Đó là một ngày giống như bao ngày khác.
Ngay sau khi nghe tin Cổng xanh xuất hiện ở công viên, Yoon Seo-ra đã được cử đi cùng với một thành viên cùng đội là Jeong Tae-seok.
Đây là một nhiệm vụ chẳng có gì khó khăn, chỉ cần đo cấp độ của ngục tối phía bên ngoài cổng, và yêu cầu các bang hội phối hợp với hiệp hội để tấn công là được.
“Vẫn chưa đo xong sao? Nếu là một hạng F vô dụng thì hành động cũng phải nhanh lên chứ. Dù sao đó cũng là lý do tại sao tôi không thể là hạng F.”
Nếu như không có mấy tiếng nói ồn ào phía sau thì tốt biết mấy.
Seo-ra thầm thở dài trước sự vô lý của Park Jin-yong, đội trưởng đội tấn công phụ trách cuộc tấn công này.
Hạng F vốn là hạng thấp nhất trong số những người thức tỉnh, hạng này yếu đến mức được gọi là thứ vô dụng, nên dù họ ở đâu thì cũng sẽ bị đối xử như vậy.
Mặc dù các quan chức trong hiệp hội có xu hướng làm ít hơn, nhưng ngay khi thức tỉnh, anh ta đã nhận được phán quyết trở thành hạng A và lọt vào một trong năm bang hội đứng đầu cả nước, từ đó anh ta luôn coi thường các nhân viên khác.
Seo-ra đã phớt lờ anh ta vì dù cô có nổi trận lôi đình với anh ta đi chăng nữa thì cũng chỉ có bản thân cô mệt mỏi mà thôi.
Nhưng anh ta dường như không có ý định dừng lại ở đây.
“Dù sao thì hiệp hội cũng buồn cười thật đấy. Nếu là nhân viên thường xuyên liên lạc với bang hội thì ít ra cũng phải chọn những người tài giỏi chứ, tại sao lại chọn những người vô dụng như thế này?”
Gì cơ? Cô đã phải cắn răng và kiềm chế lại, dù sao thì cô cũng không phải tay mơ mới đi làm một hai lần.
‘Ai đó là hạng F đã cướp tiền của anh à? Mọi người ai cũng tự biết mà sống nín nhịn đi chứ, sao mà cứ thấy mặt là lại cãi nhau vậy?'
Seo-ra vừa cười khẩy vừa liếc nhìn anh ta.
Nếu là thợ săn hạng A của Hiệp hội Cheongrang thì làm sao. Bắt hắn làm việc đi. Hắn mới chính là đồ vô dụng.
“Gì đây? Cô có điều gì bất mãn sao? Tôi không thích vẻ mặt của cô chút nào.”
Nếu vậy thì tâm trạng tôi sẽ tốt hơn khi nghe những lời nói nhảm nhí.
“Tôi đã nói gì sai sao? Hả? Mọi người không biết rằng tôi đang phải trả thuế cho công chức cấp thấp đâu. Thật lãng phí tiền bạc mà.”
Nộp thuế là việc mà anh phải làm! Nếu cô thực sự đã không làm bất cứ việc gì thì mới đúng là bất công cho anh ta!
Ngày nào cũng phải làm việc đến tận đêm khuya, Seo-ra than thở rằng cô ấy thậm chí còn không nhớ lúc mình tan ca đúng giờ là khi nào nữa.
Làm công ăn lương? Đó là tất cả những gì của quá khứ rồi. Bây giờ thì chẳng có gì gọi là thứ cơm áo gạo tiền đối với cán bộ công chức thuộc bang hội đâu, vì tất cả mọi người đều đang liều mạng để làm việc.
Seo-ra cắn môi, liếc nhìn về phía cái Cổng xanh lấp lánh.
Dù vậy thì cô cũng không thể bày tỏ sự bất mãn ở đây. Nếu hành động sai lầm một cách vô ích và phá hỏng chiến lược, thì việc này sẽ không kết thúc với chỉ một hoặc hai người bị thương.
Vì thế mà cô vẫn phải chịu đựng thêm chút nữa và trở nên lý trí hơn nữa.
“Hiệp hội chúng tôi chỉ nỗ lực hành động vì sự an toàn của người dân mà thôi. Vì thế mà cấp bậc cao hay thấp đối với chúng tôi không hề quan trọng.”
Tôi không biết rằng liệu anh ta ngốc nghếch có đến nỗi chỉ đánh giá mọi người bằng cấp bậc, nhưng chúng tôi có một sứ mệnh khá quan trọng đấy.
Mặc dù tận sâu trong lòng Seo-ra đang lớn tiếng cười nhạo anh ta, nhưng bên ngoài cô lại nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng. Quả nhiên, anh ta nhăn mũi giống như chẳng hiểu cô đang ám chỉ điều gì.
“Thiệt tình. Này, thế giới đã đảo lộn tới mức nào mà cô vẫn còn nói nhảm như vậy? Hả? Điều tồn tại duy nhất trong thế giới này chính là cấp bậc. Nghiêm túc mà nói, làm sao cô có thể biết được khi cô thậm chí còn chưa bao giờ thực hiện các cuộc đột kích trong ngục tối một cách đàng hoàng cơ chứ?”
Bàn tay dày của Park Jin-yong gõ nhẹ vào đầu Seo-ra, khuôn mặt cô trở nên cứng nhắc, khó chịu vì không hài lòng.
Cô đã nói là sẽ chịu đựng và phớt lờ anh ta… …nhưng cái này hơi quá rồi. Cấp F thì có gì sai cơ chứ? Dù sao, nếu không có vận may thì ai cũng sẽ chết, tất cả đều ở cùng một hoàn cảnh mà.
“Chẳng thể hiểu nổi tại sao anh lại cứ gây sự với tôi. À, có phải anh đang căng thẳng trước cuộc tấn công không? Nếu vậy thì tôi phải hiểu cho anh mới phải.”
Seo-ra nhìn thẳng vào Park Jin-yong và cười lạnh, khuôn mặt của người đã cười nhạo cô đã trở nên cứng đờ.
“Ngay cả khi anh đạt cấp bậc A, thì anh vẫn thấy sợ hãi khi bị tấn công phải không. Nếu cảm thấy khó mở lời với bang hội quá thì tôi giúp anh chuyển lời nhé? Anh phải làm việc chăm chỉ để không trở thành một công chức chỉ biết đóng thuế chứ.”.
Trước lời nhận xét đầy mỉa mai của Seo-ra, khuôn mặt của Park Jin-yong trở nên run rẩy một cách thật khó coi. Buồn cười thật đấy. So với những lời hắn đã nói, làm sao mà hắn có thể tức giận như vậy với cô chứ?
Bíp bíp.
Vào lúc đó, một tiếng chuông báo động vang lên từ máy đo ma thuật của ngục tối, báo hiệu việc đo lường đã kết thúc. Theo phản xạ, ánh mắt của Park Jin-yong hướng về phía đó.
À, cuối cùng thì anh ta cũng rời khỏi đây.
Seo-ra gọi điện cho Jeong Tae-seok, người đang yêu cầu kiểm soát khu vực xung quanh công viên.
“Trường phòng, cuộc đo lường đã kết thúc. Là loại ngục tối bình thường, và cấp độ là… …”
Vào khoảnh khắc cô chuẩn bị báo cáo cấp bậc được khắc trên chiếc đồng hồ ma thuật, thì cô thấy Jeong Tae-seok đang tiến đến sau khi cúp điện thoại.
“Cuối cùng cũng xong.”
Một giọng nói bất thường chợt vang lên khiến trái tim cô chùng xuống. Cô im bặt, mở to mắt và ngẩng đầu lên.
“Tôi sẽ phải cắt giảm thuế và thể hiện sự nguy hiểm đối với bậc F, những người nên rút lui khỏi những cuộc tấn công trong ngục tối.”
Điều đầu tiên cô thấy là một bàn tay dày đang vung lên về phía mình.
Bỗng dưng, mọi thứ như đang ngừng lại.
Động tác của Park Jin-yong hướng về phía cô, cổ họng bị bóp chặt, cơ thể trở nên run rẩy và trong lúc tầm nhìn hỗn loạn, cô cảm giác cơ thể mình đã bị ném đi đâu đó.
Mọi thứ trôi qua chậm chạp. Giống như cái đồng hồ bị hỏng vậy.
Khuôn mặt kinh ngạc của Jung Tae-seok được phản chiếu trong đôi mắt mở to của Seo Ra.
“Yoon Seo-ra!”
Khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong chốc lát.
Bang! Toàn bộ cơ thể cô bị ném đi một cách thô bạo, đồng thời tinh thần cũng bắt đầu trỗi dậy.
Trước mắt cô… …mọi thứ đã thay đổi.
“Cái gì vậy?”
Đó không phải là cổng công viên bị vỡ. Không biết từ lúc nào mà cô đã bị mắc kẹt trong hang động toàn đất khô.
À, ngay khi nhận ra điều đó, cơ thể cô bắt đầu mất kiểm soát và run rẩy.
Không, không thể nào. Dù tên khốn đó có điên cuồng thế nào thì cũng không thể làm như vậy được.
Dù có tức giận đến mức nào thì cũng không thể ném cô vào ngục được!
[Yoon Seo-Ra được thức tỉnh đã tiến vào ngục tối cấp 3 ‘Werewolf’s Habitat’]
Tuy nhiên, ngay khi tin nhắn hệ thống hiện lên trước mắt, Seo Ra không thể không chửi thề.
“Đồ điên!”
Cấp 3 gì chứ! Làm sao có thể ném người ta vào ngục tối cao cấp như thế này chứ! Vì đã nhìn thấy máy đo ma thuật nên rõ ràng là anh ta biết rõ cấp bậc rồi!
'Không, bình tĩnh lại nào! Mình có thể thoát khỏi đây ngay bây giờ!'
Cánh cổng sẽ không đóng lại cho đến khi xử lí xong trùm cuối của ngục tối. Vì vậy bây giờ cô có thể ra ngoài mà không có vấn đề gì. Nếu thoát được ra khỏi đây, tuyệt đối cô sẽ không để yên cho anh ta vì đã làm việc này với cô đâu.
Seo-ra vội vàng đưa tay về phía cổng.
Nhưng bàn tay lại không thể thoát ra.
“Tại sao… …?”
Cánh cổng đã đóng lại.
“Tại sao!”
Cánh cổng đã đóng lại, trong khi quái vật trùm vẫn chưa bị giết chết!!
Lúc đó, tiếng động của một con quái vật dữ tợn từ phía sau vang lên khiến Seo-ra đột nhiên quay lại nhìn.
“A…”
Hàng chục con quái vật dạng sói đang nhỏ dãi nhìn về phía cô.
“…Cứu tôi với.”
Tiếng kêu cầu cứu vang vọng khắp hang động một cách đáng thương.
Nhưng đáp lại cô chỉ là những con sói đang phóng thật nhanh về phía con mồi của chúng.
“Hừm, à…!”
Seo-ra ra sức chạy thật nhanh và trốn vào một góc hang động. Ngay khi cô đang xem xét tình hình bên ngoài, thì đôi giày đã bị tuột mất và để lộ đôi chân đầy máu.
“Nó chảy máu khi nào vậy?”
Mặc dù đã nhanh chóng xé áo khoác và băng bó lại vết thương, nhưng máu đã loang khắp xung quanh. Cô phải ra khỏi đây trước khi những con quái vật đánh hơi được mùi máu và đuổi theo.
“Phép thuật đã cạn kiệt.”
Chỉ đến đấy thôi ư?
Quân tiếp viện cũng sẽ không đến.
Mặc dù thời gian đã trôi qua khá lâu, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về việc cánh cổng được mở ra.
Cô thậm chí còn không thể nhìn thấy con quái vật trùm, vậy tại sao cửa lại bị đóng?
Park Jin-yong! Tại sao tên khốn đó lại ném cô vào một nơi như thế này!
“Chỉ là một câu nói thôi mà. Chỉ là một lời nói không có gì đặc biệt mà hắn đã nổi điên đến mức này sao?”
Cô không nên nói câu nào, nhưng làm gì bây giờ? Dù sao cô cũng có không sức mạnh ma thuật, nên có lẽ mọi thứ kết thúc rồi.
“Tôi đã nói gì sai sao? Anh có thể coi tôi như rác rưởi, nhưng sao tôi lại không thể nổi giận cơ chứ? Tại sao tôi lại bị như vậy!”
Âm thanh của sự tuyệt vọng xen lẫn với phẫn nộ, khát vọng muốn sống, nhưng nỗi đau không thể tự thoát ra khỏi nơi này đã đánh mạnh vào hang động của những con quái vật dạng sói.
Ngay chính khoảnh khắc đó.
Hệ thống hồi đáp lại âm thanh của người thức tỉnh 'Yoon Seo-ra'.
Hệ thống đã được cưỡng chế kích hoạt.
Yoon Seo-ra mở to mắt nhìn vào cửa sổ tin nhắn mà hệ thống hiện lên trước mắt.
“Trong ngục tối, ngoài trang bị của mình ra thì không được sử dụng những thứ khác…”
Cô không thể hiểu được “phản hồi giọng nói của mình” hay là “bắt buộc phải kích hoạt.”
Seo-ra ngơ ngác cố gắng thử thao tác hệ thống với tâm trạng sợ hãi.
“À…!”
Trang web cộng đồng do hệ thống điều hành thực sự xuất hiện trước mắt cô.
Khuôn mặt của Seo-ra dần trở nên rạng rỡ.
Để thu thập được thông tin về thứ tạo ra các cánh cổng, Hiệp hội đã giám sát cộng đồng này suốt ngày đêm không ngừng nghỉ. Vì vậy, cô có thể sử dụng nó để liên lạc với thế giới bên ngoài!
“Trưởng phòng, chỉ cần liên lạc được với trưởng phòng…”
Trưởng phòng quản lý mà cô ấy trực thuộc và là người đứng thứ hai trong hiệp hội.
Khi tôi nhớ đến khuôn mặt của một cấp trên lạnh lùng nhưng luôn âm thầm quan tâm đến nhân viên, một tia hy vọng le lói trong trái tim của Seo-ra, người đang bị trong cơn tuyệt vọng ngay lúc này.
Gừ rừ gừ rừ… Tuy nhiên, tia hy vọng đó đã bị đè bẹp bởi móng vuốt sắc bén của những con quái vật, chúng xuất hiện như thể đã chờ đợi rất lâu.
Những con sói ngửi thấy mùi máu nồng nặc và đang tiến lại gần.
“...Ít nhất.”
Seo-ra buông thõng tay một cách tuyệt vọng.
Hệ thống ơi hệ thống à. Nếu phản ứng lại thì phải phản ứng nhanh hơn một chút chứ. Thà chết trong tuyệt vọng còn hơn là chết với niềm hy vọng tan vỡ..
“Cái hệ thống chết tiệt này!”
Chính vì lý do đó.
Ngay khi hàng chục con sói đang lao đến, Seo-ra đã rủa xả hệ thống, chứ không phải Park Jin-yong nữa.
À, nhưng rốt cuộc đây là chuyện gì nữa vậy.
Thông báo hệ thống bắt đầu xuất hiện liên tục như thể để phản ứng với lời chửi thề đó.
【Quản trị viên hệ thống đã can thiệp vào ngục tối. Kích hoạt lá chắn.】
【Lá chắn của quản trị viên tạm thời đã được kích hoạt trong ngục tối cấp 3 'Werewolf's Habitat!】
…Hả? Không, chờ chút. Gì cơ?
Quản trị viên hệ thống sao lại xuất hiện ở đây...?
‘Thật sao?'