Nhật ký từ chức của thợ săn cấp bậc S

chương 05

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chúng ta ra ngoài ngay bây giờ chứ?”

Nhờ sự bảo vệ của quản trị viên, hẳn là Seo-Ra đã giấu đi khả năng của mình một cách kín kẽ và bước về phía cổng. Trong lúc đó, cô ấy nhặt lấy từng món đồ vương vãi trên mặt đất.

Chà, quả nhiên là ngục tối cấp ba mà. Nhìn vào lượng đá ma thuật kia kìa. Da người sói? Nhất định phải mang theo cái này. Phấn khích quá.

Gương mặt Seo-Ra đang rất thoải mái, tâm trạng như thể cô đang một mình lục tung một hang kho báu vậy.

‘Nhưng giày của mình đi đâu rồi ấy nhỉ.’

Chiếc áo khoác che chân khiến cô có chút khó chịu, nhưng vì không muốn đi chân trần qua hang động đẫm máu kia, nên cô đã bước thẳng về phía cổng.

Quả thật là một ngày gian nan.

“Ừm. Vì phải che giấu thân phận hạng S của mình mà tôi không thể trả thù Park Jin-Yong một cách đẫm máu được. Aiz, điều này hơi thất vọng.”

Tuy nhiên, cô không thể tiết lộ danh tính của mình chỉ để trừng phạt một người được. Cô sẽ phải nói với trưởng phòng về vấn đề này.

Nếu đó là Do Jun-Young, người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tính tình thân thiện, chắc chắn anh ấy có thể trừng phạt Park Jin-Yong bằng cách nào đó.

Và không lâu sau đó, Seo-Ra nhận ra rằng ý nghĩ đó của cô là một sai lầm khủng khiếp.

Nhờ cái chết của con trùm cuối mà cánh cổng đã mở ra và cô có thể đi ra một cách an toàn.

Tại sao công viên, vốn trông vẫn rất tốt đẹp trước khi cô bị đẩy vào ngục tối, bây giờ lại trở nên hoang tàn và đổ nát thế này!?

“Cái quái gì đây…?”

Không chỉ có vậy. Giữa công viên bị phá hủy, chỉ có hai người đàn ông đang đứng đó.

Không, không chỉ là đứng. Một người đàn ông to lớn đầy máu đang bị một người đàn ông khác túm cổ và nhấc lên.

“...Trưởng phòng?”

Cô có thể thấy trưởng phòng Do Jun-Young đang siết chặt cổ Park Jin-Yong, người đang sợ hãi với thương tích đầy mình.

‘Làm thế nào mà…?’

Khuôn mặt của Seo-Ra trở nên cứng đờ.

Do Jun-Young, người vừa là trưởng phòng quản lý vừa là người có năng lực đứng thứ hai trong hiệp hội, là một thợ săn hạng A rất giỏi.

Mặc dù anh ấy mạnh hơn Park Jin Yong một chút, nhưng dù sao thì cấp bậc của họ cũng ngang nhau mà....

Hình ảnh Park Jin-Yong bị đánh đến mức thảm thê như vậy, dù nhìn thế nào cũng thấy rõ là Do Jun-Young đang chiếm thế thượng phong. Không thể nào mà khoảng cách giữa các thợ săn hạng A lại lớn đến mức đấy được?

Tin nhắn xuất hiện như thể để phản ứng lại câu hỏi của Seo-Ra.

【‘Danh hiệu — Nhà thầu của quản trị viên hệ thống’ sẽ được kích hoạt. Bạn có thể kiểm tra thông tin của đối phương mà bạn muốn.】

【Thông tin về người thức tỉnh】

Tên: Do Jun-Young (hạng S)

Danh hiệu: Bậc Thầy Thánh Kiếm (hạng S), Kiếm Sĩ (hạng S)

Đặc điểm: Kiểm tra hệ thống chiến đấu

Hợp đồng Thánh thể: Người tạo ra thánh kiếm

Đặc điểm đặc biệt: Hiện đang ngụy trang như một thợ săn hạng A

‘Ặc.’

Seo-Ra đã nín thở trong một khoảnh khắc.

Cô không thể tin nổi là mình có thể kiểm tra thông tin của đối phương. Đây là việc mà chỉ có những người đặc biệt trong số những người thức tỉnh mới có thể làm được… nhưng bây giờ thì cô cũng có khả năng đó.

Thực sự sẽ không có một trò lừa đảo nào khác như thế này.

Thật tốt khi người bị lừa đó là cô.

‘Thì ra trưởng phòng đang che giấu năng lực của mình.’

Có phải là do cô đã xác nhận thông tin của anh ấy không? Seo-Ra có thể cảm nhận được sức mạnh đang bao phủ quanh người Do Jun-Young, kỳ lạ là cô đã không nhận ra nó ngay lập tức.

Thì ra là vậy. Đó chính là sức mạnh của hạng S.

‘Quả nhiên thật tốt khi che giấu sức mạnh của mình. Từ khi mình trở nên giống như vậy, có lẽ trưởng phòng cũng đã có thể nhận ra sự thay đổi của mình rồi.’

Lựa chọn của cô là rất chính xác. Seo-Ra thở phào nhẹ nhõm và từ từ tiến lại gần anh ấy.

“Trưởng phòng.”

Do Jun-Young, người đang nhìn Park Jin-Yong với đôi mắt lạnh lùng, chợt giật mình và quay đầu lại.

“...Thợ săn Yoon Seo-Ra?”

Vào khoảnh khắc anh ấy đưa mắt sang với ánh nhìn không thể tin được, Seo-Ra đã quyết tâm được là từ giờ mình phải làm gì rồi.

“Trưởng phòng, tôi vừa mới thoát được khỏi ngục tối, ah.”

Từ bây giờ tôi đã là bệnh nhân rồi.

Seo-Ra tiếp tục nói một cách rất khó khăn và đột nhiên gục xuống, ôm đầu như thể cô đang bị chóng mặt.

Đó là một màn diễn xuất rất tuyệt vời, giống như một người thức tỉnh hạng S vậy.

【Quản trị viên: ꒪⌓꒪】

Cô phớt lờ ánh mắt trông như thể cô đang bị điên của quản trị viên.

“Thợ săn Yoon Seo-Ra!”

Nạn nhân đáng thương Do Jun-Young, người hoàn toàn không hề hay biết sự thật về màn diễn xuất hoàn hảo đó, đã vội vàng vứt Park Jin-Yong xuống đất khi Seo-Ra gục xuống.

“Máu…!”

Máu gì cơ chứ. Seo-Ra, người đang diễn rất tròn vai, thầm đảo mắt vì nghi ngờ. Đây chỉ là giả vờ nên cô không thể nào chảy máu được...

À.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong đấy vậy?”

Ánh mắt của Do Jun-Young đang hướng về phía cái áo khoác bao quanh chân cô thay vì giày.

Nó ướt đẫm chất lỏng, và vết thương cũng có vẻ nghiêm trọng đến mức nếu ai đó nhìn thấy cũng tưởng rằng cô đang bị thương ở đâu đó.

‘Ôi không.’

Seo-Ra thấy hơi bàng hoàng. Cô biết là mình có dính phải máu, nhưng thành thực thì cô cũng không mong đợi phản ứng này lại xuất hiện.

Mặc dù vậy, đây là sự pha trộn giữa 99% máu của quái vật sói và 1% máu của bản thân cô. Đó chính là những con quái vật mà cô đã bắn một phát gục ngay bằng vũ khí hạng EX.

Seo-Ra đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Do Jun-Young, người đang rất lo lắng cho mình.

“Đây không phải máu của tôi. Tôi đã bị dính chúng trong lúc chạy trốn nên không sao đâu.”

Thật khó chịu khi để lại vết máu của con quái vật trên người, thế nên cô nhanh chóng gạt chúng ra. Bàn chân trắng nõn xuất hiện chỉ với một vài vết trầy xước nhỏ trên lòng bàn chân.

“Nhìn này, không có vấn đề gì mà đúng không?”

Seo-Ra cười mỉm. Tuy nhiên, đôi môi mỏng của cô đang run rẩy, ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ ràng là cô đã trải qua một sự cố rất nghiêm trọng.

Vẻ mặt Do Jun-Young càng cứng lại và anh đã gọi điện thoại ngay đến đâu đó. Không lâu sau, xe cấp cứu đã đến.

“Yoo, Yoon Seo-Ra!”

Ngay khi xe cấp cứu dừng lại, cửa xe được mở ra và Jung Tae-Seok vội vàng lao ra ngoài.

Dường như trên người cậu không có bất kỳ vết thương nào, nhưng cô tự hỏi tại sao cậu lại ở trong xe cấp cứu, và cô thấy cậu ta đang nhìn trộm Do Jun-Young. Cậu ta hẳn đã chạy trốn bằng xe cấp cứu vì sợ bị cuốn vào trận chiến giữa anh ấy và Park Jin-Yong.

“Cô ổn chứ? Không sao chứ? Aaa! Cô thực sự không biết tôi đã lo lắng đến mức nào vì sợ rằng cô đã gặp phải chuyện không may đâu!”

Jung Tae-Seok ngồi phịch xuống, cậu bắt đầu nức nở với nước mắt rơi đầy mặt.

Mặc dù không phải là một hình ảnh đẹp đẽ gì, nhưng cô cũng hiểu tâm trạng bất an của cậu ta, vì vậy Seo-Ra thay vì trả lời đã đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng.

“Vâng, không sao đâu…”

Nhưng cô nghĩ rằng mọi chuyện không thực sự ổn đến vậy.

“Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức. Vì vẫn còn vài vấn đề về cánh cổng, nên thay vào đó đội trưởng Jung Tae-Seok sẽ ở cùng với thợ săn Yoon Seo-Ra...”

Ngay trong lúc mà Do Joon-Young nói ra những lời đấy. Cánh cổng vẫn đang phát ra ánh sáng xanh từ một phía công viên đang dần dần giảm đi, và ngay lập tức biến mất hoàn toàn.

Cánh cổng đóng lại rồi.

“...Seo-Ra,có phải cô đã đánh bại trùm cuối rồi không?”

Tae-Seok quay lại nhìn Seo-Ra với vẻ mặt khó hiểu. Đúng như dự đoán từ lúc ra khỏi cổng, Seo-Ra bình tĩnh lắc đầu mà không hề tỏ ra bối rối chút nào.

“Làm sao tôi có thể làm được điều đó kia chứ. Tôi đã suýt bị giết chết bởi một con sói bình thường chứ đừng nói gì đến là người sói...”

Tay của Yoon Seo-Ra run rẩy như thể cô vẫn còn sợ hãi. Ai nhìn vào cũng thấy rõ sự sợ hãi đó, nên Tae-Seok và Jun-Young không gặng hỏi thêm gì nữa.

“Cô có thể tự mình đứng dậy không? Nhìn lại thì hình như cô không có giày nhỉ. Có đôi giày dự phòng trong xe cấp cứu không…”

Thật may mắn là Do Jun-Young đã bỏ qua cho cô. Dù sao thì cũng chỉ là trong chốc lát, nên Seo-Ra đã định trả lời là cô sẽ đi bộ.

【Quản trị viên hệ thống đã tặng quà cho nhà thầu duy nhất.】

【Dép lông mềm mại đã được đựng trong túi đồ của bạn.】

Tuy nhiên, tôi đã bỏ lỡ thời điểm để trả lời khi tin nhắn hiện lên trước mắt.

“...”

Gì cơ? Quà gì? Không phải là giày bình thường mà là dép lông mềm mại...?

Ngay khi cô vội vàng mở túi đồ, một đôi dép lông thực sự đang nằm ngay ngắn bên cạnh thanh vũ khí hạng EX. Cô lấy nó ra với khuôn mặt ngơ ngác.

Đúng như tên gọi, đó là một đôi dép lông rất mềm mại. Thậm chí còn có hình thỏ hồng trên đó nữa.

【Quản trị viên:

((๑✧ꈊ✧๑))】

Đừng có tỏ ra phấn khích như thế…! Đừng nhìn tôi với vẻ mong đợi như vậy...!

Seo-Ra chộp lấy đôi dép của mình như thể cô sắp thảy chúng đi vậy.

Khi khuôn mặt của Do Jun-Young và Jung Tae-Seok chợt trở nên kỳ diệu trước sự xuất hiện đột ngột của đôi dép lông thỏ hồng, Seo-Ra thực sự muốn ném quách nó đi.

Nhưng…

【Quản trị viên: ʘ_ʘ 】

Chẳng phải là người quản trị viên hẹp hòi đang theo dõi cô ấy sao...

Cuối cùng, Seo-Ra cẩn thận mang vào đôi dép với vẻ mặt chán nản.

‘Đúng vậy, mềm mại thật đấy…’

Tôi không nói xạo đâu, cảm ơn nhé, quản trị viên. Nhưng nếu có thể mang nó vào ở nhà thì tôi sẽ càng hài lòng hơn.

“Chúng ta di chuyển nhé?”

“...Được thôi.”

Seo-Ra nhìn hai người với vẻ mặt làm ơn đừng hỏi bất kỳ điều gì. May thay, Tae-Seok và Jun-Young đã cùng nhau bước lên xe cấp cứu mà không nói một lời.

“À, nhưng còn người đấy thì sao?”

Tae-Seok chỉ vào Park Jin-Yong vẫn còn đang nằm sõng soài trên mặt đất. Trán của Do Jun-Young nhăn lại một cách khó chịu.

“Tất nhiên là hắn ta sẽ bị trừng phạt rồi. Hãy liên lạc với hiệp hội và để mắt đến người này. Sẽ tốt hơn nếu hắn bị nhốt vào tù...”

Do Jun-Young thở dài như thể anh ấy rất không hài lòng với điều đó. Dường như Seo-Ra đã biết lý do.

Cô đã bị ném vào ngục tối, nhưng cuối cùng cô đã không chết và sống và thoát ra với gần như không có một vết thương nào, nên sẽ khá khó để có thể xử lý quá mức.

Và thậm chí còn hơn thế nữa, vì chính Do Jun-Young đã hoàn thành sự trừng phạt.

Khi hiểu được cảm giác của anh ấy, Seo-Ra đã nhe răng cười và nói không sao. Tuy nhiên, điều đó lại làm khuôn mặt của anh ấy càng trở nên cứng nhắc hơn.

“Chúng tôi sẽ tiến hành xử lý sau khi thảo luận với chủ tịch hiệp hội. Vậy nên trưởng phòng hãy viết đơn khiếu nại để gửi đến Hiệp hội Cheongrang. Tôi sẽ trực tiếp gửi nó đi.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Khuôn mặt của Do Jun-Young đang tràn đầy nộ khí nên Jung Tae-Seok đã ngậm miệng lại.

Ngay sau đó, chiếc xe cấp cứu phát ra tiếng í e ồn ào và rời khỏi công viên.

Nghĩ rằng cuối cùng mọi thứ cũng đã kết thúc, Seo-Ra thở dài và dựa lưng vào thành ghế. Tuy nhiên, thay vì cảm thấy thoải mái trong lòng, cô lại thấy chán nản.

‘Mình phải mang đôi dép thỏ đầy sự chú ý này đến bệnh viện.’

【Quản trị viên: (*´╰╯`*)♡】

Có ổn không khi anh ta là người duy nhất hài lòng?

Quản trị viên, chúng ta nói chuyện lại sau nhé.

* * *

“Đó là lý do tại sao tôi thích trưởng phòng… Anh ấy thực sự là một người đáng kính trọng.”

Seo-Ra, người đang nằm trên giường bệnh, vùi sâu người vào trong chăn, khẽ phát ra âm thanh vui vẻ.

Nơi cô ấy hiện đang ở là phòng bệnh dành cho hai người. Đó cũng là phòng đôi, và cô là bệnh nhân duy nhất, nên nó cũng không khác gì phòng đơn cả. Thậm chí Hiệp hội còn dự định sẽ gánh chịu tất cả chi phí bệnh viện.

“Thêm vào đó, tôi sẽ không phải đi làm trong hai ngày tới. Đúng là thiên đường mà”

Mặc dù cô không có nơi nào đặc biệt bị thương, nhưng vì sang chấn tinh thần khá lớn nên cô đã nhập viện khoảng một ngày, và sau khi nghỉ ngơi ở nhà một ngày, cô thậm chí còn được phép trở lại làm việc.

Seo-Ra đã không từ chối sự cân nhắc đó. Dù sao thì, cú sốc tinh thần này lớn đến mức nào chứ.

Đột nhiên nhảy từ hạng F lên hạng S.

“...Đột nhiên tôi cảm thấy thật áp lực.”

Cô nhìn đôi dép bông trên sàn cạnh giường với đôi mắt buồn bã. Cô đã rất chán nản về thể xác lẫn tinh thần vì đôi dép phải mang trong suốt quãng đường từ khi đến bệnh viện cho đến lúc nhập viện.

Khi bọn trẻ nhìn thấy và tỏ vẻ muốn được mang nó, cô chỉ muốn bảo chúng giữ nó luôn đi. Quản trị viên đã làm ầm ĩ lên, và cuối cùng anh ta vẫn không để cô làm vậy.

‘Nhờ vào tấm màn bạc bảo vệ mà mình đã không bị phát hiện việc thay đổi cấp bậc, và cả lời biện minh cũng hợp lý nữa, nên chắc chắn mình sẽ không bị nghi ngờ.’

Sau khi nhập viện, Seo-Ra chỉ giải thích ngắn gọn về những gì đã xảy ra ở ngục tối cho Do Jun-Young và Jung Tae-Seok.

Có hai người sói trong đó. Nhưng có lẽ là do tranh giành lãnh thổ nên chúng đã cắn xé và tìm mọi cách để giết nhau. Đối với quái vật sói cũng vậy, cho nên tôi đã ẩn nấp trong những khe hở và có thể thoát thân một cách an toàn ”.

“Cả hai người sói đều đã chết trong trận chiến đó. Hầu như cả bầy sói đã bị thương nặng đến mức không còn năng lực tấn công, vì vậy tôi đã có thể kịp thời thoát ra khỏi cánh cổng đang mở.”

Trên thực tế, đó là một trong những trường hợp thường xảy ra ở ngục tối nên Seo-Ra đã có thể nói dối một cách trôi chảy.

Dù sao đi nữa, trừ trường hợp này ra, khả năng một thợ săn hạng thấp nhất có thể sống sót trong ngục tối cấp ba chỉ có thể là hợp đồng với Thánh thể. Cả Jung Tae-Seok và Do Jun-Young đều biết rất rõ rằng Seo-Ra yếu đến mức không thể thực hiện được một hợp đồng.

Vấn đề là, trong trường hợp họ yêu cầu cô đi kiểm tra...

“Quản trị viên, có cách nào để kiểm tra xem có hợp đồng với Thánh thể hay không. Vậy nếu tôi kiểm tra cả hợp đồng với quản trị viên thì tất cả đều sẽ bị công khai chứ?”

Hợp đồng với quản trị viên hệ thống mà không ai biết đến.

Nếu sự thật này được tiết lộ, thì rõ ràng cô sẽ nhận được sự chú ý từ toàn thế giới.

Có lẽ cô sẽ bị sử dụng như một chiếc điện thoại di động có thể liên hệ được với quản trị viên mọi lúc mọi nơi.

Cô ghét việc bị đối xử như một món đồ và bị lợi dụng.

【Thông tin về người thức tỉnh】

Tên: Yoon Seo-Ra (hạng S)

Danh hiệu: Nhà thầu (EX) của quản trị viên hệ thống, xạ thủ theo dõi chiến trường (hạng S)

Đặc tính: Máy đo năng lực vốn có - xạ thủ

Thành phần hợp đồng: Không có

Lưu ý đặc biệt: Là nhà thầu duy nhất đã ký hợp đồng với quản trị viên của hành tinh Trái đất.

Seo-Ra mở to mắt trước tin nhắn hiện ra trong đầu như thể cô vừa được trấn an.

Mặc dù cô đã ký hợp đồng với quản trị viên hệ thống, nhưng thông tin người thức tỉnh lại ghi là cô không có một hợp đồng nào cả.

‘Anh đang nói rằng quản trị viên hệ thống là một vị thần, hay là một cái gì đó chẳng liên quan gì đến các Thánh thể?’

Có nhiều ý kiến cho rằng người vận hành hệ thống có thể là một vị thần. Nếu quản trị viên không phải là thần, vậy rốt cuộc anh ta thuộc giống loài gì?

‘Hơn nữa, nội dung có hơi kỳ lạ. Quản trị viên của hành tinh trái đất. Có cả các hành tinh khác nữa sao?’

Cô chưa bao giờ tiếp cận sự thực này với tư cách là một công chức nhà nước. Tất nhiên, cô chỉ là một cấp dưới bình thường, nên lượng thông tin được phép biết sẽ bị hạn chế.

Nhưng cô có thể chắc chắn một điều là, nếu sự thật này được biết đến, cô sẽ ngay lập tức bị xoáy vào trung tâm của cơn bão.

Truyện Chữ Hay