Ông Triệu.
Tôi không khỏi cau mày, sao cô ta có thể ở bên cạnh ông Triệu được cơ chứ, chẳng trách lần trước cô ta lại tỏ ra phách lối như vậy, hóa ra là có kim chủ đứng phía sau chống lưng.
Đang mải nghĩ ngợi thì lại thấy Kiều Lam đang đi theo sát bọn họ cùng nhau vào Hồng Tuyết Lâu, còn người bên cạnh cô ta lại là ông Đinh.
Ông Triệu đi cùng với ông Đinh, hai người một trước một sau đi vào, chẳng lẽ.......
Nghĩ đến đây, tôi chạy nhanh xuống xe, đi theo vào Hồng Tuyết Lâu.
Hồng Tuyết Lâu tuy đã bị Lục Kính Đình thu mua, nhưng vẫn giữ nguyên phong cách cũ, không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Kể cả các cô gái ở trong đó cũng đều là những người trước kia.
“Chị Phương à?” Một cô gái đã nhận ra tôi, nên vội lên tiếng gọi.
Tôi định ra hiệu cho cô ta im lặng nhưng nghĩ lại thì thấy như vậy lộ liễu quá, nên tỏ ra bình tĩnh nhẹ gật đầu với cô gái, sau đó nhân tiện hỏi cô: “Những người vừa nãy tới đây vào cùng một phòng à?” “Ý chị là...!Chị Tôn và chị Kiều sao?” Cô gái này chắc chắn không biết ông Triệu và ông Đinh, cho nên chỉ nói tên của Tôn Ly.
“Đúng vậy.” “Các chị ấy đi lên lầu, phòng
Tôi nhẹ gật đầu, cô gái vội rảo bước từ biệt, bọn họ đều ở phòng , không chừng là đang bàn chuyện làm ăn.
Tôi vừa mới chuẩn bị lên lầu nhìn thử xem, thì nghe được một tiếng cười nhạo: "Úi chà, để xem ai đây nào!”
Tôi quay đầu nhìn lại, hóa ra là Kiều Lam đang đi xuống từ chiếc cầu thang dẫn lên lầu trên: “Tân Ái Phương đấy ư? Ô, chị Phương của chúng ta sao lại tới Hồng Tuyết Lâu thế này, chẳng lẽ là bị người mình yêu nhất đoạt hết sản nghiệp, cho nên mới không cam lòng phải trở về nhìn lại thêm lần nữa sao? Hay là… chị muốn theo lại nghề cũ sao?” “Tôi có như thế nào thì cũng chẳng có quan hệ gì đến cô, hơn nữa, thử xem lại có hiện tại mà xem, không phải là cô cũng làm gái đó sao, thậm chí, có vẻ còn dơ bẩn hơn là làm gái nữa?” Tôi cười khinh bỉ nói: “Không phải bây giờ cô đang theo hai người đàn ông cùng lúc sao, cô thử nói xem nếu như Lục Kính Đình biết chuyện này, thì cô chết thế nào mới đủ đây?”
Kiều Lam bị lời nói của tôi chặn lại, nên nhìn chằm chẳm tôi rồi nói: "Cô! Dù sao thì cô cũng không phải loại tốt lành gì, cũng là thứ đàn bà đùa giỡn đàn ông, cũng không biết ai chết trước ai đâu."
Tôi nhếch môi khinh bỉ, cũng không muốn phí nước bọt với cô ta nữa: "Cô nên hầu hạ người đàn ông của mình cho tốt, cố mà nghĩ cách làm hài lòng anh ta ở trên giường" “Tân Ái Phương, nói ra cô đừng có ghen ghét nha, tôi nói cho cô biết, người đàn ông của tôi, từ ông Triệu đến ngài Tần, ai cũng phải nể mặt tôi vài phần đó.
Kiều Lam trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôi tiến lên một bước, nhìn chằm chằm cô ta hỏi một câu: “Tần Thiên Khải? “Ái chà, ngay cả điều này mà cô cũng không biết, ngài Tần cùng với ông Triệu đang ở cùng với ông Đinh để bàn chuyện làm ăn, có vẻ bọn họ đã thỏa thuận xong rồi đó.
Kiều Lam càng nói càng hăng: “Mà thôi có nói thì cô cũng không biết, mà cô cũng không xứng được biết.
Nghe Kiều Lam nói xong, lòng tôi không khỏi bồn chồn, ba người bọn họ ở bên nhau nói chuyện hàng hóa.....!Nhưng mà nghĩ lại thì Tần Thiên Khải và Lục Kính Đình chỉ có quan hệ hợp tác bình thường, nhưng dù sao anh ta vẫn là nhà họ Tần, sao lại có thể nói chuyện hàng hóa với ông Đinh được cơ chứ, thật là lạ.
“Tôi có xứng hay không thì cũng vẫn xứng đáng hơn cô, cô tốt nhất nên bảo dưỡng cho tốt phần dưới, tuổi còn trẻ thì nên tận dụng mà vớt vát chút tiền, kẻo sau này hết thời rồi thì không có kết cục tốt đẹp gì đâu” Nói xong, tôi xoay người định đi.
Nhưng không ngờ lại bị Kiều Lam bắt lấy tay: “Cô nói vậy là vì đố kỵ với tôi đúng không, còn cái loại như cô thì muốn leo cũng không leo được đâu.” “Buông ra!” Tôi lạnh lùng nói lớn.
“Cô tưởng rằng bản thân có gì giỏi giang sao? Rõ ràng cô đã bị anh Đình vứt bỏ, thế mà giờ lại mặt dày trở về tìm Chu Phong cơ đấy.……...
Kiều Lam đang nói thì liền nghe tiếng Tần Thiên Khải vọng tới.
“Cô Kiều thật đúng là nhanh mồm dẻo miệng, không biết ông Đinh có thích cô Kiều như vậy hay không đây?” Tần Thiên Khải nhưởng mày, khinh thường nói.
“Ngài Tần.” Kiều Lam hoảng sợ: “Tôi...!là do Tân Ái
Phương trêu chọc tôi trước.” “Nhưng theo như tôi thấy, thì có vẻ là cô Kiều đang có phong thái hùng hổ doạ người hơn thì phải.” Tần Thiên Khải đi đến bên cạnh tôi, sau đó nhìn về phía Kiều Lam tỏ ra cười nói bình thường, nhưng thật ra lại mang theo đầy sự uy hiếp.
“Nhưng, thưa ngài Tần...!Kiều Lam còn muốn nói thêm, nhưng đã bị Tần Thiên Khải chặn lại.
“Ông Đinh đang đi tìm cô đó, nếu ông ấy biết cô đang ở đây nói quàng nó xiên như vậy thì sẽ nghĩ thế nào đây
Cách nói chuyện của Tần Thiên Khải từ trước đến nay đều theo kiểu miệng nam mô nhưng bụng một bồ dao gắm, bên ngoài thì tỏ ra ôn hòa, nhưng ý tứ bên trong thì thực sự là luôn đe dọa người khác.
Kiều Lam không biết nói lại thế nào, nên chỉ lườm tôi một cái rồi sau đó đi nhanh lên lầu.
Sau khi cô ta rời đi, Tần Thiên Khải mới khẽ nói: "Tân Ái
Phương, em cũng rất thông minh"
Hóa ra anh ta đã nghe thấy tất cả.
Tôi nhìn về phía anh ta, anh ta vẫn đang cười, nhưng nụ cười này thật sự rất dịu dàng.
Khi nghe anh ta nói như vậy, tôi thực sự có chút xấu hổ, mặt nóng bừng bừng, dù sao những lời tôi nói với Kiều Lam quả thật là khá khó nghe.
“Để tôi đưa em về.” Tần Thiên Khải bất ngờ thay đổi chủ đề rồi nói.
“Đã có người đón tôi rồi, xin phép không làm phiền đến anh.
Tôi dừng lại và tiếp tục: "Không phải anh đang nói chuyện công việc sao? “Ừ, đúng là đang có một đợt hàng” Tần Thiên Khải hộ tổng tôi ra khỏi cổng chính của Hồng Tuyết Lâu rồi đưa tôi đến cạnh xe của Trần Dương rồi nói: “Vậy thì trên đường đi em phải cẩn thận đấy.”
Tôi gật đầu: "Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay.
Tần Thiên Khải không nói nữa mà đóng cửa xe lại giúp tôi, qua cửa kính xe, tôi vẫn nhìn thấy nụ cười tươi của anh ta, vẫn ôn hòa như trước.
Tôi thở dài một hơi và nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, không biết ông Triệu và ông Đinh đang có thỏa thuận gì với nhau.
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra rằng, ở bữa tiệc du thuyền lần trước, Lục Kính Đình đã chặn một lô hàng của Triệu Mộng Tuyết, không biết chuyện đó có liên quan gì đến lần này không.
Tôi nằm ngửa nhìn ra cửa sổ, hy vọng rằng những chuyện này có thể mau chóng được giải quyết để tôi có thể thoát thân càng sớm càng tốt.
Tôi lại thở dài lần nữa rồi ngồi thẳng lưng lại, nhờ Trần Dương mở cửa sổ xe để đưa mặt ra ngoài hóng ít gió trời.
Không ngờ rằng lại thấy được một hình bóng quen thuộc.
Là Đinh Mộng, không biết cô ta đang làm cái gì, cô ta đang lên một chiếc xe, tôi nhíu mày, chiếc xe kia......!không phải của Dương Quốc Hưng sao?
Tôi nhanh chóng ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào chiếc xe từ phía cửa sổ, cứ nghĩ rằng chỉ là mẫu xe giống nhau mà thôi, cho đến khi chính mắt tôi nhìn thấy khuôn mặt của Dương Quốc Hưng.
Chính là anh ta, anh ta và Đinh Mộng thì có thể có quan hệ gì với nhau đây.
Ngày càng xảy ra thêm nhiều sự việc, đầu tiên là việc Tần Thiên Khải ở cùng ông Đinh và ông Triệu bàn chuyện làm ăn, rồi sau đó lại là chuyện Đinh Mộng ở cùng Dương Quốc Hưng trên một chiếc xe, tôi càng ngày càng không hiểu.
Tôi sờ trán và ngừng suy nghĩ về những điều này, chắc chắn phải có lý do để bọn họ làm như vậy, tôi không biết những lý do đó thì tốt nhất là không nghĩ nữa cho đỡ mệt đầu.
Về đến nhà, đang định gõ cửa thì nhớ ra hôm nay tôi có mang chìa khóa, nên vội lấy chìa khóa từ trong túi ra để mở cửa.
Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng ấm đun nước bằng điện đang nấu, Quyên Mai không ra đón tôi như mọi khi.
Tôi nghĩ cô ấy ra ngoài mua đồ nên đi vào bếp, muốn lấy một quả táo để ăn, nhưng không ngờ lại gặp Quyền Mai trong bếp, cô ấy đang pha trà, vẫn không phát hiện ra tôi.
“Chị còn tưởng rằng em đi mua đồ ăn” Tôi nhìn cô ấy và nói thẳng.
Quyền Mai bị tôi làm cho giật mình, cô xoay người lại, ánh mắt có chút hoảng loạn: “Chị Phương, chị về khi nào thế” “Chị vừa về, sao vậy, chị có nói gì đâu mà em lại bị giật mình đến như vậy?” Tôi không nhịn được cười, đang định nói thêm thì nhận thấy cô ấy đang giấu gì đó trong tay.
Trực giác mách bảo tôi rằng cô ấy đang che giấu một thứ gì đó..