, cháo hoa mà bỏ nhiều chút muối mới càng tốt…
Buổi tối mình quyết định thử một chút mát xa bí tịch trù nương đáng yêu lại mê người truyền thụ cho ta, nàng rất vạn năng, không biết Thịnh tiên sinh có sợ buồn không, ít nhất hôm nay lúc mình học quản gia bị buồn đến cẳng chân rút gân, trù nương nói quản gia vẫn đang nghẹn cười.
Cơ mà Thịnh tiên sinh bộ dạng một bên mặt than một bên chịu đựng máu buồn cắn môi ngẫm thấy liền thực kích thích, tóm lại, chúc mình may mắn.