Nhật Ký Tình Nhân

chương 413: tôi không hề làm gì cả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Không có gì.

Tôi cười với anh ta, rồi nép vào vòng tay anh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may là Quyền Mai không lỡ miệng: “Lúc mang thai em hay cáu gắt nên mới vì chuyện đó mà giận Quyền Mai”.

“Ừ, Quyên Mai, lần sau cẩn thận một chút, cô làm gì thì làm tiếp đi.” Chu Phong nghe xong lời tôi nói thì ngẩng đầu lên nói Quyền Mai.

Quyền Mai gật đầu, rồi đi thu dọn đồ đạc.

Chu Phong bế tôi sang một bên, đặt tôi lên sô pha, dùng tay xoa mũi tôi: "Lần sau nếu có chuyện gì không vừa ý, thì cứ nói với cô ấy là được rồi, đừng có tức giận, ảnh hưởng không tốt đến thai nhi."

Tôi gật đầu và dựa vào vai anh, những gì anh ta nói vừa rồi đối với tôi thật sự quá kinh tởm khi đem so với những gì anh ta đã làm.

Rõ ràng, là muốn đứa con của tôi bị hại chết, thế mà giờ lại giả vờ đặc biệt lo lắng cho tôi.

“Tân Gia Kiệt không còn ở bệnh viện à?” Chu Phong xoa cằm lên đỉnh đầu tôi rồi nói.

“Ừm, bác sĩ nói có thể xuất viện cho nên em không để cậu ấy nằm viện thêm nữa, ở bệnh viện cũng có nhiều vi rút mà.” Tôi trả lời.

Khi tôi sắp xếp cho Tân Gia Kiệt xuất viện, tôi không hề nói với Chu Phong vậy thì sao anh ta biết được chuyện Tân Gia Kiệt không ở bệnh viện? Chẳng lẽ Chu Phong đã đến bệnh viện gặp nó? “Ừ, thế em đã sắp xếp chỗ ở cho cậu ấy chưa?” Chu Phong lại hỏi.

“Vẫn chưa, nhưng em đã tìm cho nó một công việc, ở vùng Nam Giang, theo học sửa chữa ô tô.” Tôi thản nhiên bịa ra một lời nói dối.

Chu Phong hỏi chuyện Tân Gia Kiệt đúng là chồn chúc tết gà trống, tốt nhất là không được nói với anh ta rằng Tân Gia Kiệt vẫn còn ở đây, nếu không sau này anh ta sẽ khống chế và đe dọa tôi, không nên để chuyện đó xảy ra.

Anh ta nghe xong gật đầu: "Được rồi, em thu xếp sao cho tốt là được.

Dù sao cũng là em trai của em mà."

Sau đó, không cần đợi tôi trả lời, anh ta lại lên tiếng: "Tối nay em đi ăn cơm với anh nhé, là một bữa tiệc nhỏ thôi" “Bữa tiệc nào?” Tôi ngước lên và chớp mắt nhìn anh ta.

"Tiệc sinh nhật của ông Đinh"

Hoàng hôn vừa buông, Chu Phong đưa tôi một chiếc váy ren đen xẻ tà cao cấp của Dior, không những có thể che đi bụng bầu mà còn mang lại sự gợi cảm.

Chuyên viên trang điểm đặc biệt trang điểm đậm hơn một chút cho tôi, nói rằng tôi đang trong thời kì mang thai nên hơi xanh xao.

Lúc tôi từ sau bức màn đi ra, trong mắt Chu Phong hiện lên vẻ kinh ngạc.

Khi đến nơi, không hiểu sao tôi hơi lo lắng, và tôi luôn cảm thấy rằng mình sẽ gặp những người mà tôi không nêngặp.

Tôi nằm tay Chu Phong và không ngừng quay đầu về phía anh ta vì không muốn người khác nhìn thấy tôi là ai, nhưng kết cục là làm việc vô ích.

Khi Kiều Lam đi ngang qua tôi, cô ta đã kịp thì thầm vào tại tôi một tiếng đồ đê tiện.

Nhưng mà hôm nay cô ta lại có vẻ an phận hơn bình thường rất nhiều.

Dù gì thì hôm nay cũng là bữa tiệc sinh nhật của ông Đinh, ngay cả bà Đinh và Đinh Mộng đều ở đó.

Trên thực tế, cô ta nên tránh mặt mới đúng, không biết cô ta nghĩ cái gì mà mặt dày đến đây.

Tôi thì mặc kệ cô ta, dù sao cô ta cũng đến vì kim chủ của mình, còn tôi thì đến dự tiệc.

“Chào ông Đinh, đã lâu không gặp.

Đầu tiên Chu Phong dẫn tôi đến trước mặt ông Đinh nói.

Hôm nay tâm trạng ông Đinh có vẻ rất tốt: "Đã lâu không gặp Cục trưởng Chu “Cảm ơn ông vì đợt hàng vừa rồi, ông Đinh” Chu

Phong cười nói.

Tôi nghe thấy vậy liền choáng váng, đợt hàng vừa rồi không phải đã bị Lục Kính Đình chặn rồi sao?

Làm thế nào mà

Mặc dù rất khó hiểu, nhưng tôi vẫn nằm lấy cánh tay

Chu Phong, trên mặt nở nụ cười.

“Cũng là hai bên cùng có lợi thôi mà!” Ông Đinh liếc nhẹ tôi một cái rồi ngay lập tức quay sang nói với Chu

Phong.

Tôi bị ông ta liếc mắt nên cảm thấy nổi da gà, vội cúi đầu xuống.

Vào lúc này, bà Đinh bỗng lên tiếng: "Cô là cô Tân, có phải không?"

Tôi nhìn lên, thì thấy bà ta đang mỉm cười, nhưng lại khiến tôi cảm thấy ớn lạnh hết cả người: "Xin chào bà Đinh." “Cô Tân thật sự rất đẹp.

Bà Đinh mỉm cười dịu dàng và khen ngợi tôi.

“Bà Đinh quá khen”

Bà Đinh đột nhiên đứng dậy đi tới, cầm lấy một tay của tôi, vừa vỗ về, vừa nhìn chằm chằm vào cánh tay của tôi một lúc: "Nhìn cô rất giống như một người mà tôi đã từng quen."

Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười ngượng nghịu rồi bình tĩnh rụt tay lại.

Sau khi làm quen với ông Đinh, Chu Phong đi tán gẫu với các Cục trưởng khác, tôi phải đứng quá lâu khiến thắt lưng đau nhức, nên anh ta để tôi ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.

Ngồi trên ghế sô pha, trong đầu tôi tràn ngập những lời khen ngợi mỉa mai của bà Đinh, tôi không ngừng xoa xoa vết bớt trên cánh tay, luôn cảm thấy rằng mọi lời nói của bà đều có động cơ kín đảo nào đó.

Quả nhiên là để có thể ngồi vững vào vị trí của một người vợ chính thức bên cạnh người đàn ông như ông Đinh thì hoặc là phải có xuất thân như Triệu Mộng Tuyết, hoặc phải là một người phụ nữ có mưu mô thật lợi hại.

Sau khi uống một ngụm nước trái cây, tôi nhìn thấy Đinh Mộng, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng, khuôn mặt hồng hào, cô ta đang chạy lon ton đến bên một người đàn ông.

Vẻ mặt ngại ngùng của cô ta hôm nay khác xa với bộ dạng lúc cô ta đánh Kiều Lam vào ngày hôm đó.

Tôi cũng đang chán nên chỉ nhìn chằm chằm vào họ, không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy bóng lưng của người đàn ông đó rất quen thuộc.

Tôi chợt nhớ ra ngày hôm đó tôi đã thấy Đinh Mộng lên xe của Dương Quốc Hưng, vậy chắc chắn người đàn ông đó phải là Dương Quốc Hưng.

Đúng lúc này, Đinh Mộng nắm tay người đàn ông đó đi về phía hội trường chính, khi tôi vừa thấy mặt của người đàn ông đó thì đã biết rằng suy đoán của mình là đúng.

Nhưng có điều khó hiểu là hiện tại họ lại trông như một cặp tình nhân.

Khi Dương Quốc Hưng bước đến sảnh chính, có lẽ anh ta đã vô tình liếc thấy tôi, cho nên anh ta dừng lại và đi về phía tôi.

Đinh Mộng kéo anh ta một chút, rồi đứng yên.

“Sao cô lại ở đây?” Dương Quốc Hưng đi tới gần tôi hỏi: “Chu Phong đưa cô đến đây à?

Tôi gật đầu: "Ừ, sao anh cũng ở đây?"

Dương Quốc Hưng lắc đầu nhìn về phía Đinh Mộng, sau đó nhún vai, biểu thị rằng anh ta cũng bất đắc dĩ, không còn cách nào khác mới phải tới.

“Mối quan hệ của hai người là gì thế?” Tôi hiểu ý anh ta và hỏi.

“Cô nghĩ xem là quan hệ gì?” Dương Quốc Hưng nhướng mày nói.

Tôi nhìn qua bờ vai anh ta thấy Đinh Mộng có vẻ đang hơi tức giận vì tự nhiên Dương Quốc Hưng lại bỏ rơi cô ta một cách đột ngột.

"Làm thế nào mà hai người đến được với nhau?" “Sau này tôi sẽ giải thích cho cô, có nhiều nguyên nhân lắm” Dương Quốc Hưng bất lực nói: "Chu Phong đối xử với cô như thế nào? “Vẫn tốt mà.” Tôi chua xót cười: “Anh mau trở về đi, vẻ mặt Đinh Mộng có chút không vui kìa.” “Không sao đâu.

Ngay khi Dương Quốc Hưng vừa nói xong, có vẻ Đinh Mộng đã sốt ruột chờ đợi hết nổi, nên đang bước lại đây.

“Quốc Hưng, đây là ai vậy?” Đinh Mộng trừng mắt với tôi lộ vẻ đe dọa.

“Đây là một người em gái mà anh biết trước đây, Tân Ái Phương” Dương Quốc Hưng khoác vai cô và nhẹ nhàng nói.

“Xin chào.” Tôi đưa tay về phía Đinh Mộng, cố gắng bắt tay cô ta.

Đinh Mộng nắm tay tôi và ngầm dùng sức, rồi nói: "Cô

Tân, xin chào."

Nói xong, cô ta nóng lòng muốn kéo Dương Quốc Hưng đi.

Tôi đứng hình, không nhịn được nên nhếch mép cười mim.

Có vẻ như Đinh Mộng thật sự thích Dương Quốc Hưng, nhưng còn Dương Quốc Hưng thì không rõ.

Chu Phong vừa xã giao xong với Cục trưởng Vương nên trở về, rồi ngồi ở bên cạnh tôi: "Vừa rồi Dương Quốc Hưng nói gì với em thế?" “Anh ta chỉ hỏi xem có phải bây giờ em đang ở cùng với anh không.

Chu Phong hẳn đã nhìn thấy khi vừa rồi khi Dương Quốc Hưng đến gặp tôi, cho nên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn những gì nên đối phó với anh ta khi bị hỏi.

“Chà, rồi em trả lời thế nào?” Chu Phong ôm tôi vào lòng.

“Thì em nói là đang ở bên cạnh anh, anh biết không, anh ta là anh em tốt của Lục Kính Đình...!Ở mà này, anh vừa mới tới đã tra hỏi em đấy à, mấy ngày nay anh luôn tra hỏi em.

Tôi cố ý giả bộ đặc biệt tức giận.

Chu Phong cười khúc khích, sờ đầu tôi dỗ dành một hồi thì tôi mới yên tâm.

Sau đó, chúng tôi đi xem ông Đinh và những người khác cắt bánh kem và rót sâm panh.

Tóm lại, đó là chu trình bình thường của các bữa tiệc sinh nhật của tầng lớp thượng lưu.

Một đêm tràn ngập trong xa hoa cuối cùng cũng khép “Xin chào quý khách” Người phục vụ ở cửa cung kính

Tôi gật đầu, dựa vào Chu Phong, dự định cùng anh ta lại.

nói.

rời đi.

Nhưng không ngờ, vào lúc này, tiếng còi cảnh sát ngoài cửa vang lên.

Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nên có chút hoảng loạn nắm chặt một góc áo của Chu Phong.

Còn Chu Phong thì ôm chặt tôi trong lồng ngực.

“Cảnh sát đây, hôm nay chúng tôi nhận được báo cáo là ở đây có giao dịch bất hợp pháp." Một người đàn ông trông như cục trưởng bước vào, trên tay cầm thẻ cảnh sát, đưa cho mọi người trong hội trường một vòng.

Cuối cùng, ánh mắt của anh ta dừng lại ở Chu Phong “Cục trưởng Chu

Dĩ nhiên tôi cảm thấy được lưng Chu Phong trở nên cứng đờ, thấp giọng hỏi Chu Phong: “Đây là người của anh sao?” “Không phải.” Chu Phong cau mày nhìn người có bộ dạng giống như cục trưởng kia, hiển nhiên anh ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc này, ông Đinh và bà Đinh bước ra khỏi đám người, sắc mặt của ông ta đang rất tệ, ông ta nhanh chóng liếc nhìn Chu Phong một cái, rồi nhìn chăm chú vào người có bộ dạng giống như Cục trưởng.

“Giao dịch bất hợp pháp nào?” Giọng ông Đinh không lớn, nhưng lại chứa đựng một vẻ răn đe.

Vẻ mặt Chu Phong không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Người này không ở trong cục của tôi.”

Mặc dù Chu Phong hầu như không thay đổi nét mặt, tôi vẫn mơ hồ cảm thấy anh ta đang nắm chặt tay tôi.

Cảnh tượng này thật bất ngờ.

Ông Đinh không nói gì nữa, chỉ nhếch mép rồi quay người rời đi..

Truyện Chữ Hay